Vài ngày sau Tôn gia có giỗ lớn, tôi và Thư Nhiễm lại có dịp gặp nhau. Giờ tôi cứ bị để ý em dâu này.
Trong bữa cơm ở nhà họ Tôn cực kỳ tôn ti, thậm chí đàn ông còn không uống rượu bia, quả thực hiếm có gia đình nào như vậy. Nhưng sau bữa ăn, khi mọi người tập trung ở phòng khách uống trà, bồng bà nội Tôn nhàn nhạt lên tiếng, không nói thẳng hay chỉ đích danh ai, mà thâm sâu khiến một vài ai đó chột dạ.
- Ông bà xưa luôn dạy: nghèo không đi đường thuỷ, giàu không nói chuyện ngoại tình.
Nhắc tới hai chữ " ngoại tình", tôi thấy bác cả Tôn đang chậm rãi nhấp ngụm trà thì khựng lại ho nhẹ. Đúng kiểu một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng. Tôi nghĩ vụ bác cả qua lại với thư ký bị khơi lại thế này, có phải bà nội chán ghét và không nể mặt con trai lớn, mượn đó mà nhắc nhở các con và các cháu khác? Nếu thật sự là thế, bà nội chồng tôi hẳn là một người mẹ lạnh lùng với chính đứa con đầu tiên của bà ấy!
Vậy mà bà ấy chẳng thèm liếc qua con trưởng mà nhìn thẳng về chỗ Tôn Hạo mà cười.
- Hạo, cháu giải thích cho bà nghe.
Tôn Hưng ở bên cạnh tôi hơi cười nhẹ, tôi cứ thấy sao sao ấy.
Tôn Hạo cũng cong môi cười và liếc nhanh qua chỗ bố mình, rồi nhẹ nhàng cất lời.
- Không đi đường thủy nghĩa là không làm những việc khó khăn nguy hiểm, làm giàu nhanh hoặc những việc phi pháp. Ngày xưa đi lại rất khó khăn, việc đi đường thủy nghĩa là bỏ xứ xa quê, việc này cực kỳ nguy hiếm. Giàu không nói chuyện ngoại tình, hiểu rộng ra là làm nên cơ nghiệp đã khó, giữ cơ nghiệp còn khó hơn. Vậy nên khi đã có cơ nghiệp đừng nên đụng tới tửu sắc chơi bời vì đây là những cái hố không đáy hút sạch của cải tài sản, mà có khi còn tan cửa nát nhà.
Bậc bô lão Tôn gia gật gù khen ngợi.
- Rất tốt! Cháu nên quan tâm vợ của cháu nhiều hơn. Cháu dâu càng ngày càng gầy, xem ra cháu lấy con gái nhà người ta về nhưng lại không chăm sóc cho chu đáo.
Biểu hiện này, rõ ràng Thư Nhiễm không chỉ được lòng bố mẹ chồng mà còn được lòng cả bà nội chồng. Tôi không lạ bởi khi chưa làm dâu chính thức của nhà họ Tôn, cô ấy cũng được các thành viên của đại gia đình yêu thích.
Tôn Hạo nhìn sang Thư Nhiễm, là người ngoài mà tôi còn thấy họ dành cho nhau nụ cười khá gượng gạo. Tự nhiên tôi dấy lên chút xót xa, khi cô ấy có tất cả ngoại trừ một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
- Cảm ơn bà nội đã quan tâm cháu, dạo này cháu hơi nhiều việc nên hơi gầy thôi, chứ không phải do Tôn Hạo ạ.
Thư Nhiễm nhất quyết giấu chuyện mang thai và hiếm hoi tôi mới thấy cô ấy bênh chồng. Tôn Hạo cũng giải thích.
- Vâng, cháu xin nghe lời góp ý của bà nội. Quả thực gần đây công ty có quá nhiều sự kiện.....
Bà nội Tôn đặt ly trà xuống bàn và lắc đầu ngắt lời.
- Nào, không nhắc chuyện công việc. Ta biết cả hai đứa đều là người bận rộn đầy mình, có tham vọng thăng tiến.
Nhưng nhìn Tôn Hưng đi, ta thấy các cháu đều bận không kém nhau, nhưng con bé Na Kim luôn giữ được ngũ quan trong sáng, ánh mắt ngày càng trong trẻo.
À thì tôi rất ngại bị đem ra so sánh, nhất là khi bà khen tôi trong hoàn cảnh như thế này. Bất ngờ là chồng tôi nói đỡ cho Tôn Hạo, không biết có phải vì thân với Thư Nhiễm mà anh ấy cũng hài hoà với em họ hơn không?
Bà nội ơi, bà quá khen rồi, nhưng chúng cháu không giống nhau đâu ạ. Hai em ấy điều hành hai công ty lớn, cũng cuối năm cận kề, không tránh khỏi việc dồn việc.Giới trẻ các cháu ấy, đừng lấy việc bận rộn trong công việc làm niềm tự hào, vì công việc cũng chỉ là một quá trình học tập và rèn luyện. Nếu công việc quá bận rộn chiếm hết cuộc sống của các cháu, nó sẽ chắn mất tầm nhìn khiến cho các cháu không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên cạnh mình và trên thế giới, và nhiều cơ hội khác sẽ lặng lẽ trôi qua. Mấy đứa phải luôn điều chỉnh và xem xét dựa vào những gì bản thân đang làm hiện tại có phục vụ cho mục tiêu cuối cùng của mình hay không.