Nguyễn Hoàng Phúc mang theo ý cười khẽ nhếch mày: “Nhận thua nhanh như vậy sao? Tổng giám đốc Ngô, đây chính là trình độ cao nhất của tập đoàn Ngô thị?”
Sắc mặt Ngô Nhật Lâm trở nên trắng bệch, anh có chút hoài nghi bản thân có phải đã nghĩ lầm rồi không, Nguyễn Hoàng Phúc tới tìm bọn họ hợp tác thật ra không phải là vì Trần Hà Thu, chỉ đơn thuần là vì Trần Hà Thu ở đây, anh ta căm ghét, vì vậy mới thấy Ngô thị chướng mắt, muốn đích thân sỉ nhục mọi người?
Nhưng nghĩ theo cách khác, cũng không đúng, Nguyễn Hoàng Phúc nổi tiếng với việc làm việc hiệu quả nhanh, nếu muốn làm khó Ngô thị, tập đoàn Nguyễn Thị tùy ý đạp một cái là có thể rồi, sao phải đích thân tới đây làm gì?
Tâm trạng anh từ từ bình tĩnh lại.
Nguyễn Hoàng Phúc đã đứng dậy rồi: “Nếu là như vậy, tôi nghĩ cơm hôm nay cũng không cần ăn nữa, chỉ lãng phí thời gian của hai bên mà thôi. Tổng giám đốc Ngô, tôi xin tạm biệt trước.”
“Đợi đã___”
Ngô Nhật Lâm đang định ngăn cản, thì nghe thấy tiếng của người phụ nữ vô cùng mềm mại truyền tới từ đằng sau, không to không nhỏ, nhưng cũng không tự tin mà không kiêu ngạo.
Trần Hà Thu cắn môi, hạ quyết tâm: “Có thể để tôi thử không?”
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn cô một cách đầy hứng thú: “Một nhân viên tạm thời đã có thể tham gia hạng mục lớn của công ty rồi?”
Ngô Nhật Lâm lại vô cùng ngạc nhiên, chỉ cần Trần Hà Thu đồng ý ra tay, anh còn mong mà không được: “Công ty chúng tôi trước giờ dùng thực lực để nói chuyện, cho dù là nhân viên dọn vệ sinh, chỉ cần xuất chúng hơn người khác, cũng sẽ vẫn được tăng lương. Tổng giám đốc Nguyễn, có thể cho chúng tôi một cơ hội không?
Bầu không khí bỗng dưng im lặng, Trần Hà Thu bị mọi người nhìn tới mức hơi ngại, cô vẫn chưa quen với việc bị mọi người chú ý, chỉ có thể dùng tóc để che đi vết sẹo trên mặt, “Quan niệm của tập đoàn Nguyễn Thị không phải là công bằng, cạnh tranh, tiến lên sao, cho tôi một cơ hội, để tôi chứng minh bản thân một cách công bằng.”
Nguyễn Hoàng Phúc khẽ cười một tiếng: “Kiến trúc sư Trần biết quan niệm làm việc của tập đoàn Nguyễn Thị chúng tôi? Cũng là đã có công tìm hiểu rồi.”
Đối với việc trong lời nói của anh ta có ẩn ý, Trần Hà Thu không phải là không hiểu.
Anh tưởng là cô đã điều tra rõ ràng về tập đoàn Nguyễn Thị, mới muốn cưới anh?
Cô bình tĩnh nói: “Sợ là Tổng giám đốc Nguyễn làm việc vất vả không nhớ nữa rồi, mười năm trước lúc tôi vừa tốt nghiệp, đã thực tập ở tập đoàn Nguyễn Thị ba tháng, nguyên tắc của nhân viên đầu tiên là phải thuộc quan niệm làm việc của công ty.”
Nguyễn Hoàng Phúc bỗng cảm thấy kì lạ, mười năm trước? Lúc đó anh vẫn chưa biết Trần Hà Thu.
Hóa ra cô đã từng tới tập đoàn Nguyễn Thị thực tập?
Có chút thú vị.”
“Được,”Nguyễn Hoàng Phúc ngồi xuống lại lần nữa, chỉ chỉ chiếc laptop bên cạnh: “Tôi có thể cho cô một cơ hội, hy vọng cô không khiến tôi thất vọng.”
Trần Hà Thu để tay sang hay bên, nắm thật chặt, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh lướt qua, khiến Trần Hà Thu bỗng chốc hơi ngẩn ngơ. Đã bao lâu không tới gần anh như vậy rồi? Mùi hương của nước hoa Lust caution nhẹ nhàng, còn kèm theo cả một chút mùi thuốc lá, mùi hương thơm mà vô cùng nam tính.