“Em tới đây làm gì?” Lông mày Nguyễn Hoàng Phúc cau chặt: “Em không cần tới đây, gần đây em tốt hơn hết là không nên tới gặp ông nội, em vừa tới là ông sẽ lại nổi giận.”
“Nhưng mà hôm ở du thuyền anh không phải đã nói chúng ta sắp kết hôn rồi sao? Em sớm muộn gì cũng phải gặp ông.”
“Đợi sau khi cưới rồi hãy tính.” Nguyễn Hoàng Phúc đỡ cô ta ngồi lên ghế hành lang ở bên ngoài phòng bệnh, “Nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ bảo Tiểu Chu đưa em về.”
“Em không muốn! Em sắp trở thành người nhà họ Nguyễn rồi, quan tâm ông nội là điều nên làm mà.”
“Linh Nhi, đừng náo loạn.”
“Em không náo loạn, Hoàng Phúc, chẳng nhẽ anh không muốn cưới em sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc mệt mỏi xoa thái dương, nói thực lòng, anh thật sự không muốn cưới, nhưng anh không thể phản bội lại di nguyện của An Như.
“Không có việc đó, em đừng có suy nghĩ linh tinh.”
Trần Linh Nhi nói: “Chỉ cần anh nguyện ý cưới em, thì em sẽ không quan tâm điều gì cả. Hoàng Phúc, dẫn em vào thăm ông nội đi, ông sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận người cháu dâu này.”
“Không được.”
“Vì sao không được?” Trần Linh Nhi đứng lên, nhìn vào tấm kính trong cửa phòng, vậy mà lại nhìn thấy Trần Hà Thu đang ngồi bên cạnh giường bệnh, sắc mặt hòa nhã nhẹ nhàng nói với ông cụ Nguyễn điều gì đó.
Trần Linh Nhi ngay lập tức phát điên, “Trần Hà Thu sao lại ở đây? Là anh dẫn cô ta tới sao? Hoàng Phúc, anh vẫn còn luyến tiếc cô ta phải không? Đúng, em không có xinh đẹp được như cô ta, nhưng mà anh đừng quên, ông ta chính là hung thủ gián tiếp giết chết chị cả! Nếu như không phải là do cô ta nhất quyết muốn gả cho anh, chị cả cũng sẽ không tới hộp đêm Dạ Yến!”
Nguyễn Hoàng Phúc đang trong lúc phiền não khó chịu, lại được thêm Trần Linh Nhi cứ ầm ĩ lên như vậy, khiến ánh mắt của y tá và bệnh nhân cứ liên túc lướt qua đây, anh cũng bắt đầu có hơi nóng giận, “Nhưng mà cô ấy cũng không có tìm mấy thằng du côn đó tới làm nhục An Như! Em có tư cách gì mà nói cô ấy?!”
Trần Linh Nhi ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Làm sao anh biết không phải là cô ta? Hoàng Phúc, anh đừng tin lời nói quỷ quái của cô ta, cô ta luôn ôm hận với chị cả, không phải là cô ta thì ai đây?”
Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút xa lạ, anh thở dài, kiệt sức vùi mặt vào lòng bàn tay, “Trước khi giao nộp chứng cứ cho tòa án, thực ra là có hai đoạn video, trong đó một đoạn là em đẩy quản gia xuống tầng, còn một đoạn nữa, là bọn du côn đã thay đổi lời khai, khai ra rằng có người khác mua chuộc bọn chúng tới làm hại An Như.”
“Hoàng Phúc, mấy người đó đều là lũ thấy tiền là có thể làm mọi thứ, nhất định là Trần Hà Thu đã đưa tiền cho mấy người đó, kêu bọn nó thay đổi lời khai.”
“Cô ấy vừa mới ra khỏi tù, lấy tiền đâu ra mà đi mua chuộc? Linh Nhi, trước khi em muốn bôi nhọ cho cô ấy, thì cần phải cân nhắc nhân quả sau đó!” Nguyễn Hoàng Phúc tức giận nói: “Anh luôn cảm thấy em chỉ là người hơi kiêu kì một chút thôi, chứ thật ra trong thâm tâm vẫn là một cô gái tốt bụng, cho đến ngày hôm đó, anh đã điều tra ra được hồ sơ ghi chép số tài khoàn ngân hàng đã chuyển tiền cho lũ du côn…”
Trần Linh Nhi sững sờ tại chỗ: “Không phải đâu, em không có chuyển tiền cho bọn chúng…””
“Đúng, em không có dùng thẻ của em để chuyển tiền, nhưng em đã dùng thẻ của An Như! Em không biết sao, thẻ của An Như, là thẻ phụ của anh, An Như sẽ đi tìm người ta để hại bản thân sao?’
Lời đã nói ra đến mức như vậy, Nguyễn Hoàng Phúc cũng không muốn nhắc đến nữa.