Dứt lời, tay trái ném quả dưa chuột lên không trung, mắt không thèm ngẩng lên nhìn, tay phải cầm dao thái quơ như múa ở trên không trung, không đến nửa phút sau, cạch một tiếng, Lục Tiểu Thanh đặt dao thái xuống mặt thớt, ha ha cười hỏi: "Thế nào?" nhớ năm đó sau khi mình được nhìn đầu bếp nhà hàng thể hiện công phu múa dao siêu đẳng, cho nên mới dốc lòng luyện qua chiêu này, chắc chắn là mười phần mười thành công.
Mộc đại thẩm đứng cách Lục Tiểu Thanh vài bước, giật mình đưa tay ra cầm lấy một miếng dưa chuột, thần sắc vừa kinh ngạc xen lẫn rung động, nói: "Thật là thần kỳ, cư nhiên từng miếng lại có độ dày như nhau, không dày hơn một phân cũng không mỏng hơn một phân, từ trước đến nay ta chưa từng gặp qua công phu múa dao tuyệt hảo như của Lục cô nương vậy, công phu múa dao thật tuyệt, công phu múa dao thật tuyệt."
Bên cạnh Mộc đại thẩm chính là nữ nhi tên Anh Tử cũng cầm lấy một miếng dưa, nhìn thoáng qua trong lòng tràn đầy bội phục: "Công phu múa dao của Lục tỷ tỷ quả là tuyệt." vừa nói vừa trực tiếp bỏ vào miệng.
Đứng đối diện với Lục Tiểu Thanh là một nữ nhi khác tên Hoa Tử, cũng bội phục gật gật đầu nói: "Thật sự là thần kỳ, bất quá chính là bay hơi xa một chút." Vừa nói cũng cầm lấy một miếng cho vào miệng bắt đầu ăn.
Lục Tiểu Thanh đắc ý xoay người sang chỗ khác, đang muốn mở miệng thổi phồng bản thân, thì nhìn thấy một nữ nhi khác của Mộc đại thẩm tên là Tuyết Tử đang đứng ở phía sau mình, đang gỡ một miếng dưa chuột dính trên mặt mình xuống, bỏ vào trong miệng, một bên lại từ trên đầu vai lấy ra một miếng dưa chuột nữa, lại lần nữa bỏ vào miệng nhai rau ráu, mà khắp nơi trên người nàng dính rất nhiều miếng dưa chuột.
Chột dạ quay đầu nhìn về phía Mộc đại thẩm, thấy Mộc đại thẩm đang từ trên mặt lấy từng miếng dưa chuột xuống, độ dày từng miếng bằng nhau, đều là từng lát mỏng, mà Anh Tử bên cạnh nàng đang từ trên áo lấy từng miếng dưa chuột bỏ vào mồm ăn, liếc mắt nhìn thấy Hoa Tử ở xa xa cũng đang đưa tay lên gỡ từng miếng dưa chuột xuống, cho vào miệng ăn.
Quay đầu nhìn thoáng qua cái thớt trước mặt mình, hãn, không có lấy một miếng dưa chuột nào, vừa rồi thi triển đại thần thông chém dưa chuột thành từng miếng mỏng, hóa ra trong lúc múa dao chém dưa chuột khắp ngõ ngách ở trong phòng bếp, thì từng miếng dưa chuột chém ra dính hết lên trên người những người ở xung quanh, còn trên thớt thì không có lấy một miếng dưa chuột nào, lập tức cười sáng lạn nói: "Tay nghề không thạo, tay nghề không thạo, lâu lắm không có động tới dao, trước kia ta nhưng là bách phát bách trúng, hôm nay thật là bêu xấu, đã bêu xấu rồi." Hắc hắc, còn nhớ năm đó lúc mình chém dưa chuột, cũng giống như bây giờ, không có lấy một miếng dưa chuột nào rơi trúng chỗ cần rơi, hôm nay nóng lòng muốn biểu hiện năng lực, xúc động một phen, aiz, xúc động chính là ma quỷ.
Nhìn Mộc đại thẩm cùng mấy nữ nhi của bà ra sức chiếu cố mình, mình ở một bên thật đúng là không thể xen tay vào được, bó tay a~, nơi này không có đồ gia vị như ở hiện đại, chỉ có muối cùng hạt tiêu, đồ gia vị ít như vậy, mình cũng sẽ không nấu cơm, tuy rằng mình biết làm cũng chẳng được vài món, nhưng cá sốt chua ngọt chính là sở trường của mình, chủ yếu là bởi vì mình thích món cá sốt chua ngọt, cho nên đã đặc biệt nghiên cứu về món ăn này, hương vị kia quả thật phải nói là phải dày công tôi luyện mới đạt được, nhưng hình thức bên ngoài thì.... khụ khụ, làm người ta chỉ nhìn thôi đã không dám ăn.
