Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 119: Đổi trắng thay đen



Xuất Trần gật gật đầu nói tiếp: "Về các phương diện khác đệ cũng không lo lắng lắm, còn có nhị vương huynh, Mạt Hạt sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Gia Luật Cuồng Sở sớm đã đứng ở phía sau Gia Luật Giá Huyên, cắn răng gật đầu nói: "Đệ yên tâm, một khi ta vẫn còn, sẽ không để cho kẻ nào xâm phạm vào biên giới Mạt Hạt."

Xuất Trần nhìn thoáng qua Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở, khẽ cười cười nói: "Đại ca, nhị ca, chuyện về sau đành phải làm phiền hai người vậy."

Một câu đại ca, nhị ca, Gia Luật Giá Huyên lập tức lệ rơi đầy mặt, run giọng nói: "Xuất Trần, đã lâu không có nghe thấy đệ gọi ta như vậy, mười mấy năm qua cũng chưa từng nghe thấy đệ gọi ta như thế, Xuất Trần, ca ca thật có lỗi với đệ, Xuất Trần, đệ hãy trách ca ca đi, là ca ca có lỗi với đệ, có lỗi với đệ."

Gia Luật Cuồng Sở đứng ở phía sau hốc mắt cũng đỏ lên, vội vàng quay lưng đi, đứng yên một lát sau mới quay đầu lại nói: "Xuất Trần, là do chủ ý của nhị ca, nhị ca không muốn đệ rời khỏi Mạt Hạt, đệ là đối thủ của ta, là huynh đệ của ta, là Dật Bắc Vương của Mạt Hạt, đệ không thể rời xa nơi này được, Xuất Trần, chúng ta có lỗi với đệ."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Cũng đều đã qua rồi, còn nói lại chuyện này làm gì, sống với thân thể như vậy không bằng chết đi có lẽ sẽ tốt hơn, đại ca không phải đã nói, bộ dạng này của Xuất Trần không giống với người phàm trần hay sao, có lẽ đệ bất quá chỉ là một người khách qua đường mà thôi, hai người không cần phải thương tâm."

Gia Luật Giá Huyên nắm chặt tay Xuất Trần nói: "Xuất Trần, đệ đệ của ta, đệ đệ duy nhất của ta, vì sao đệ lại luôn suy nghĩ cho ta, vì sao? Vì sao? Xuất Trần, đệ làm cho ta cả đời này không được thanh thản, Xuất Trần, vì sao ngày đó trúng độc không phải là ta, Xuất Trần."

Xuất Trần ôn nhu vươn tay sờ sờ tóc Gia Luật Giá Huyên, tựa như một ca ca đang an ủi đệ đệ vậy, cười nói: "Đệ không phải vì huynh mà suy nghĩ, đệ là vì lê dân bách tính của Mạt Hạt mà suy nghĩ, không cần tự trách, ca ca, thật sự không cần."

Vô lực hạ tay xuống, Xuất Trần theo đầu giường nhìn lại, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh hai mắt đong đầy nước mắt, đang ghé vào một bên nhìn mình, lập tức mỉm cười vươn tay về phía Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vội lách qua Gia Luật Giá Huyên quỳ ngồi ở trên giường Xuất Trần.

Xuất Trần cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, ôn nhu lau đi nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, khóc rất khó coi."

Lục Tiểu Thanh gật đầu, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Ta biết, ta không khóc." Vừa nói vừa thật sự ngừng khóc, nở nụ cười nhìn Xuất Trần.

Xuất Trần gật đầu cười nói: "Phải như vậy chứ, ngươi có biết không, đối với ta như vậy có lẽ là một sự giải thoát."

Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng quỳ gối trên giường, từ phía sau Xuất Trần ôm lấy hắn, đoạt lấy vị trí của Khuynh Tường, mỉm cười nói với Xuất Trần: "Ta hiểu, sống vất vả như vậy không bằng chết là kết thúc mọi chuyện, Xuất Trần, ta hiểu được ngươi, cho nên ta cảm thấy mừng cho ngươi, lúc này đây ngươi rốt cục có thể buông tất cả."

