Dịch: Dịch Gia
Bởi vì tối hôm qua không làm sao ngủ được, nên Hạ Thiên Kỳ ngủ một mạch tới tận xế chiều ngày hôm sau mới tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên mà hắn làm là liên lạc với những chủ khu quỷ sư, muốn hỏi bọn họ một chút là gần đây có chuyện linh dị nào cần giải quyết không. Nhưng điều làm cho hắn thất vọng chính là, các thầy bói gần đây cũng chẳng đụng phải chuyện linh dị nào.
Mấy người phụ trách cũng đã hứa với Hạ Thiên Kỳ, nói rằng một khi gặp truyện này, nhất định sẽ thông báo cho hắn đầu tiên, để cho hắn yên lòng.
Mặc dù không có việc riêng để giải quyết làm cho Hạ Thiên Kỳ rất không cam lòng, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể về nhà tham dự họp mặt bạn học cũ, cho dù có gặp việc riêng vẫn không bị trễ nải gì.
Rửa mặt xong, thay cái áo choàng dài mới mua, Hạ Thiên Kỳ rất ra dáng thương nhân xách ví da đi ra khỏi phòng.
Nhưng trùng hợp là, hắn vừa chân trước bước ra khỏi cửa, chân sau Nam Cung Vân mặc quần áo ngủ cũng bước từ trong phòng ngủ ra, gặp bộ dạng chuẩn bị đi xa của Hạ Thiên Kỳ, không khỏi hỏi:
"Đi làm sao? Lại nhận được việc riêng sao?"
"Không phải, về quê một chuyến, nếu như có việc riêng sẽ nói cho cô biết luôn."
Nam cung Vân tất nhiên là không nhớ chuyện xảy ra tối qua, cho nên Hạ Thiên Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nếu không đã lúng túng không ít rồi.
Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ nói muốn trở về quê, Nam Cung Vân lập tức nở nụ cười xấu xa:
"Thiên Kỳ phải trở về nhà đi xem mặt sao?"
"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng qua là về tham gia họp lớp thôi, với bạn học cấp hai."
"Có muốn dùng người đẹp làm nền chút không, tôi có thể giúp anh miễn phí."
"Tôi không muốn vì thế mà cắt đứt quan hệ với với Mẫn Mẫn đâu, cô tốt nhất đợi ở nhà đi."
Hạ Thiên Kỳ quả quyết cự tuyệt ý tưởng của Nam Cung Vân. Nam Cung Vân tất nhiên chỉ là đùa giỡn cho vui, sau đó tiễn Hạ Thiên Kỳ xuống lầu dưới.
Hắn cũng không nói chuyện mình về nhà với Lãnh Nguyệt và Mẫn Mẫn, Hạ Thiên Kỳ lái chiếc X5 đi về hướng bắc dọc theo đại lộ thế kỷ, trở về thành phố Bắc An quê hương hắn.
Sau khi trở lại, Hạ Thiên Kỳ đã cho cha mẹ hắn một phen ngạc nhiên mừng rỡ. Dẫu sao lần này hắn trở về quá đột ngột, không hề nói trước với cha mẹ mình.
Sự trở về của hắn quả thật rất bất ngờ, nhưng cha mẹ hắn thấy con mình về nhà nên cũng rất cao hứng, không quan tâm đến nguyên nhân hắn về đây.
Chẳng qua là mẹ hắn vẫn như vậy, vừa thấy mặt con trai đã lên tiếng dạy bảo, khiến Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể cười khổ, gật đầu liên tục.
Bị mẹ giáo dục tư tưởng một phen, hắn mới nói lý do trở về. Dĩ nhiên, lý do này là hắn bịa ra, bởi vì hắn làm sao có thể nói mình về nhà là do tham gia họp lớp cấp hai được.
Cho nên, chỉ có thể nói là công ty phái hắn đến nơi này công tác, hai ngày sau phải trở về.
Mẹ hắn nghe xong cũng không nói gì, chỉ nói là trở về là tốt, đợi một ngày cũng là đợi.
Bởi vì mất khoảng một ngày rưỡi đi xe, cho nên Hạ Thiên Kỳ về đến nhà có chút mệt, hắn bảo mẹ không cần chuẩn bị cơm tối cho mình, nói buổi tối có chuyện ra ngoài ăn, chỉ chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ là được.
Trở về phòng của mình ngủ suốt hai giờ đồng hồ, Hạ Thiên Kỳ mới rời nhà lái xe tới địa chỉ ở Vi Tín Thượng mà Đổng Tuyết gửi cho hắn.
Cũng không phải là phòng rượu bao sang trọng, chỉ hơn phòng bao ở quán cơm vừa vừa mà thôi. Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Hạ Thiên Kỳ đi vào gian phòng mà bọn họ hôm nay bao. Hắn vừa mới đẩy của đi vào đã ngay thấy một trận vỗ tay nhiệt liệt, tiếp sau đó là từng khuôn mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc đập vào mắt hắn.
"Thế nào Thiên Kỳ, nghe Đổng lão đại nói mày còn không muốn trở về là sao?"
Trong gian phòng tổng cộng có ba mươi người, hắn nhìn lướt qua một lượt. Trong những người này tất nhiên có không ít người sau khi tốt nghiệp hắn chưa từng gặp qua một lần. Tất nhiên cũng có những người lúc đang đi học không phải là không tốt.
