Buổi chiều, lúc tan làm, Ngô Nhật Lâm đến tìm cô: “Buổi tối có mời Tổng giám đốc Lê đi ăn cơm, cô đi cùng không?”
Trần Hà Thu nhìn bộ đồ nghèo nàn của mình, hơi khiếp đảm, quần áo cô thế này mà đến nhà hàng cao cấp, chỉ sợ sẽ bị chê cười.
Ngô Nhật Lâm nói tiếp: “Đi đến sản nghiệp trên danh nghĩa của Tổng giám đốc Lê, không phải chỗ cao cấp gì, yên tâm đi. Cô xuống lầu trước chờ tôi.”
Trần Hà Thu lúc đến không mang theo gì, lúc về hai tay cũng trống không.
Tít tít…
Một chiếc xe dừng bên đường, tít còi hai phát, Trần Hà Thu nhìn sang, vừa hay trông thấy Lê Anh Huy đang cầm vô lăng.
Anh ta ngả ngớn huýt gió về phía cô: “Cô gái đi đâu, tôi tiễn cô một đoạn nha?”
Đối với Lê Anh Huy, không phải cô không cảm kích.
Lê Anh Huy xuống xe giúp cô mở cửa, Trần Hà Thu thuận thế ngồi vào trong.
“Thật không ngờ sẽ gặp lại thế này.” Trần Hà Thu nói.
Lê Anh Huy châm một điếu thuốc, không hút, mà cứ ngậm như vậy: “Năm năm trước tôi vốn định đến tòa án thăm cô, nhưng loại người như tôi đây vừa trông thấy mấy cái… mũ ca nô lại sợ hãi, cô sẽ không trách tôi chứ?”
Trần Hà Thu lắc đầu: “Không đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Lê Anh Huy đánh giá cô một vòng: “Không thay đổi gì mấy, vẫn xinh đẹp như cũ.”
Trần Hà Thu theo bản năng sờ lên vết sẹo trên má phải của mình: “Cảm ơn.”
Lê Anh Huy dẫm chân ga, xe như tên rời dây cung vọt đi.
Trần Hà Thu cuống quýt bám chặt: “Không đợi Tổng giám đốc Ngô à?”
“Anh ta sẽ tự đuổi theo, ông đây ghét nhất là đợi người.”
Nhưng anh ta rõ ràng đã đợi rất lâu cho hội nghị hôm nay, Trần Hà Thu oán thầm.”
“Đi đâu ăn?”
Lê Anh Huy thấy gió thổi quá to, dứt khoát nhổ điếu thuốc đang ngậm trên miệng ra: “Dạ Yến.”
Trần Hà Thu sửng sốt: “Dạ Yến là sản nghiệp của anh à?”
Lê Anh Huy quay đầu cười một cái, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Tôi chưa nói với cô sao?”
Trần Hà Thu không biết nên nói gì.
Nếu như Lê Anh Huy chính là ông chủ phía sau của Dạ Yến, vậy có phải anh ta biết chuyện năm năm trước Nguyễn Hoàng Phúc ném cô vào Dạ Yến? Sau này cô tiếp rượu, kể cả chuyện bị Nguyễn Hoàng Phúc liên tục nhục nhã, anh ta cũng biết hết ư?
Lê Anh Huy nhìn thấu được suy nghĩ của cô: “Tôi biết hết tất cả mọi chuyện.”
Tiếng gió hơi lớn, thổi bay những lời đằng sau hắn nói: “Tôi biết cô sớm hơn rất nhiều so với cô nghĩ.”
Lúc này Trần Hà Thu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
“Lúc cô kết hôn với Nguyễn Hoàng Phúc chính là lúc tôi quen cô.” Lê Anh Huy cười một tiếng gian ác, nói: “Anh ta quả thực không làm tôi thất vọng, đúng là tàn nhẫn.”
Gió lạnh thổi qua khiến Trần Hà Thu bỗng dưng tỉnh táo hơn một chút.