Xuất Trần tựa vào trên vai Lục Tiểu Thanh, duỗi tay ra vỗ vỗ hai má Lục Tiểu Thanh, khẽ cười nói: "Quả nhiên cũng chỉ có ngươi là hiểu ta nhất, đời này coi như ta sống không uổng phí rồi, có thể tìm được một tri kỷ như vậy."

Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Đúng vậy, tri kỷ khó cầu, có thể gặp được một người xuất chúng như ngươi, ta đi chuyến này coi như cũng không tệ."

Xuất Trần thấy trong mắt Lục Tiểu Thanh đều là ý cười chân thành, không khỏi nắm thật chặt cánh tay nàng đang ôm lấy mình: "Chính là đáng tiếc, vì sao ta không gặp ngươi sớm hơn một chút, bằng không có lẽ ta sẽ sống càng vui vẻ hơn."

Lục Tiểu Thanh lau lau dòng máu đang từ khóe miệng Xuất Trần chảy xuống, trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, nói: "Xuất Trần, không muộn, thật sự là không muộn."

Xuất Trần lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, có thể được gặp ngươi chính là phúc khí của ta, Tiểu Thanh, về sau đừng có làm việc nôn nóng, phải hiểu rõ rồi hẵng làm, đừng nghĩ rằng có người xử lý mọi chuyện lộn xộn cho ngươi, là ngươi đã đắc ý vênh váo, phải biết rằng cuối cùng sẽ xảy ra vấn đề, Tiểu Thanh, ngươi đó, thật sự làm cho người ta lo lắng."

Lục Tiểu Thanh mím môi, gật gật đầu lại không có lên tiếng, Xuất Trần nói tiếp: "Khi ta đi rồi, mọi chuyện ngươi phải cẩn thận, biết không? Ta về sau rốt cuộc không thể chiếu cố cho ngươi được nữa."

Lục Tiểu Thanh biết Xuất Trần đang nói về chuyện nàng rời khỏi Mạt Hạt, thấy Xuất Trần còn muốn nói gì đó, không khỏi hít sâu một hơi, hốc mắt có chút hồng hồng nói: "Ngươi yên tâm, con người của ta làm việc rất cẩn thận, ngươi yên tâm, ta sẽ không gặp chuyện không may đâu."

Xuất Trần gật gật đầu nói: "Vậy thì tốt, Tiểu Thanh, chớ quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta? Chớ quên." Thanh âm chậm rãi thấp dần thấp dần.

Lục Tiểu Thanh gắt gao ôm lấy Xuất Trần nói: "Chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm được, mặc kệ dù có khó khăn lớn như thế nào, ta cũng làm, ngươi không cần lo lắng, tất cả đã có ta."

Xuất Trần miễn cưỡng nở một nụ cười, quay đầu chậm rãi nhìn thoáng qua Gia Luật Giá Huyên đang khóc thương tâm, Gia Luật Cuồng Sở đỏ hốc mắt, Khuynh Tường tỏ ra kiên cường, nhẹ giọng nói: "Đừng thương tâm, có sinh tất có tử, có tử tất có sinh, ta chỉ nguyện nếu như có kiếp sau, ta đừng sinh ra ở trong vương thất, cứ để cho ta làm một người dân bình thường, một người có thể được làm những chuyện mà mình thích."

Lục Tiểu Thanh gắt gao ôm lấy Xuất Trần, thấy trong mắt Xuất Trần dần dần tản ra quang mang, tay cầm lấy tay mình đang hạ dần xuống, sắc mặt tái nhợt đã hoàn toàn biến thành trong suốt, đôi môi đỏ mọng đã không còn chút huyết sắc, sinh mệnh một chút một chút biến mất.

Lúc này Gia Luật Giá Huyên đã nhịn không được nữa, bật khóc tu tu, Gia Luật Cuồng Sở cũng nắm chặt tay thành quyền xoay người sang chỗ khác, một đám ngự y, nha hoàn quỳ gối ở trong phòng nước mắt rơi như mưa, Lục Tiểu Thanh cúi người ở bên tai Xuất Trần nói một câu chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Xuất Trần, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại." tinh mắt thấy trong ánh mắt Xuất Trần chợt lóe hào quang, tiếp theo liền hoàn toàn biến mất, nhưng là Lục Tiểu Thanh biết, một câu kia của mình, Xuất Trần...... Nghe thấy được.

