Bạch Nguyệt Minh đã nghỉ đông được mười ngày, mỗi ngày đều ở nhà đọc sách xem TV cực kì nhàm chán. Lý Hàn Trạch phải đi làm, thật ra Lý Thư cũng thường xuyên đến tìm cậu chơi nhưng cậu vẫn cảm thấy chơi với Lý Hàn Trạch vui hơn.
Gần đây Lý Hàn Trạch luôn bận bịu công việc, mỗi tối phải hơn 10 giờ mới về nhà, có khi cả đêm cũng không thấy đâu, dưới mắt hắn thường xuất hiện quầng thâm, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Hôm nay hiếm khi thấy Lý Hàn Trạch 8 giờ đã về tới, cậu nhanh chóng nhào qua quấn lấy Lý Hàn Trạch, "Ông xã, người ta nghỉ đông rồi, ra ngoài chơi được không? Lần trước anh nói dẫn em đi hưởng tuần trăng mật đó, anh đừng có quên nha?"
Lý Hàn Trạch mệt mỏi kéo cà vạt, không thèm cởi áo đã ngã xuống sô pha, "Hôm nay hơi mệt, bữa khác rồi nói."
"Lại nữa, muốn dời đến khi nào đây?" Bạch Nguyệt Minh ngồi xổm trên đất vô cùng đáng thương nhìn hắn, chỉ thiếu việc vẫy đuôi, "Bằng không mình đi chỗ nào gần gần đi, leo núi được không anh? Em thấy bạn đi vào mấy hôm trước, không xem hoa mai thì xem tuyết cũng được mà."
Lý Hàn Trạch vốn đã rất mệt, nghe cậu líu lo nói không ngừng, nguyệt thái dương nhảy bưng bưng, phiền không chịu nổi, "Bữa khác nói, tôi mệt lắm."
"Mệt thì mới cần xả hơi xả hơi đó." Bạch Nguyệt Minh ghé vào đầu gối hắn, dùng tay kéo tay áo Lý Hàn Trạch qua lại, đôi mắt to tròn như có ánh sao bên trong, "Đi mà đi mà, đi đổi không khí một chút đi, em giúp anh soạn đồ ngày mai mặc được không?"
Lý Hàn Trạch xoa trán, căn bản chẳng nghe được cậu đang nói gì, chỉ cảm thấy có con ong mật vẫn luôn vo ve vo ve bên tai hắn, hắn theo bản năng đẩy tay Bạch Nguyệt Minh ra, "Em phiền quá."
Hắn hơi cao giọng làm Bạch Nguyệt Minh hết hồn ngồi phịch trên đất, ngơ ngác nhìn Lý Hàn Trạch, hắn không ngờ mình không khống chế được quát cậu cũng ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn Bạch Nguyệt Minh, vô cùng não nề, bản thân không nên mang những cảm xúc trong công việc về nhà, càng không nên trút lên người Bạch Nguyệt Minh.
Hắn há miệng thở dốc, nghĩ xem có nên xin lỗi hay không, hoặc nói lời gì đó dỗ dành cậu, hay lại gửi bao lì xì 131 vạn 4520 qua cho cậu.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau tận hai phút, Bạch Nguyệt Minh vội vàng từ mặt đất đứng dậy, chạy đi.
Lý Hàn Trạch cau mày nhìn bóng lưng cậu chạy trốn, ngực hơi nhói đau, đứa nhỏ này nhất định là chạy đến góc nào thút thít khóc rồi.
Omega vốn yếu ớt như vậy, vừa rồi hắn lớn giọng quát chắc chắn đã làm tổn thương Bạch Nguyệt Minh.
Hắn xoa xoa giữa mày, đứng dậy đi tìm người.
Tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy người trong phòng tắm.
Bạch Nguyệt Minh cũng không có khóc, ngược lại còn cười kéo hắn đi qua, "Em mở nước ấm cho anh tắm, anh mau mau ngâm thư giãn đi, em giúp anh xoa bóp vai nha."
Lý Hàn Trạch thấy cậu không chỉ không giận dỗi mà còn cười với hắn, hoài nghi nhìn chằm chằm nước trong bồn tắm, bên trong chắc không bỏ axit đâu nhỉ?
"Nhanh lên. Ngâm đi, tắm xong rồi ngủ."
Khó có khi Bạch Nguyệt Minh dùng giọng thì thầm nói chuyện, vô cùng dịu dàng, Lý Hàn Trạch nào có thấy bộ dáng này của cậu bao giờ, hoa mắt váng đầu cởi quần áo rồi vào bồn tắm ngâm mình, Bạch Nguyệt Minh thật sự giúp hắn xoa bóp bả vai.
