Trần Hà Thu lúng túng, bỏ đôi đũa xuống: “Không làm phiền Tổng giám đốc Nguyễn nữa, tôi có thể tự về được.”
Nguyễn Hoàng Phúc cũng đứng lên theo, “Bây giờ cô vẫn ở hộp đêm Dạ Yến?”
“Ừ, “ Cô liếm môi, “Vậy…….tôi xin phép tạm biệt trước, hợp tác vui vẻ.”
“Trần Hà Thu.” Nguyễn Hoàng Phúc gọi cô: “Chỉ có hai người tôi và cô, còn cần giả vờ như vậy sao?”
Trần Hà Thu dừng chân lại.
Anh từ từ đi tới, “Cái chết của quản gia, đã vu oan cho cô, tôi sẽ tìm mọi cách bồi thường cho cô bằng sự nghiệp___”
“Vậy thì cảm ơn Tổng giám đốc Nguyễn nhiều,” Trần Hà Thu ngắt lời anh: “Nếu như anh thật sự muốn bồi thường cho tôi, xin hãy nhanh chóng sắp xếp ra một ngày, chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi, tôi thật sự không muốn tiếp tục kéo dài nữa rồi.”
Sắc mặt Nguyễn Hoàng Phúc tối lại, “Khi nào tôi có thời gian sẽ thông báo cho cô.”
“Được, vậy tôi đợi Tổng giám đốc Nguyễn thông báo, hy vọng anh không để tôi phải đợi quá lâu.” Trần Hà Thu thở dài, “Chuyện hôm đó ở trên du thuyền……tuy rằng không phải chủ ý của tôi, nhưng cũng gây nên kết quả ngày hôm này, tôi vô cùng xin lỗi, vì vậy hy vọng chúng ta có thể mau chóng ly hôn, sau đó anh cũng có thể mau chóng đón Trần Linh Nhi về, đợi sự việc lắng xuống, trên mạng sẽ không có nhiều tin tức như vậy nữa.”
Nguyễn Hoàng Phúc không nói gì thêm, chỉ đáp: “Bây giờ đã không còn xe buýt nữa rồi, tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi……”
“Đến xe của tôi cũng không muốn lên? Sợ Lê Anh Huy nhìn thấy?”
Trần Hà Thu không có gì để nói: “Tôi không có quan hệ gì với anh ta.”
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Nếu như cô thật sự không có quan hệ gì với anh ta, vậy tại sao cô lại sợ?”
“Tôi không sợ,” Trần Hà Thu quay đầu đi, “Chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, nên giữ khoảng cách nên có. Tôi không muốn bị truyền thông chụp được lại nói linh tinh.”
“Cô để ý đến lời đồn linh tinh?”
“……Đương nhiên.”
“Hay là quan tâm tới việc Lê Anh Huy nhìn thấy những lời đồn này.”
“Nguyễn Hoàng Phúc!” Trần Hà Thu cuối cùng cũng bị anh làm cho nổi giận: “Tại sao anh nhất định phải áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác? Lúc trong thời gian còn là vợ chồng anh đã quyến rũ Trần Linh Nhi, tôi có nói nửa chữ nào không? Tôi chỉ cầu xin anh bỏ qua cho đứa bé, để tôi có thể sinh đứa bé một cách bình yên, nhưng đến hy vọng nhỏ nhoi như vậy anh cũng không đồng ý……Thôi bỏ đi, bây giờ tôi nói những lời này làm gì chứ, không còn sớm nữa rồi tôi đi trước đây.”
Cô bị anh nắm lấy tay: “Muộn quá rồi, cô đi đường một mình ban đêm không an toàn, tôi đưa cô về.”
Nguyễn Hoàng Phúc đang muốn làm gì vậy chứ?!
Trần Hà Thu cười nhạt, “Hộp đêm Dạ Yến còn không an toàn hơn cả đường phố ban đêm, tôi không tự chú ý được sao? Anh bỏ tay ra.”
Anh lại càng nắm chặt lấy tay cô, “Tôi đã nhắc cô rồi, sau này đừng ở hộp đêm Dạ Yến nữa, tôi giúp cô tìm nhà.”
“Tôi không cần!”