Thấy tài nghệ nấu nướng đẳng cấp năm sao của mình không được phát huy, không khỏi than vãn một tiếng: "Đợi thời cơ khác vậy." Vì để chứng minh sự tồn tại của mình vẫn còn có chút ý nghĩa, tiến vào phòng bếp cũng không phải là vô ích, miễn cho Lý Quỳnh lại được cớ chê cười mình một lần nữa, đoạt lấy ống tre thổi lửa trên tay Anh Tử giúp Mộc đại thẩm nhóm lửa.
Cách nhóm lửa ở cổ đại thật đúng là không phải để cho người làm mà, vừa thổi lửa vừa châm củi, nóng chết đi được, cả hai bàn tay dính đầy tro củi. Lục Tiểu Thanh mồ hôi ướt đẫm, vô cùng đáng thương nhìn thoáng qua Mộc đại thẩm, lau mồ hôi trên trán, thật sự đã muốn lùi bước quay về phòng cùng bọn Lý Quân Hiên thưởng thức trà, nhưng là Mộc đại thẩm một bên tất bật sai bảo nữ nhi của mình làm việc này việc nọ, một bên luống cuống tay chân làm việc, không chú ý tới ánh mắt đáng thương của Lục Tiểu Thanh.
Thôi vậy, thấy mọi người làm việc tất bật như vậy, mình trước cố gắng chịu đựng vậy, nói như thế nào cũng là do mình kéo một đám đông đến đây, Mộc đại thẩm mới phải tất bật nhiều việc như vậy, dù nói như thế nào mình cũng cảm thấy có chút áy náy, nóng liền nóng coi như là mình đang tắm vậy, Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, tiếp tục công việc thần thánh mà vĩ đại của mình.
Một mâm cơm được bưng ra bên ngoài, bởi vì vẫn còn phải duy trì lửa trong bếp, mà Lục Tiểu Thanh không có đi ra theo, chỉ có thể ngồi xổm trông bếp, một bên ôm bụng đói, một bên nhóm lửa, nhìn thấy Mộc đại thẩm đã vội vàng quay trở lại, trong lòng một bên băn khoăn, một bên nghĩ mình khi nào thì mới không cần trông bếp nữa, đói chết mình rồi.
Trong đại sảnh, bọn Long Tử Vũ cùng Hồng Ngọc cũng đều đã đến đông đủ, tổng cộng tám người ngồi ở bàn ăn, Hồng Ngọc kỳ quái nhìn khắp nơi một lượt, mới hỏi: "Tỷ tỷ lại chạy đến chỗ nào rồi?"
Lý Quỳnh cười khúc khích nói: "Tiểu Thanh tỷ tỷ đang ở trong bếp biểu diễn màn Tiên Nữ Tán Hoa, hiện tại đang ở trong bếp làm nha đầu nhóm lửa." Lý Quỳnh thấy Anh Tử mang đồ ăn lên, nói mấy câu liền hỏi ra chi tiết.
Ngô Lệ Hoa kinh ngạc nói: " Nha đầu nhóm lửa? Loại chuyện thấp kém này mà tỷ tỷ cũng làm sao?"
Lý Quân Hiên cười nhẹ nói: "Tiểu Thanh đã từng nói: Chức nghiệp cũng không phân địa vị cao thấp, ở trong mắt Tiểu Thanh chúng ta cùng những ngư dân này không khác biệt là mấy, dù sao cũng đều là con người, về phần làm nha đầu nhóm lửa hay là làm chủ tử đại nhân, ta nghĩ nàng không phân biệt chuyện này đâu, ở trong mắt của nàng chỉ phân biệt nhiều tiền hay ít tiền mà thôi."
Hồng Ngọc mỉm cười nói: "Tỷ tỷ quả thật là một người như vậy, trong mắt của tỷ tỷ vạn vật trên đời không có phân biệt, chẳng phân biệt được cao thấp giàu nghèo, chẳng phân biệt được nam nữ, tôn ti trật tự, tỷ tỷ từng nói qua bốn chữ: đối xử bình đẳng."