Cậu không có nhiều sức lắm nhưng rất thoải mái, mi mắt Lý Hàn Trạch nặng trĩu, thiếu chút nữa đã ngủ luôn.
"Anh ăn cơm chưa?" Bạch Nguyệt Minh giúp hắn lau khô tóc, còn giúp hắn mặc áo ngủ, cực kì kiên nhẫn.
"Ăn rồi." Vừa rồi tùy tiện ăn một ít, cũng như không ăn, bây giờ hắn cũng không muốn ăn.
Bạch Nguyệt Minh kéo tay hắn để hắn nằm lên giường, sau đó cậu đi đến giá sách lấy một quyển truyện cổ tích, lấy đệm ngồi ở đầu giường, một tay nắm lấy tay Lý Hàn Trạch, một tay cầm sách, "Ngủ đi. Em đọc truyện trước khi ngủ cho anh nghe."
Giọng Bạch Nguyệt Minh nhẹ nhàng êm ái, giống như đang hát ru, Lý Hàn Trạch chưa bao giờ vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Giấc ngủ này hắn ngủ rất say, tựa như trở về lúc trước khi hắn mười mấy tuổi, thời điểm có thể vô ưu vô lo.
Buổi sáng ngày hôm sau lúc thức dậy, hắn thấy Bạch Nguyệt Minh đang núp trong chăn, ánh nắng ban mai chiếu lên người cậu làm làn da trắng nõn nhiễm một lớp bụi vàng, giống hệt như thiên sứ.
Lý Hàn Trạch nhích lại gần chạm mũi cậu, "Chảy nước miếng rồi, mơ thấy gì đấy."
Bạch Nguyệt Minh rầm rì một tiếng, mê mang mở mắt ra, mơ hồ hỏi, "Cái gì?"
"Dậy, đi leo núi."
"Hả?" Bạch Nguyệt Minh kéo chăn qua quấn mình thành con nhộng nhỏ, "Lạnh quá, không muốn dậy."
Lý Hàn Trạch: "..."
"Không đi thì thôi tôi đi làm đây."
"Đừng!" Bạch Nguyệt Minh nháy mắt liền tỉnh lại, cậu thư thò gót chân nhỏ từ trong chăn ra ngoài, chạm đến không khí lạnh liền lùi lại, "Bên ngoài chăn lạnh quá à, em có thể quấn chăn ra ngoài không?"
"Em thấy sao?" Lý Hàn Trạch lắc đầu, đi qua chỗ ngăn tủ cầm đôi vớ bông xù đến, cầm chân Bạch Nguyệt Minh mang vào cho cậu, "Hôm qua có giận tôi không?"
"Ưm?" Chân Bạch Nguyệt Minh bị hắn cầm đến ngứa, lăn trên giường cười, "Ông xã, em đói. Anh nấu cơm được không?"
Lý Hàn Trạch nhớ tới bộ dáng hôm qua của Bạch Nguyệt Minh lúc kéo tay hắn kể truyện cổ tích, lòng bàn tay phảng phất như còn dư lại độ ấm, tim cũng dần trở nên mềm mại, "Muốn ăn cơm tôi làm sao?"
Bạch Nguyệt Minh cười lắc đầu, "Em đoán anh nhất định không làm đâu, cho nên em học rồi, có muốn ăn bữa sáng tình yêu em làm hong?"
Lúc cậu nói lời này, Lý Hàn Trạch chợt nghĩ đến lần trước Bạch Nguyệt Minh hiểu lầm hắn không biết giải bài tập toán, nhịn không được nhíu mày. Nếu bây giờ không làm sáng tỏ, khẳng định Bạch Nguyệt Minh sẽ nhận định hắn không xuống bếp, "Ai nói không, chờ đó."
Bạch Nguyệt Minh: "?"
Bạch Nguyệt Minh thật sự không ngờ Lý Hàn Trạch sẽ nấu cơm, cậu mặc đồ ngủ bọc thêm cái chăn nhỏ, mang đôi dép hình thỏ lông xù đi theo Lý Hàn Trạch vào phòng bếp. Lý Hàn Trạch lấy ngũ cốc trong tủ ra, thuần thục xé bao bì, đổ sữa chua, lại cắt thêm chút kiwi, việt quất với dâu tây, "Đây."
Bạch Nguyệt Minh cầm bát cơm sáng của đầu bếp Lý, giật giật khóe miệng, "Anh nấu cơm giỏi ghê."
Lý Hàn Trạch nhướng mi, "Em mỉa mai tôi đấy à?"