Dung nhan tuyệt sắc lẳng lặng tựa vào trong lòng Lục Tiểu Thanh, đôi mắt từng làm điên đảo chúng sinh kia gắt gao nhắm chặt lại, Dật Bắc Vương tuyệt diễm nhất, trí tuệ nhất Mạt Hạt, ở một khắc này đã khép lại đôi mắt một đời vất vả vì Mạt Hạt của hắn.

"Xuất Trần, chàng không được bỏ ta, Xuất Trần......" Một tiếng kêu bi thương kinh thiên động địa từ trong phòng đột nhiên truyền ra, thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy, đau khổ như vậy.

Ngoài phòng im ắng, đám người nhất tề quỳ xuống, hướng về cửa lớn ngăn cách sinh tử kia bái lậy.

"Dật Bắc Vương mất rồi." một giọng nói run run, thanh âm vang vọng toàn bộ Dật Bắc Vương phủ, vang vọng toàn bộ Lăng Tiêu thành, vang vọng toàn bộ Mạt Hạt, người từng được coi là thần của Mạt Hạt đã ra đi.

Các đại thần quỳ gối ở trong viện, một đám sớm đã lệ rơi đầy mặt, không có gào khóc, không có bi phẫn khoa trương, chỉ có nước mắt không tiếng động rơi xuống, không tiếng động, trong viện vẫn như trước là một mảnh im lặng, im lặng làm cho người ta đau triệt nội tâm như bị moi gan móc phổi, im lặng làm cho người ta nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.

Gió nhẹ nhàng thổi, gió mùa xuân mang theo hương thơm của hoa cỏ, mang theo mùi thanh nhã của bùn đất, mang theo bi thống im ắng truyền khắp cả một vùng, hoa và cây cối vẫn tươi tốt cố gắng sinh trưởng như trước, ánh thái dương vẫn treo cao trên bầu trời như trước, đám mây vẫn bồng bềnh phiêu đãng như trước, tất cả đều như muốn nói cho chúng ta biết, cho dù có thiếu mất một người, thì thế giới này vẫn cứ chuyển động.

Có vài người vội vàng chạy tới, không để ý đến một đám người đang quỳ gối ở trong sân, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng, khi nhìn thấy Xuất Trần đã nhắm hai mắt lại, lẳng lặng tựa vào trên người Lục Tiểu Thanh đang cực kỳ bi thương, người nọ loạng choạng đứng không vững ngã ngồi xuống mặt đất: "Vương nhi, vì sao con không chờ cho mẫu hậu được gặp mặt con một lần cuối, vương nhi."

Toàn bộ Lăng Tiêu thành như không còn sức sống, những nơi có người sinh sống, không có ngoại lệ ai nấy hai mắt đều sưng đỏ, trong Dật Bắc Vương phủ khắp nơi phủ một màu trắng toát, làm cho mọi người không thể không tiếp nhận đây chính là sự thật, Dật Bắc Vương mà bọn họ kính yêu nhất đã đi rồi, đã vĩnh viễn bỏ đi không bao giờ quay lại Mạt Hạt nữa, rốt cuộc sẽ không bao giờ được nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc kia nữa, rốt cuộc không thể được ngắm nhìn sự ôn nhu đặc biệt kia được nữa.

Trong Dật Bắc vương phủ, Lục Tiểu Thanh đảm nhiệm chức Vương phi của Xuất Trần, theo lý tuy có chút không hài hòa, nhưng là nàng đang nhận được sự ủng hộ của mọi người, ủng hộ cái gì? Chính là phải để tang, túc trực bên linh cữu trượng phu của nàng.

Lục Tiểu Thanh quỳ gối trên linh đường, khóc lóc kêu gào cứ phải gọi là thương tâm muốn chết, nước mắt không ngừng rơi, ngay cả Gia Luật Cuồng Sở ý chí sắt đá kia đến đây hai ngày cũng phải an ủi: "Đừng quá thương tâm, người chết không thể sống lại, Xuất Trần nếu biết ngươi vì đệ ấy mà thương tâm như vậy, đệ ấy ở trên trời cũng sẽ không vui vẻ."