Ngô Lệ Hoa gật gật đầu nói: "Ta đã biết, là do tư tưởng của ta đã quá thâm căn cố đế." Kỳ thật, bọn họ cũng không biết, Lục Tiểu Thanh cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không so đo, là bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh sinh tồn mà ra, cũng bởi vì nàng không có đem tâm của mình đặt lên một người nào đó ở nơi này, một người tâm không đặt ở một ai, thì có cái gì để cho nàng so đo đây? Bởi vì để ý cho nên mới so đo, bởi vì không cần cho nên mới không so đo. Lý Quân Hiên cùng Hồng Ngọc nhìn thấu sự rộng rãi của nàng, nhưng lại không nhìn ra bởi vì nàng vô tâm cho nên mới không thèm để ý. Mà điểm này chỉ có Vô Diễm đã nhìn ra, nhưng là chàng hiện tại lại mất đi tư cách tiến vào trái tim nàng mất rồi.
Long Tử Vũ nghe Lý Quân Hiên nói vậy, nhướng mày nói: "Những lời này ta giống như đã từng nghe qua ở đâu đó thì phải?"
Lý Quân Hiên nhìn thoáng qua Long Tử Vũ, khẽ cười cười nói: " Phú Nguyệt Lâu ở Tô Châu, ta đã từng tìm đến một tái thần tiên để đoán một quẻ."
Long Tử Vũ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hắn đã ở trên lầu đó, vậy chẳng phải là những lời kia hắn cũng đã nghe được rồi hay sao? Những lời vừa rồi là đang ngầm cảnh cáo ta mọi chuyện phải cẩn thận một chút, không được động vào Lục Tiểu Thanh này, nếu không sẽ làm cho ta đẹp mặt, bất quá trước mắt Lục Tiểu Thanh này chính là đồng bọn hợp tác tốt nhất của ta, ta dại gì mà động vào nàng. Trong lòng suy nghĩ nhanh, liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Quân Hiên, ngay lập tức cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, ha ha cười nói: "Ta cũng từng tìm hắn xem cho mình một quẻ, xem ra mọi người đều là người có duyên với nhau." Lý Quân Hiên khẽ gật đầu không nói gì.
Mấy người đang cùng nhau trò chuyện, thì nghe phía sau truyền đến một tiếng hô to: "Tránh ra, cua hấp đến rồi đây." ngay lập tức có một bóng dáng vọt lại đây, Vân Thiên vội vàng đứng tránh sang một bên nhường đường, sau khi đồ ăn được đặt lên bàn, chỉ thấy người tới là một nữ tử mặt đen nhem nhuốc, toàn thân mùi khói bếp, đang đặt mông ngồi xuống vị trí cao nhất, nhấc đũa lên liên tục hô: "Mau ăn, mau ăn, món này do đích thân ta coi lửa nồi hấp đó, nhất định ăn rất ngon." Vừa nói vừa gắp lấy một con bỏ vào trong bát của mình, bắt đầu công cuộc chiến đấu với cua hấp.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đều ha ha cười ha hả, Lục Tiểu Thanh nhất thời đặt đũa xuống, khó hiểu hỏi: "Cười cái gì?" Cúi đầu nhìn thoáng qua mình một cái, mặc dù có mấy chỗ đen đen nhưng là không có gì đáng ngại, vừa rồi mình cũng đã đi rửa sạch tay, có cái gì buồn cười đâu?
Một bàn đầy người không hẹn mà cùng lắc đầu nói: "Không có gì." sau đó liền tự động cầm đũa lên, lại nhịn không được cười không ngừng. Thật lâu sau, chỉ nghe một tiếng gầm đầy giận dữ phá không truyền đến: "Ta muốn giết các ngươi."
Cuộc sống ở vùng biển thật là yên bình và thoải mái, thỉnh thoảng còn kiếm được số bạc lớn, Lục Tiểu Thanh vui đến quên cả trời đất, mỗi ngày đều nghĩ ra một trò mới lạ, làm cho tất cả mọi người đều lưu luyến không muốn quay về, liền quyết định ở lại đó chừng thêm mười ngày. Trong khoảng thời gian này, Thiên Vũ mang theo lương thực, ngày đêm thần tốc quay trở lại kinh thành.
Buổi chiều, trong Tấn vương phủ, Thiên Vũ cùng Vô Diễm ngồi đối diện nhau, nhìn vẻ mặt mỏi mệt cùng cao hứng của Thiên Vũ, Vô Diễm lạnh lùng hỏi: "Người đâu? Đệ vì sao lại không mang nàng về cùng?" Nghĩ lại hôm nay mình cao hứng phấn chấn ra khỏi thành đi nghênh đón Thiên Vũ hồi kinh, nhưng lại ngoài dự đoán, không thấy người trong lòng cùng Thiên Vũ trở về, trong nháy mắt thất vọng cùng sợ hãi, thiếu chút nữa bạo phát.