"Không dám không dám, em thật lòng mà." Bạch Nguyệt Minh ăn một miếng, khoa trương oa một tiếng, "Quả nhiên hương vị ông xã làm thật khác biệt, giống như có ánh sáng chiếu ra nè, anh xem phía sau em có phải có hai mỹ nữ đang nhảy nhót không?"
Lý Hàn Trạch gõ lên đầu cậu một cái, "Em nghĩ tôi không xem hoạt hình sao?"
"Anh cũng xem hả? Em tưởng anh từ lúc sinh ra chỉ xem bản tin thời sự thôi chứ."
"Xem với con." Lý Hàn Trạch nói xong lại làm cho mình một bát, "Tí nữa kêu người chuẩn bị áo khoác lông cho em, hôm nay gió nhẹ thích hợp đi leo núi."
Bạch Nguyệt Minh nhìn chằm chằm một trái việt quất trong bát, "Ừm, anh với mẹ của Lý Thư quen nhau như thế nào vậy?"
Lý Hàn Trạch không nghĩ đề tài sẽ đột nhiên chuyển đến mẹ Lý Thư, "Hỏi làm gì?"
"Thuận miệng hỏi thôi à." Trong lòng Bạch Nguyệt Minh tò mò sắp chết rồi, người có thể khiến Lý Hàn Trạch mặc kệ hết mọi thứ mà chọn lựa ở bên họ rốt cuộc phải ưu tú đến cỡ nào.
"Từ nhỏ đã quen nhau rồi, cậu ấy, là một omega rất đặc biệt, không khác là bao so với Lâm Thiếu Ngải, rất cao rất khỏe, cũng rất thông minh." Lý Hàn Trạch nói đến đây bất đắc dĩ cười, "Chỉ tiếc số mệnh trớ trêu."
Bạch Nguyệt Minh thấy hắn khi nhớ đến mẹ Lý Thư trên mặt đều tràn đầy tán thưởng, vẻ mặt này trước nay chưa bao giờ dành cho cậu. Điều này làm trong lòng Bạch Nguyệt Minh nổi lên một cảm giác ê ẩm, cậu sờ ngực mình, không hiểu loại tình cảm này rốt cuộc là gì.
"Bỏ đi, không nhắc tới chuyện này nữa," Lý Hàn Trạch lau sữa chua dính bên miệng cậu, "Tôi kêu người đặt vé vào cửa, đi thôi."
"Vâng." Bạch Nguyệt Minh dùng sức gật đầu, rõ ràng Lý Hàn Trạch chịu dẫn cậu ra ngoài chơi là chuyện vui, nhưng cậu lại không thấy vui chút nào, trong ngực như có tảng đá đè nặng, khó chịu đến không thở được.
Lý Hàn Trạch cũng nhận ra cậu khác thường, thấy cậu lúc thay quần áo chu miệng, lúc mang giày chu miệng, lúc ra cửa cũng chu miệng, hắn nhịn không được nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Lại làm sao rồi?"
"Anh, sau này trong lòng anh không được nhớ đến ai khác nha." Bạch Nguyệt Minh thở phì phì đá mảng tuyết bên đường, "Mất rồi cũng không được, ai cũng không được."
"Tôi không nhớ cậu ấy, tại em nhắc nên tôi mới nhớ." Lý Hàn Trạch biết tính đứa nhỏ này, một khi đã giận thì không hết ngay được, đành phải dỗ cậu, "Em quậy cái gì, một mình em là đủ rồi, trong lòng tôi còn có thể chứa thêm ai đây?"
"Đó là vì người đó mất rồi." Bạch Nguyệt Minh chép miệng, cũng không vì cái câu "một mình em là đủ rồi" mà vui lên, ngược lại càng ngày càng ghen tị, "Nếu em chết đi, người khác hỏi anh em là người như thế nào, nhất định anh sẽ không khen em như vậy, bởi vì em rất phiền phức. Thôi, không nói nữa."
Lý Hàn Trạch bị cậu làm ồn đến nhức đầu, không nhịn được nói, "Em so đo với người ta làm gì? Em là vợ tôi còn cậu ấy có phải đâu?"
"Nhưng người đó vẫn là mẹ của con anh!" Bạch Nguyệt Minh đỏ mắt nhìn hắn, "Anh đừng nói nữa, em không nghe!"
"Nó không phải con tôi, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Em không nghe, anh..." Bạch Nguyệt Minh sửng sốt một chút, "Anh nói cái gì? Không phải con anh? Anh bị cắm sừng sao?"
- ----
Bé Minh sắp biết chú Trạch còn zin gòi mn ơi =)))