“Trời ạ, đẹp trai quá, cứ như là Lý Trạch Ngôn phiên bản đời thực vậy….”
Trần Hà Thu hiếm khi hóng chuyện, Lý Trạch Ngôn? Hình như cũng là nhân vật trong game mà Hoàng Thúy Vân thích, nghe nói là một tổng giám đốc bá đạo, một câu nói có thể khiến người ta nghẹt thở.
Là do thời gian ngồi tù của cô quá lâu nên cô đã không theo kịp tiết tấu của xã hội này sao? Các cô gái thời bây giờ đều thích bị ngược à?
Ánh mắt của Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên quét qua, dừng lại trên người Trần Hà Thu hai giây, sau đó đột nhiên rời đi rồi bắt tay với Ngô Nhật Lâm: “Xin lỗi, việc ở công ty bị trì trệ một chút nên đã tới muộn.”
“Không sao, Tổng giám đốc Nguyễn có thể tới đã lẽ vinh hạnh của tôi rồi, mời anh ngồi.”
Cũng không biết là cố ý hay vô ý, Ngô Nhật Lâm kéo vị trí cạnh Trần Hà Thu rồi mời Nguyễn Hoàng Phúc ngồi xuống.
Nguyễn Hoàng Phúc lại không có từ chối, dẫn nhân viên cấp dưới đều lần lượt ngồi xuống, chỉ có một mình Trần Hà Thu ngồi cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào.
Mấy ngày trước ở bệnh viện, cô không có chút do dự nói sẽ chờ thư của luật sư của Nguyễn Hoàng Phúc, nhưng bây giờ sao anh lại trở thành bên A chứ…
“Dự án lần này vô cùng quan trọng, tôi hi vọng được hợp tác với công ty các anh để mở ra một khu vui chơi lớn mang tầm quốc tế, mà vốn dĩ hạng mục này có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với các kiến trúc sư, tôi sẽ đích thân theo dõi công việc thiết kế toàn bộ dự án này.”
Nguyễn Hoàng Phúc nói xong, mỹ nữ Tiểu Giang bên bộ phận kiểm toán đã nhịn được sự kích động trong lòng, tay cầm ly rượu khẽ run lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Theo dõi toàn bộ quá trình, sau này có thể có nhiều cơ hội được gặp anh ấy…”
Nhóm lên chính trên app truện hola nhé! Trần Hà Thu im lặng thở dài.
Cô biết rõ lý lịch của Nguyễn Hoàng Phúc hơn bất kỳ ai khác, anh đã giành được giải thưởng thiết kế quốc tế khi chỉ mới 10 tuổi, năm 17 tuổi anh đã trở thành một kiến trúc sư thiên tài mà mọi người trên thế giới đều biết đến, chỉ là sau đó anh lên chức tổng giám đốc, nên rất ít khi đích thân động tay vào việc thiết kế.
Trình độ của cô ở trước mặt Nguyễn Hoàng Phúc, có lẽ ngay cả lớp mẫu giáo cũng không đủ để so sánh.
“Hôm nay đến đây, thứ nhất tôi muốn mời mọi người dùng bữa để làm quen với nhau để thuận lợi cho công việc sau này, thứ hai tôi cũng muốn xem những điểm mạnh của các bạn và liệu họ có đủ điều kiện để tham gia vào dự án của tôi hay không. Tôi tin rằng những người ngồi ở đây đều là những người ưu tú mà anh Ngô đã chọn lựa vô cùng cẩn thận, nếu như không thông qua đánh giá của tôi, vậy thì tôi sẽ rút lại hợp tác với Ngô thị.””
Anh vẫn nhất quyết muốn đuổi cô ra khỏi Ngô thị.
Trần Hà Thu có chút chán nản nghĩ, nếu như vì do cô, Nguyễn Hoàng Phúc hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Ngô thị, vậy cô đúng là chết cũng không đền nổi tội rồi.
Ánh mắt của Lệ Lâm vẫn luôn sáng rực, liếc qua liếc lại gương mặt của Nguyễn Hoàng Phúc và Trần Hà Thu, không biết đang nghĩ điều gì.
“Tổng giám đốc Ngô có ý kiến bổ sung gì không?” Nguyễn Hoàng Phúc chú ý tới ánh mắt của anh ấy, hỏi.
“Không có gì.” Ngô Nhật Lâm nâng ly rượu: “Làm kế hoạch về bất động sản, ai mà không biết câu chuyện truyền kì của Tổng giám đốc Nguyễn năm đó? Anh đặt áp lực nặng như vậy, tôi sợ kiến trúc sư của chúng tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không cẩn thận chút là lại có điều bất thường rồi. Nào nào nào, Tổng giám đốc Nguyễn, tôi mời anh một ly, cho dù kết quả ngày hôm nay của chúng ta không như ý muốn, cũng cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội.”
Nguyễn Hoàng Phúc cũng nâng ly, cạn ly với anh ta: “Tổng giám đốc Ngô cũng đừng quá mất tự tin, tôi nghe nói gần đây Ngô thị có một kiến trúc sư thiên tài, không giới thiệu cho tôi sao?”