Trần Hà Thu nhíu mày: “Tôi có chỗ ở rồi, cảm ơn lòng tốt của Tổng giám đốc Lê.”
“Cô nhất định phải lạnh lùng nói chuyện với tôi như vậy sao? Tốt xấu gì hôm nay tôi cũng đã giúp cô.”
“Vậy Tổng giám đốc Lê hy vọng tôi sẽ nói như thế nào? Tôi nên dùng thái độ nào đối với người đã giấu chứng cứ mấu chốt, gián tiếp hại tôi phải vào tù?”
Lê Anh Huy nhìn thẳng về phía trước: “Trần Hà Thu, năm năm qua cô đã thay đổi rồi.”
“Ai có thể mãi mãi không thay đổi” Trần Hà Thu nói:“ Từ nay về sau, tôi chỉ yêu bản thân mình”.
Khi trở lại hộp đêm, Trần Hà Thu không quan tâm đến ai liền đi vào phòng mình.
Phùng Xuân thấy cô không ổn liền rót cho cô một cốc nước nóng: “Trần Hà Thu chị đi đâu vậy? Thật lo lắng mà.”
Trần Hà Thu ngồi dậy nhận lấy, nhấp một ngụm: “Không sao, chị đi gặp em trai.”
“Có người đến tìm chị.” Phùng Xuân nói.
“Có phải là một người cao cao gầy gầy, đeo kính gọng vàng, trên mặt luôn mang theo ý cười, vừa nhìn thấy liền cảm thấy rất ưu tú?”
Phùng Xuân lắc đầu: “Không phải, là một người cao lớn lạnh lùng, một chút cũng không cười, trên trán còn có bốn chữ”người sống chớ lại”.”
Trong lòng Trần Hà Thu kêu lên một tiếng, là Nguyễn Hoàng Phúc.
“Anh ta đã nói gì?”
“Anh ta nói ngày mai chị phải đến Nguyễn Thị một chuyến, nếu không anh ta có cách khiến chị không thể làm việc ở Ngô thị.” Phùng Xuân lo lắng: “Trần Hà Thu, em nghĩ người đó có lai lịch không vừa đâu, có phải trước kia chị đắc tội với ai không?”
Trần Hà Thu không trả lời, mà chỉ hỏi: “Anh ta còn nói gì nữa không?”
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! “Hình như nói gì mà ly hôn…”
Không phải cô và Nguyễn Hoàng Phúc đã ly hôn năm năm trước rồi sao, Trần Hà Thu không hiểu?
Nhưng cô hôm nay đã kiệt sức rồi, trước đây cô rất sợ Nguyễn Hoàng Phúc, sợ Nguyễn Hoàng Phúc hại con của cô, hại em trai Minh Tuấn của cô, nhưng bây giờ cô không còn gì nữa, cô còn có thể sợ gì nữa?”
Trần Hà Thu gọi điện thoại cho Ngô Nhật Lâm.
“Trần Hà Thu à, tổng giám đốc Nguyễn đã đích thân gọi cho tôi, nói là có vài chuyện muốn nói với cô, ngày mai cô đi đến tập đoàn Nguyễn Thị một chuyến nha, về phần bên đây tôi sẽ giúp cô xin phép nghỉ.”
Vừa đi làm có hai ngày đã xin nghỉ, Trần Hà Thu cảm thấy có chút bất lực.
Ngày hôm sau, Trần Hà Thu đến cổng của tập đoàn Nguyễn Thị.
Cô yêu Nguyễn Hoàng Phúc mười năm và đã kết hôn với anh được ba năm rồi, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn chưa từng đến tập đoàn Nguyễn Thị lần nào.
Không biết Nguyễn Hoàng Phúc rốt cuộc là muốn như thế nào, tâm tư Trần Hà Thu như ôm một cái bình vỡ nát đẩy cửa bước vào.
“Xin chào, tôi tìm Nguyễn Hoàng Phúc.”
Lễ tân không thèm ngước mắt nhìn cô: “Gặp tổng giám đốc? Cô đã hẹn trước chưa?”
Trần Hà Thu đáp: “Là anh ta hẹn tôi.”