Thiên Vũ nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh như tiền của Vô Diễm, bất đắc dĩ thở dài nói: "Huynh không cần phải lo lắng, Tiểu Thanh không có xảy ra chuyện gì đâu, nàng đang hưng trí bừng bừng với việc làm ăn của nàng, huynh cũng biết đấy, chỉ cần vừa nói đến tiền, thì cho dù có chín đầu ngựa cũng không kéo được nàng quay về, nàng không muốn trở về, đệ có biện pháp bắt nàng trở về sao?"
Dừng lại một chút thấy Vô Diễm vẫn dùng ánh mắt giết người nhìn mình, không khỏi lắc đầu nói: "Huynh không cần lo lắng đến sự an nguy của nàng, ở Giang Nam có Quân Hiên làm chỗ dựa cho nàng, còn có thế lực nào dám trêu chọc nàng sao? Đưa mắt nhìn khắp Giang Nam cũng không tìm ra được một người dám đắc tội với Hà Gian vương phủ, tuy rằng Quân Hiên không theo đường quan, mà lại đi con đường kinh thương, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu vương gia của Hà Gian vương phủ, vẫn có sức uy hiếp lớn, có huynh ấy ở bên cạnh Tiểu Thanh, đệ mới yên tâm một mình trở về như thế, huynh cứ yên tâm đi."
Vô Diễm mặt lạnh trầm mặc nửa ngày hỏi: "Ý của đệ là Quân Hiên đối với Tiểu Thanh rất tốt sao?"
Thiên Vũ nhìn thoáng qua Vô Diễm gật gật đầu nói: "Quân Hiên cùng Tiểu Thanh đã sớm quen biết từ trước, đệ từ Tiểu Quỳnh nghe được vài chuyện, ở Tô Châu, Quân Hiên quen được Tiểu Thanh, ngày đó huynh mang Tiểu Thanh đi, Quân Hiên thiếu chút nữa lật tung đất Giang Nam lên để tìm Tiểu Thanh, xem bộ dáng Quân Hiên như vậy......"
Vô Diễm nhìn Thiên Vũ liếc mắt một cái, hai người trầm mặc nửa ngày, Vô Diễm nắm tay thật chặt thành quyền, đột nhiên mở miệng nói: "Đệ nói nàng cùng với diêm thương làm ăn?"
Thiên Vũ nhìn thoáng qua khí chất càng thêm lạnh của Vô Diễm, gật đầu nói: "Đúng vậy, bảy mươi vạn bao lương thực đệ mang về lần này, cũng là do Tiểu Thanh tìm diêm thương gom góp được, nàng nói nàng có một vụ làm ăn cùng với Diêm thương, lại không nói rõ tình hình cụ thể cho đệ biết, bất quá đệ cũng không hiểu lắm về việc buôn bán, cho dù có biết cái gì, cũng vẫn là sẽ dung túng nàng. Dù sao bên cạnh Tiểu Thanh có Quân Hiên hỗ trợ, đệ nghĩ đám diêm thương này cũng không chiếm được nhiều lợi đâu."
Vô Diễm nghe Thiên Vũ nói xong, yên lặng đứng lên, tiêu sái bước vài bước, lại quay lại nhìn Thiên Vũ khẳng định nói: "Đệ cũng không phải là không biết nàng cùng đám diêm thương đó làm ăn cái gì, lúc đệ đi tiếp nhận số lương thực này chắc đã nghĩ tới, chính là đệ vẫn dung túng để nàng đi làm, vạn nhất xảy ra chuyện, địa vị Tấn vương của đệ có còn giữ được hay không? Đây chính là cùng luật pháp của triều đình đối nghịch đó."
Thiên Vũ cười nhẹ nhìn Vô Diễm nói: "Huynh cũng đoán được Tiểu Thanh có thể cùng đám diêm thương này làm ăn gì sao? Chỉ có muối lậu, ngày đó đám diêm thương này muốn mượn tay Tiểu Thanh đưa đến bảy mươi vạn bao lương thực này cho đệ, đệ chỉ biết bọn họ là lợi dụng Tiểu Thanh tới bám víu vào đệ, đồng thời càng mượn sức của Tiểu Thanh trở thành đồng bọn với họ, bất quá Tiểu Thanh cũng là người có lá gan lớn, nàng sẽ bận tâm đến có làm sai hay đúng với luật pháp của triều đình hay sao? Nàng chỉ biết quan tâm đến buôn bán có được lời hay không mà thôi, còn lại sẽ chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, bởi vì cho dù trời có sập xuống, cũng có chúng ta chống cho nàng, nàng định sẵn chúng ta rồi."