Lục Tiểu Thanh vẫn duy trì tư thế thương tâm đó, không để ý tới lời của hắn, khóc như hoa lê dưới mưa, mọi người đều cho là tình cảm của nàng cùng Xuất Trần quá sâu đậm, cho nên sau khi thấy Gia Luật Cuồng Sở khuyên giải, an ủi cũng không có hiệu quả, cũng để tùy nàng, trong đó có không ít người không khỏi âm thầm liên tục gật đầu, nữ tử như vậy mới có thể xứng với Dật Bắc Vương của bọn họ, cũng chỉ có nhân tài thâm tình như vậy mới có thể khóc cho đến bây giờ, lệ không ngừng tuôn mưa như cũ.

Buổi chiều có rất ít người tới viếng, tuy rằng mọi người đều vô cùng bi thương, bất quá cũng đều biết Vương phi mà nếu cứ tiếp tục khóc lóc như vậy, không biết chừng sẽ lại theo gót Dật Bắc vương cũng nên, không khỏi đều khuyên giải an ủi vài câu rồi trở về, phải biết rằng người thương tâm nhất sợ nhất chính là người khuyên, không khuyên tốt có khi lại càng làm cho người ta đau lòng.

Ngồi xổm ở trên linh đường, Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, cặp mắt đã sưng mọng như trái đào, hết sức mở mắt ra võng mạc cũng chỉ có thể nhìn thấy mọi vật mờ mờ, thấy bốn bề vắng lặng chỉ có Lục Tiểu Lam đang ở bên cạnh, Lục Tiểu Thanh không khỏi mắng: "Lục Tiểu Lam, ngươi làm cái gì vậy? Cho ta dùng cái gì mà đến bây giờ vẫn rơi lệ thế này" Chỉ thấy hai mắt Lục Tiểu Thanh cho dù lúc này lời nói cũng không bi thiết, nhưng là nước mắt vẫn như cũ rơi không ngừng.

Lục Tiểu Lam ngồi ở đối diện Lục Tiểu Thanh, nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh lệ vẫn tuôn đầm đìa, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải là muốn có hiệu quả chân thật nhất sao? Thứ đó của ta tuyệt đối tốt, đảm bảo khóc bốn năm ngày đều không có vấn đề gì." Vừa nói khóe miệng vừa nhếch lên vẽ thành một độ cong hoàn hảo.

Lục Tiểu Thanh không khỏi cả giận nói: "Mau đưa giải dược cho ta, thứ này là cái gì vậy không biết? Cứ tiếp tục khóc như thế, mắt của ta sẽ bị mù mất."

Lục Tiểu Lam cũng không nói gì thêm, thò tay ra ném cho nàng một chiếc khăn, Lục Tiểu Thanh cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp lấy chiếc khăn đó lau lau hai mắt, quả nhiên lau một chút, nước mắt liền ngừng rơi, trừng mắt nhìn Lục Tiểu lam, rồi nhìn thoáng qua bốn phía nói: "Tiểu Lam, ngươi cứ ngồi ở đây, ta qua bên kia xem một chút."

Không đợi Lục Tiểu Lam trả lời, Lục Tiểu Thanh đã đứng lên rời đi, dù sao Lục Tiểu Lam cũng sẽ đáp ứng, nếu chờ hắn lên tiếng đáp ứng mới đi, không biết sẽ phải đợi trong bao lâu đây, muốn người này mở miệng còn khó hơn là cậy miệng người chết.

Xuyên qua linh đường đi vào gian phòng Xuất Trần ở khi còn sống, nơi này đã bị Lục Tiểu Thanh liệt vào khu cấm, nói cái gì mà nơi này chất chứa rất nhiều kỉ niệm về Xuất Trần, nơi này từ nay về sau không cho phép bất luận kẻ nào được bước vào, người trái lệnh sẽ bị chém, lúc ấy Lục Tiểu Thanh nói những lời ấy vô cùng thống khổ, liên tục té xỉu vài lần, Gia Luật Giá Huyên cũng đang chìm trong bi thương, lập tức một tiếng hạ lệnh xuống, trừ bỏ Lục Tiểu Thanh ra, không ai được phép tiến vào căn phòng này, tuy rằng yêu cầu có chút kỳ quái, nhưng là nghĩ đến ngày xưa Dật Bắc Vương cùng Lục Tiểu Thanh có biết bao nhiêu "Ân ái" trong căn phòng này, cho nên mọi người đều trực tiếp ngầm đồng ý mệnh lệnh hoang đường này.

