“Đừng sợ, cứ làm đi.” Hoàng Thúy Vân nói: “Sợ cái gì chứ, Nguyễn Hoàng Phúc còn dám tìm phụ nữ khi đã kết hôn, còn hại cậu phải ngồi tù, vì thế nên cậu cũng phải đội cho anh ta một cái mũ xanh lên đầu thì mới công bằng!”
Đang nói chuyện, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bóng loáng, đeo một chiếc kính màu vàng chầm chậm bước vào, trông anh ta có vẻ rất lịch thiệp, nhã nhặn: “Chào cô, cô tên gì? Trước đây hình như chúng ta chưa từng gặp nhau ở những nơi như này phải không?”
Trần Hà Thu có chút không thoải mái, chỉ có thể liên tục xua tay, nhưng Hoàng Thúy Vân lại giành nói trước: “Cô ấy tên Trần Hà Thu, là bạn của tôi.”
Đôi mắt của người đàn ông đeo kính liền sáng lên: “Hóa ra là bạn của cô Hoàng, không biết đêm nay cô đã có bạn nam đi cùng chưa?”
“Tôi kết hôn rồi.” Trần Hà Thu nói, “Xin lỗi.”
Người đàn ông sững sờ một chút, có chút thất vọng, “Như vậy sao…” Nhưng anh ta vẫn có chút không cam tâm, cho rằng Trần Hà Thu vì muốn từ chối mình nên mới nghĩ ra cái cớ đó, bèn hỏi: “Không biết ai có phúc mà lấy được cô Trần đây vậy? Hôm nay ông xã cô có tới tham dự bữa tiệc du thuyền không?”
“Tôi không biết…” Trần Hà Thu không nói dối, cô và Nguyễn Hoàng Phúc vẫn chưa hoàn thành thủ tục ly hôn, nói đúng ra thì cô thật sự đã kết hôn, nhưng cô cũng quả thật không biết Nguyễn Hoàng Phúc có đến không.
Ngay cả khi có đến, chắc có lẽ sẽ dẫn theo Trần Linh Nhi theo cùng rồi.
Nghĩ đến điều này, cô lại càng muốn rời đi.
Hoàng Thúy Vân lại nói: “Cô ấy là vợ của Nguyễn Hoàng Phúc.”
Người đàn ông kia lập tức cười lớn: “Cô Hoàng đừng nói đùa nữa, người trong giới đều biết, vợ của Tổng giám đốc Nguyễn đã qua đời vào 8 năm trước rồi, bây giờ đã có một cô bạn gái, nghe nói là chị gái của vợ anh ta, ngoài ra không còn có thêm bất cứ người phụ nữ nào khác.”
Hoàng Thúy Vân vội vàng: “Cô ấy thật sự là…”
Đang định nói, lại nghe thấy một giọng nói khoa trương đến nịnh bợ đang hét lên: “Rất hân hạnh được đón tiếp Tổng giám đốc Nguyễn, sự tham dự của anh đã làm cho nơi này như nhà tranh thêm sáng bừng lên đó!”
Hôm nay, Nguyễn Hoàng Phúc vẫn mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền cùng kết hợp với một chiếc áo vest khoác ngoài màu đen, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng mà anh tuấn, đem lại cho người ta cảm giác băng giá, cũng lại giống như một vầng sáng chói trời sinh, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Mà bên cạnh anh, chính là Trần Linh Nhi lộng lẫy với chiếc váy mày hồng đầy nữ tính.
Hoàng Thúy Vân vừa nhìn thấy liền thấy nóng giận.
Trần Hà Thu trong tiềm thức muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị Hoàng Thúy Vân khăng khăng giữ lại, không thể nào giãy ra được.
Đôi mắt nguy hiểm thâm trầm của Nguyễn Hoàng Phúc hơi nheo lại, nhìn thấy Trần Hà Thu hôm nay trang điểm hoàn toàn khác trước, trong mắt hơi lóe lên một tia sáng.
Khó trách phải quyết tuyệt nói muốn ly hôn như vậy, hóa ra là sớm đã có dự tính rồi, muốn tới đây quyến rũ đàn ông?
Ha, coi anh như không còn tồn tại nữa sao?
“Tổng giám đốc Nguyễn.” Hoàng Thúy Vân cưỡng ép lôi Trần Hà Thu tiến lên phía trước, hếch cằm lên nói: “Anh đến đây thật đúng lúc, vừa nãy có một người đàn ông không tin tưởng lắm về việc Trần Hà Thu là vợ của anh, bây giờ chính chủ đã tới rồi, thì cũng nên có một lời giải thích chứ? Hai người bí mật kết hôn lâu như vậy rồi, hiện tại cũng nên có một lời công bằng cho Trần Hà Thu chứ.”
Trần Hà Thu sợ đến mức đầu óc muốn nổ tung, Hoàng Thúy Vân đang làm cái gì vậy….