Vô Diễm nhíu mày hỏi: "Quân Hiên cũng không phản đối sao?"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Tiểu Thanh đã quyết định, phản đối có tác dụng gì không? Quân Hiên cũng nhìn ra diêm thương cũng không phải hạng người tốt gì, bất quá với năng lực của huynh ấy, những người đó sẽ không làm hại được Tiểu Thanh đâu."
Vô Diễm trầm mặc nửa ngày, mới ngồi xuống nói: "Đệ cùng Quân Hiên đều thấy được bằng thế lực của hai người, những người này đều không dám động tới nàng, ngược lại còn dùng tiền bạc để lấy lòng nàng, nếu chỉ có một dị thường, Quân Hiên khẳng định sẽ ra tay diệt trừ đối thủ trước, nhưng là hai người lại không nghĩ tới, việc làm ăn của nàng mới bắt đầu, tất cả thủ hạ đều là những nông dân, chưa từng trải qua sự đời, tuy rằng nàng có ân với họ, bọn họ nhất định sẽ trung thành với nàng, nhưng là những người đó có thể làm được gì? Dựa vào kiến thức hiện tại của bọn họ, sao có thể đấu lại với những kẻ lão luyện trên thương trường như đám diêm thương đó được.
Diêm thương chính là thương nhân giàu nhất thiên hạ, ngay cả triều đình cũng phải nể mặt bọn họ, có thể dễ đối phó sao? Với thân phận của Quân Hiên, cho dù mỗi ngày đi theo nàng, nhưng góc khuất trong việc làm ăn giữa nàng và diêm thương, Quân Hiên phần lớn muốn chạm tay vào cũng không được, chỉ có thể ở một bên xao sơn chấn hổ (1) lúc nào cũng phải đề phòng. Việc làm ăn khác không cần phải nói, nhưng đây chính là buôn muối lậu, không cẩn thận một chút thôi là sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Đám diêm thương đó tuy rằng hiện tại sẽ không gây khó dễ cho nàng, nhưng ai có thể biết được, vạn nhất có một ngày thật sự xảy ra chuyện, vụ giao dịch ngầm này sẽ rất bất lợi cho nàng, khi đó phải làm sao? Hai người đã quá sơ xuất, cũng đã qua sủng nàng rồi."
Thiên Vũ nghe vậy liền biến sắc, hiển nhiên là không có nghĩ đến những vấn đề này, nhíu mày nhìn Vô Diễm nói: "Qủa thật là sơ sót, đệ với Quân Hiên chỉ nghĩ có chúng ta chống lưng cho nàng, ai dám động đến nàng, lại đã quên mất thủ hạ của Tiểu Thanh cũng không phải là loại lão luyện, dày dạn kinh nghiệm trên thương trường, những người đó tuy rằng trẻ tuổi, việc lao động chân tay trên bến tàu đương nhiên là không làm khó được bọn họ, nhưng cùng diêm thương giao tiếp thì bọn họ còn quá non."
Vô Diễm vẻ mặt xơ xác tiêu điều nói: "Tuy thế lực của Quân Hiên ở Giang Nam rất mạnh, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ thấy thủy, lục, quan, thương, không ai là không nể mặt Hà Gian vương phủ, không ai dám động vào người được Hà Gian vương phủ bảo vệ, nhưng loại chuyện hoạt động ngầm như thế này, thế lực mạnh cũng khó mà giải quyết được, làm Vương gia an nhàn thoải mái lâu rồi, nên mới buông thả như thế sao? Quân Hiên sao có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy được?"
Nhíu mày trầm ngâm một chút, sau nói: "Đúng rồi, là hắn có lòng mà không có sức, nhất cử nhất động của Hà Gian vương phủ đều bị bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, từ triều đình cho đến các quan địa phương, ngay cả các bang phái thương lữ đều nhìn tròng chọc vào bọn họ, nhưng là chỉ cần một ngày hắn vẫn còn là Tề quận vương, thì không thể thoát khỏi cảnh bị kẻ khác nhìn chăm chú, nghiền ngẫm được.
Nếu điều động thủ hạ tài ba của mình đến giúp nàng, đây chính là ngang nhiên chống đối lại triều đình, tội danh quy kết này đừng nói là Quân Hiên, mà ngay đến toàn bộ Hà Gian vương phủ đều không gánh vác nổi, nếu không điều động thủ hạ tài ba đến giúp nàng, thì việc làm ăn kia của nàng liền rất không an toàn. Chỉ sợ sẽ có một ngày cả thuyền bị lật, lại đem một mình nàng đẩy lên đầu sóng ngọn gió, lúc đó đã trễ không thể cứu vãn nổi."
Thiên Vũ trầm tư thật lâu sau nói: "Đệ nghĩ ý tứ của Quân Hiên chính là, không có chuyện gì xảy ra, để cho Tiểu Thanh đục nước béo cò là tốt nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì vào thời điểm mấu chốt sẽ bảo vệ Tiểu Thanh, còn thủ hạ của Tiểu Thanh sống hay chết cũng không phải là chuyện Quân Hiên để ý, chúng ta cũng vậy, chỉ cần Tiểu Thanh không xảy ra chuyện gì, những thứ khác đều không quan trọng, với năng lực của Quân Hiên hẳn là sẽ không có trở ngại gì."
Vô Diễm khẽ thở dài một hơi nói: "Chúng ta không thèm để ý, nhưng là có người để ý, nàng là người rất coi trọng tình cảm, nếu thật sự có một ngày như vậy, biết bởi vì mình tham tiền mà có biết bao nhiêu người phải mất mạng, ta không biết nàng sẽ thành bộ dáng gì nữa đây?"
Thiên Vũ nhìn thoáng qua Vô Diễm nhẹ giọng nói: "Cũng chỉ có huynh hiểu nàng nhất."
Vô Diễm trầm mặc nửa ngày khẽ cười khổ, Thiên Vũ thấy thần sắc nửa lo lắng nửa buồn bã của Vô Diễm, không khỏi nói sang chuyện khác: "Nếu nguy hiểm như vậy, bằng không truyền tin để cho Quân Hiên chặt đứt việc làm ăn này của Tiểu Thanh?"
Vô Diễm lắc đầu nói: "Không được, thứ nhất: nàng sẽ không nghe, có vụ làm ăn kiếm được nhiều bạc như vậy, nàng là có thể giẫm lên tất cả luật pháp, nàng đã từng nói qua, khi làm mà có 50% lợi nhuận, như vậy nàng có thể coi rẻ tất cả luật pháp; khi làm mà có 200% lợi nhuận, sẽ giẫm lên tất cả luật pháp, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không buông tay.
Thứ hai: trong thời gian đệ trở về, nàng đã bắt đầu hành động, một khi đã tham dự vào, sẽ không thể nhấc chân ra dễ dàng như vậy được, nếu mạnh mẽ rút chân ra, thì không chỉ có nàng gặp nguy hiểm, mà cuộc sống Tấn Vương của đệ cũng sẽ không còn được thoải mái như trước nữa. Đã biết bí mật của người khác, còn muốn một cọng lông cũng không bị tổn thương là điều không thể. Nếu những người đó quay đầu nhập vào thế lực khác, địa vị Thân Vương của đệ khả năng sẽ khó mà giữ được."
Thiên Vũ nhíu mày nhìn Vô Diễm hỏi: "Vậy ý của huynh là?"
Vô Diễm trầm ngâm nửa ngày nói: "Việc làm ăn này phải làm, nhưng là nên làm như thế nào? Nên đề phòng chỗ nào? Nên nắm chắc chỗ nào? Lại phải có người giúp nàng quyết định, nàng chỉ biết đến lợi nhuận cao, nhưng lại không biết nguy hiểm cao bao nhiêu, nếu người bên cạnh cũng không có hữu dụng, không giúp đỡ được cái gì, nếu không có trợ thủ đắc lực, không thể khiến cho việc làm ăn của nàng lắng đọng lại, như vậy việc làm ăn của nàng cũng chỉ giống như bọt biển, cực nhanh sẽ đạt tới đỉnh cao, sau đó cũng rất nhanh sẽ vô lực từ bên trong rơi tõm xuống."
Thiên Vũ thấy Vô Diễm đã có chủ ý, không khỏi cười nói: "Không nghĩ tới việc buôn bán cũng phải do trời phú, hay là huynh cũng dạy đệ cách làm ăn đi, chờ khi nào đệ không có tiền, cũng sẽ làm ăn buôn bán."
Vô Diễm không có cười, trừng mắt nhìn Thiên Vũ liếc mắt một cái nói: "Cứ lôi quản gia của đệ về là xong, nàng có nhiều tiền như vậy, há lại để chủ tử của mình lăn lộn ở bên ngoài kiếm ăn sao. Không nói đùa nữa, việc này cứ giao cho ta xử lý, ta sẽ không để cho nàng phải chịu một chút thương tổn nào, cho dù là tiềm tàng cũng không được."
Cáo biệt Thiên Vũ trở lại vương phủ, Vô Diễm không có làm kinh động đến bất luận kẻ nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở Minh Hiên trước đây Lục Tiểu Thanh có từng ở qua một đêm, từ khi Lục Tiểu Thanh đi rồi, chàng ra lệnh trừ bỏ hạ nhân quét tước dọn dẹp vệ sinh, còn lại không cho phép bất luận kẻ nào được bước vào nơi này.
Ngồi ở đầu giường, Vô Diễm yên lặng nhìn vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời bên ngoài, dưới ánh trăng sáng trong, một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tản ra nồng đậm tơ vương, khuôn mặt vẫn như bức tượng được điêu khắc, gò má vẫn kiên nghị như trước, chỉ hơi hơi gầy đi một chút, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ thành thục đầy sức quyến rũ, trong tay vô ý thức nhẹ vuốt ve chiếc gối, khí thế quanh người nhưng lại càng lạnh hơn.
"Thanh Nhi, nàng muốn bay, ta sẽ chắp cánh cho nàng, mặc cho nàng bay lượn, đến khi nào nàng mỏi cánh muốn nghỉ tạm, ta sẽ xây cho nàng một bến cảng để cho nàng cập bến tránh gió mưa." Dưới ánh trăng, ánh mắt Vô Diễm không thê lương, chỉ mang theo sự tự tin cùng kiên định.
Vô Diễm đứng lên nắm chặt vào thành ghế dựa ở trước mặt, nhẹ giọng lại kiên định nói: "Cho dù nàng muốn hái sao, nếu người cùng nàng đi hái không phải là ta, ta cũng sẽ bắc thang trời cho nàng, cho nàng một đường lên đến tận nơi." (Hức hức bảo sao mình lại yêu Vô Diễm ca đến thế *rút khăn lụa lau lệ*)
Ngày hôm sau, lâm triều xong, Vô Diễm không có về cùng Thiên Vũ, mà một mình cưỡi ngựa ra khỏi thành. Cách kinh thành sáu bảy mươi dặm là một thôn trang nhỏ, trong một gian nhà ngói, có một nam tử hơn ba mươi tuổi, gương mặt điềm đạm nhã nhặn, khí chất tao nhã, vẻ mặt tràn ngập ý cười, đang ở trong sân cho gà ăn.
Nương theo tiếng bước chân, một bóng người tà tà đứng ở phía sau hắn, nam tử này cũng không có quay đầu lại, chính là khóe miệng ý cười càng đậm, chờ sau khi cho đàn gà con ăn xong, duỗi lưng một cái, nói: "Đã đến." người phía sau trả lời: "Đã đến."
Nam tử chậm rãi đứng lên, xoay người lại nhìn Vô Diễm nói: "Ngươi rốt cục đã đến." Vừa nói vừa mỉm cười đi về phía đồng ruộng phía trước.
Người tới đúng là Vô Diễm, Vô Diễm đi theo phía sau nam tử này, chậm rãi đi tới bờ ruộng, nửa ngày mới mở miệng nói: "Lần này ta đến là muốn ngươi trả nợ ân tình ngươi thiếu ta."
Nam tử kia quay đầu mỉm cười nhìn Vô Diễm, thần thái vô cùng thoải mái nói: "Nói đi, ân tình ta nợ ngươi cuối cùng cũng đã có dịp để trả rồi."
Vô Diễm nhìn thoáng qua người trước mặt tên là Tiết Khánh, vẻ ngoài người này rất là vô hại, đi ở trên đường cũng sẽ không bị mọi người chú ý đến, nếu bị lạc vào đám đông sẽ không tìm thấy người, không có một chút đặc sắc, nhưng không ai biết được rằng, bộ dạng này chỉ là vẻ bọc bên ngoài, hắn chính là đang giấu tài.
Năm đó ngẫu nhiên cứu được hắn từ trong tay bọn cường đạo, nếu không phải hắn cứ khăng khăng một mực muốn trả nhân tình, thì chàng cũng không đặc biệt thăm dò lai lịch hắn, như thế nào cũng không thể nghĩ được rằng Tiết Khánh này lại lợi hại như thế, vốn vẫn muốn lưu trữ nhân tình này, nghĩ đợi đến có chuyện quan trọng nhất sẽ dùng tới, hôm nay vì Tiểu Thanh, đành để hắn trả lại nhân tình này vậy.