Mới vừa rồi là tiếng vỗ tay của bạn học cũ hoan nghênh hắn, Hạ Thiên Kỳ cười ngượng một tiếng, sau đó ngồi xuống vị trí cạnh Đổng Tuyết nói với một gã con trai bên phải cô ấy:
"Nhiều năm không gặp như vậy, mày con mẹ nó, làm lính nhiều năm như vậy cũng không thể bỏ được cái tính lưu manh đó đi sao."
Hạ Thiên Kỳ mặt mũi sáng sủa, dáng người cao lớn, ở cấp hai được bọn họ tôn là đại ca, chẳng qua là huôn bắt nạt một số bạn học hiền lành, cũng làm một ít chuyện xấu xa, cho nên lúc ấy thấy thế nào Hạ Thiên Kỳ cũng không hề thuận mắt.
Chẳng qua là ngại cùng một lớp, cho nên mới không làm hắn mất mặt, nhưng ngoài miệng vẫn thường xuyên châm chọc hắn.
Mặc dù trải qua nhiều năm như vậy, nhưng mùi thuốc súng vẫn cứ mười phần như mười.
"Mày đúng là chậm chạp, còn thua cả chính mình. Mày mà không tới, vị trí này sẽ bị người khác cướp mất đấy."
Đổng Tuyết chào hỏi Hạ Thiên Kỳ khi hắn tới ngồi. Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng biết trả lời sao, chỉ cười một tiếng.
Hạ Thiên Kỳ đã nhập tiệc, Đổng Tuyết kêu phục vụ tới để gọi món, sau đó trong bao phòng mọi người rảnh rỗi bắt đầu trò chuyện.
Có vài người Hạ Thiên Kỳ mặc dù cảm thấy xa lạ, nhưng bây giờ lại tiếp tục nói chuyện tình nghĩa, đúng là cực kì khó nói. Cho nên với mỗi người hắn đều chào hỏi một tiếng, bất kể lúc đi học quan hệ là tốt hay không.
Hạ Thiên Kỳ ngồi bên cạnh Đổng Tuyết, câu có câu không bắt chuyện với các bạn học. Đơn giản là nói một chút chuyện lúc đi học, ai thầm mến ai, ai viết thư tình cho ai.
Trong khi nói dù ai cũng không hề đề cập quá sâu, dẫu sao nhắc tới lâu quá sẽ xuất hiện mặt tốt với không tốt, không giống như lúc đi học, dù sao lúc đó thế nào cũng chỉ là học sinh.
Bạn học cũ rất nhiều năm không gặp, mặc dù tuổi tác cũng không lớn, chỉ tầm hai mươi, nhưng đại đa số mọi người đều không muốn học lên đại học, đều tự thân lập nghiệp, hoặc do gia đình sớm bước vào xã hội, nên bản thân cũng khó tránh khỏi dính mùi xã hội từ trước.
Ban đầu lúc uống rượu khá tốt, mọi người còn kiềm chế mình, nhưng theo mấy lần rượu vào, một số người bất đồng với hắn lúc còn đi học bắt đầu "nổi dậy".
Mặc dù ai nấy đều cảm thấy lúc còn đi học rất trẻ con, rất nhiều người đều muốn chứng minh mình trong những năm tháng này đã thay đổi. Nhưng bất kể thế nào thì ấn tượng lúc đó đã bén rễ ăn sâu trong lòng mọi người rồi.
Hạ Thiên Kỳ chủ yếu là nói chuyện phiếm với Đổng Tuyết, ngồi cùng với hai người bạn cũ bên cạnh, cũng nhớ lại một chút chuyện xưa kia khi còn đi học.
Ngược lại Đại Huy, không biết là uống nhiều rồi hay là đóng kịch, không ngừng hùng hùng hổ hổ giả bộ ra oai, khiến Hạ Thiên Kỳ nghe thấy rất là khó chịu trong lòng.
"Tao bây giờ đang ở thành phố Tuyên, leo lên được chức phó Sở trưởng, chỉ cần bọn mày có chuyện, một cú điện thôi sẽ xử lý tốt. Không phải tao nói điêu, mấy người làm quan chính là, tùy tiện nói vài câu cũng có thể giải quyết hết."
Biết Đại Huy đang làm Phó sở trưởng, các bạn học đều rất kinh ngạc, chỉ có Hạ Thiên Kỳ vẫn bình tĩnh ăn đậu phộng trong tay, đang dự định về nhà.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Đại Huy từ trên ghế đứng dậy, cầm một bình rượu hướng về Hạ Thiên Kỳ khoa chân múa tay nói:
"Hạ Thiên Kỳ, con mẹ nó, tại sao mày không nói chuyện? Tao nói cho mày biết, con mẹ nó, lúc đi học đều gây sự với cậu, nhiều năm không gặp mặt như vậy, bây giờ lại bày ra cái bộ mặt chán ghét kia. Con mẹ nó, anh bây giờ đã trở thành phó sở trưởng, con mẹ nó, mày thì đang ở xó nào?.
Đối mặt với sự khiêu khích lớn như vậy của Đại Huy, Hạ Thiên Kỳ một câu trả lời cũng chẳng thèm đáp, còn cười ha hả rồi đứng lên, sau đó đánh thẳng một quyền vào mặt tên đó.