Lục Tiểu Thanh thoải mái đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen, Lục Tiểu Thanh sờ soạng đi đến bên giường, sờ sờ người nằm ở trên giường, nhẹ giọng ho khan một tiếng, bên cạnh lập tức vang lên một giọng nói: "Tiểu Thanh." Đúng là tiếng của Lý Quân Hiên.

Lục Tiểu Thanh không có nhìn thấy, đương nhiên ở trong phòng tối đen như thế thì làm sao mà có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh được cơ chứ, thấp giọng nói: "Thế nào? Thân thể có khỏe không?"

Lý Quân Hiên ngồi ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh nói: "Vẫn còn hôn mê, dù sao thuốc này cũng hơi mạnh một chút, vừa muốn chống đỡ độc tố trong cơ thể hắn, vừa muốn đạt được mục đích, thì trên thân thể không thể tránh khỏi tổn thương được. Nàng cũng biết loại dược này chỉ ở trong hoàng thất mới có, chính là cực phẩm đó, lúc đi ta có lấy trộm một ít, vốn là muốn dùng vào mục đích khác, không nghĩ tới lại dùng trong hoàn cảnh này."

Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, sau mới nhớ tới trong bóng đêm có nhìn thấy gì đâu mà gật đầu với chả lắc đầu, vì thế nói: "Vậy đến khi nào hắn mới có thể tỉnh lại, huynh không cần nói cho ta biết là sẽ ngủ cả đời đấy chứ? Như vậy ta để hắn chết đi còn tốt hơn."

Lý Quân Hiên nhẹ giọng cười nói: "Ta làm việc có không đáng tin như vậy sao? Nàng yên tâm, ít nhất là hơn mười ngày hôn mê thôi, ta tăng thêm lượng thuốc có chút hơi nặng tay, dù sao nếu hắn tỉnh lại mà không muốn theo chúng ta đi, như vậy không phải là công lao đã đổ xuống sông xuống biển rồi hay sao, nàng làm như thế chỉ sợ hắn sẽ trách nàng."

Lục Tiểu Thanh nói: "Không sao, hắn sẽ không làm như thế, lúc này đây sau khi tỉnh lại chẳng khác gì hắn đã được trùng sinh, tất cả những chuyện trước kia đều sẽ vứt bỏ, sau khi hắn biết ta giúp hắn giải thoát, cảm tạ ta còn không kịp ý chứ."

Lý Quân Hiên không khỏi nói: "Khẳng định như vậy?"

Lục Tiểu Thanh trầm mặc một chút nói: "Có lẽ cũng không khẳng định lắm, ta cũng chưa có được sự đồng ý của hắn, có lẽ với ý nghĩ của hắn, khả năng thật sự sẽ vì Mạt Hạt mà dốc cạn đến hơi thở cuối cùng, ta bất quá chỉ là để cho hắn chết trước thôi, lúc này cứ để cho hắn trước hôn mê, chờ ra khỏi Mạt Hạt rồi nói sau."

Lý Quân Hiên ừm một tiếng, sau nói: "Theo như tập quán của Mạt Hạt, sau ngày mai linh cữu của hắn sẽ được nhập vào vương lăng, ta đã cho người của ta trà trộn vào đó chuẩn bị sẵn sàng, chờ nàng làm tốt, chúng ta lập tức liền rời đi."

Lục Tiểu Thanh suy nghĩ một chút nói: "Từ nay trở đi chính là thời điểm hạ quan, khẳng định ta cho dù không muốn đi theo cũng không được, mặc kệ từ phương diện kia đều nói không thông, ta nghĩ chờ khi đưa tới một nửa lộ trình, liền giả vờ hôn mê, nửa đường trốn đi, sau đó đóng chặt cửa Dật Bắc Vương phủ lại, chờ khi bọn họ hết kiên nhẫn đến tìm ta, chúng ta sớm đã thần không biết quỷ không hay tiêu sái rời xa nơi này rồi."