Vô Diễm cũng không nhiều lời vô nghĩa: "Ta muốn ngươi đi giúp một người, tên là Lục Tiểu Thanh, người này đang ở Giang Nam làm ăn với diêm thương, ta muốn ngươi toàn tâm toàn ý giúp nàng xử lý tất cả mọi chuyện, mặc kệ nàng làm cái gì, ngươi đều phải giúp nàng, chuyện này ta nghĩ đối với ngươi mà nói thật sự là việc nhỏ."
Tiết Khánh dừng lại cước bộ, nhìn thoáng qua Vô Diễm, vẫn như trước cười nói: "Ta từng đáp ứng giúp ngươi làm một chuyện, báo đáp lại ân cứu mạng ta ngày đó của ngươi, ta nghĩ đến ngươi sẽ vận dụng thật tốt cơ hội này, không nghĩ tới chuyện lại nhỏ bằng hạt vừng thế này, trong vương phủ của ngươi, người tài ba không ít, vì sao lại nghĩ đến ta? Vô Diễm, ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, lời nói vừa rồi ta cho phép ngươi thu hồi lại, một lần nữa đưa ra yêu cầu của ngươi."
Vô Diễm cũng dừng lại cước bộ, lắc đầu kiên định nói: "Vẫn là chuyện này, hãy vì nàng xử lý mọi chuyện thật tốt, giúp nàng xử lý tốt mọi chuyện nàng muốn làm, bảo vệ tốt nàng, đừng cho bất luận kẻ nào, chuyện gì xúc phạm đến nàng, đây chính là yêu cầu của ta, chỉ cần ngươi làm tốt, thì ngươi đã trả được nợ ân tình cho ta rồi."
Tiết Khánh nhìn vẻ mặt thận trọng cùng kiên quyết của Vô Diễm, nửa ngày mới nhẹ giọng cười nói: "Nếu là yêu cầu ngươi đưa ra, được rồi, chuyện này ta đáp ứng, bất quá, về sau ngươi cũng không nên hối hận."
Vô Diễm khẽ cười cười nói: "Sẽ không hối hận."
Tiết Khánh không nhìn Vô Diễm, lười biếng nói: "Vốn ta tưởng yêu cầu của ngươi chính là muốn ta nghĩ biện pháp đưa Lý Trị ngồi vào chiếc ghế thái tử cơ."
Vô Diễm trầm mặc một lát nói: "Ta đúng là đã từng nghĩ như vậy."
Tiết Khánh nghe Vô Diễm nói như thế, kinh ngạc nhìn Vô Diễm liếc mắt một cái nói: "Ta nghĩ ngươi chưa từng nghĩ qua, thì ra ngươi lại không phải là không có nghĩ qua, mà là cam nguyện buông tha ý nghĩ đó, phải biết rằng bằng với bản lĩnh của ta, muốn cho Lý Trị ở trong thế lực mạnh của Lý Thái, Lý Cách ngồi vào vị trí thái tử, cũng không phải là không làm được, ngươi lại làm cho ta đi đọ sức cùng với một đám diêm thương, xem ra đối với ngươi, Lục Tiểu Thanh này còn trọng yếu hơn so với đám quần thần cao ngạo."
Vô Diễm nhìn thoáng qua chân trời ở phía xa xa, trầm mặc không nói gì, nếu chính mình phò trợ Lý Trị ngồi vào vị trí thái tử, về sau khi hắn lên ngôi, dựa vào quan hệ tốt của hai người lúc trước, trở thành Hà Gian vương danh chấn một phương cũng không phải là chuyện không có khả năng, bất quá chính mình lại ngay cả suy xét đều không có suy xét, liền lựa chọn giúp nàng, xem ra trong mắt mình vinh hoa phú quý cũng không quan trọng bằng nàng.
Tiết Khánh thấy Vô Diễm không nói gì, vẫn tươi cười nói: "Có cần ta phải báo cáo mọi chuyện với ngươi không?"
Trong trầm mặc Vô Diễm lắc đầu nói: "Không cần, về sau nàng chính là chủ tử của ngươi, ta chỉ là một người ngoài, ngươi chỉ cần đem tất cả chuyện nàng muốn làm đặt ở vị trí đầu não là được rồi, nếu gặp phải chuyện ngươi không giải quyết được, ngươi báo cho ta." Tiết Khánh nhìn vào mắt Vô Diễm, sau đó đưa mắt nhìn trời cao, nhẹ giọng nói: "Người này, ta có chút tò mò rồi đây."
******
[1] Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
Tương tự như câu rung cây nhát khỉ bên mình