Lý Quân Hiên không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng bất giác cong cong: "Bản lãnh diễn trò của nàng càng ngày càng thuần thục, một tiếng gào thét đầy bi thương ngày ấy, cho dù ta trốn ở xa cũng bị chấn động đến nỗi nổi hết cả da gà, trên linh đường trang nghiêm, cùng mọi người bi thương đau triệt nội tâm, bộ mặt kia của nàng thật sự là làm cho người ta cười cũng không được, khóc cũng không xong, nếu không biết trước, ngay cả ta cũng đều nghĩ rằng là nàng thật sự rất thống khổ."

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Diễn trò đó là sở trường của ta, bất quá hai ngày nay thật sự là làm ta tức chết, cư nhiên bắt ta để tang, đây là thế đạo quái quỷ gì vậy không biết, đây là lần đầu tiên ta khóc rống, ta còn chưa thành thân nha, lại muốn ta khóc trượng phu, thật là không có thiên lý mà, lại còn bắt ta mỗi ngày phải túc trực bên linh cữu, phải quỳ lâu như vậy, chờ hắn tỉnh lại ta phải tính toán rõ ràng từng mục một với hắn mới được, thật sự là quá đáng, Lục Tiểu Thanh ta chưa từng quỳ trời xanh, cha mẹ cũng chưa từng quỳ qua, cư nhiên lại muốn ta ở chỗ này diễn kịch cho hắn, ông trời, người thật sự là đối với ta vô cùng bất công mà."

Lý Quân Hiên nhẹ giọng cười nói: "Diễn trò là phải diễn trọn bộ, nàng thấy mình bị ủy khuất hai ngày, chờ hắn tỉnh lại đến lúc đó có thể cùng hắn thanh toán."

Lục Tiểu Thanh gật mạnh đầu một cái, ngay cả ở trong bóng đêm cũng có thể nghe thấy tiếng gió xẹt qua, nói: "Không thể không bắt chẹt hắn được, bất quá ta thật hy vọng ở Đại Đường có thể chữa được bệnh của hắn, một người tốt đẹp mà mệnh yểu như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng."

Lý Quân Hiên vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai Lục Tiểu Thanh nói: "Đừng lo lắng, ở Đại Đường người nào mà chẳng có, khẳng định có thể chữa được bệnh cho hắn, tìm ai trị liệu ta cũng đều đã nghĩ kỹ cả rồi, chính là đại trưởng quỹ của nàng đó, hắn nhưng là toàn tài trong toàn tài, bản lĩnh của hắn cao hơn rất nhiều so với chúng ta đã nghĩ, chỉ cần nàng mở miệng, nhất định hắn có thể chữa bệnh tốt."

Lục Tiểu Thanh lập tức cao hứng nói: "Thật sự? Không ngờ bản lĩnh của Tiết Khánh lại cao như vậy, xem ra đại chưởng quỹ của ta thật đúng là cao thủ rồi."

Lý Quân Hiên lập tức nhắc nhở: "Nàng nhỏ giọng một chút, trong phòng này lại không có thắp đèn, nếu để cho người bên ngoài nghe thấy, thì sẽ rất phiền toái đó."

Vừa dứt lời, đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Vì sao phải làm như vậy?"

Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quân Hiên đồng thời hoảng sợ, Lý Quân Hiên vụt đứng lên che ở trước người Lục Tiểu Thanh, hướng chỗ phát ra tiếng nói hỏi: "Ngươi là ai?"

Người nọ nửa ngày không nói gì, Lục Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Là Khuynh Tường, Khuynh Tường, có phải ngươi không?"

Người nọ không có trả lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Lục Tiểu Thanh kéo Lý Quân Hiên qua, nói: "Không sao, nếu là Khuynh Tường sẽ không sao."

Đứng ở bên giường, cảm giác người nọ chậm rãi ngồi xuống nói: "Vì sao?"

Lục Tiểu Thanh vẫn như trước ngồi ở chỗ cũ nói: "Khuynh Tường, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được."

Không thể không nghe ra được sự hỗn loạn mừng như điên ở bên trong giọng nói bình thản của Khuynh Tường: "Vì sao không nói cho ta biết? Chẳng lẽ sợ ta sẽ phản bội Vương sao?"

Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: "Ngươi là người trung thành nhất bên cạnh hắn, là cánh tay của hắn, hai ca ca kia của hắn cũng không phải là người đơn giản, ngươi nếu không biểu diễn tốt, hắn nhất định sẽ phải chịu khổ, không nói cho ngươi biết, chính là muốn để cho ngươi tự nhiên một chút."

Trầm mặc nửa ngày, Khuynh Tường mới lên tiếng: "Vậy vì sao sau đó lại không nói cho ta biết? Hôm nay nếu không phải ta trong lúc vô ý nghe thấy, ngươi liền cứ như vậy mang Vương đi, để lại một mình ta ở lại nơi này sao?"

Lục Tiểu Thanh theo tiếng nói, vỗ vỗ bả vai Khuynh Tường nói: "Ta đang đợi ngươi đến tìm ta, nếu ngươi thật sự một lòng trung thành với hắn, như vậy ngươi sẽ đến hộ tống ta trở về, đến lúc đó ngươi tự nhiên có thể nhìn thấy hắn, nếu sự trung thành của ngươi với hắn không đủ, để một người như vậy đi theo bên cạnh hắn có lẽ hắn sẽ nguy hiểm."

Dừng một chút lại nói tiếp: "Đừng gọi hắn là Vương nữa, bắt đầu từ ngày đó Vương của ngươi đã chết rồi, hiện tại ở trong này chỉ là một người bình thường, là một bằng hữu của ta, một bằng hữu của ngươi."

Khuynh Tường lập tức toàn thân chấn động, nửa ngày sau chỉ nghe thấy hắn hít sâu một hơi nói: "Được, nơi này chỉ còn lại có bằng hữu của ta, ta nghe theo lời ngươi, đến lúc đó ta và các ngươi cùng nhau đi, thân thể của hắn vẫn cần ta chiếu cố, dù sao ta đã ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, ta biết nên chiếu cố hắn như thế nào. Mà đi theo hắn đã là thói quen của ta, thành tín ngưỡng của ta, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn sống vui vẻ, như vậy tất cả những thứ ở nơi này không cần cũng được." 

Lục Tiểu Thanh ừm một tiếng, sau nói: "Khuynh Tường, ngươi từ nay trở đi theo ta đi hạ quan, sau đó chúng ta cùng nhau đi, bất quá, trong hai ngày tới ngươi phải diễn trò giống một chút cho ta, nếu ngươi mắc sai lầm, làm hỏng chuyện của ta, không cần ta tính sổ với ngươi, tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi tính sổ."

Trong giọng nói của Khuynh Tường đã không còn thấy chút khàn khàn như hai ngày qua nữa, thanh âm trầm thấp nói: "Ngươi trước đừng quản ta, nên đem chuyện của ngươi làm rõ mới đúng, nếu bởi vì nguyên nhân ngươi không đi được, cũng đừng trách ta chưa chào hỏi ngươi mà đã đi trước."

Lục Tiểu Thanh lập tức ngạc nhiên hỏi: "Ta có chuyện gì?"

Khuynh Tường lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Đừng quên, Dật Bắc Vương chết, ngươi chính là người của Khuynh Nam Vương, hơn nữa ngươi còn chưa có chính thức được gả cho Dật Bắc Vương, theo tục lệ của Mạt Hạt, sau ba ngày hạ quan, là có thể bước ra thương nghị chuyện đón người."

Lục Tiểu Thanh há to miệng lẩm bẩm nói: "Không phải chứ, ngay cả giữ đạo hiếu cũng không có sao?"

Khuynh Tường vừa đứng dậy vừa nói: "Có giữ đạo hiếu, thời gian chắc chắn để thú người có thể là một hoặc thậm chí là hai năm sau, cho nên chúng ta chỉ có thời gian là ba ngày, nhất định phải nhanh mới được."

Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quân Hiên nhìn nhau liếc mắt một cái, tuy rằng trong bóng đêm cũng không có nhìn thấy cái liếc mắt đó, nửa ngày giọng nói trầm ổn của Lý Quân Hiên truyền đến "Xem ra, chúng ta phải vạch ra kế hoạch thật tốt mới được"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv