Nguyễn Hoàng Phúc cầm cái cúc áo, hiển nhiên là anh đã nhận ra nó: “Sao trong tay quản gia lại có cái cúc áo này?”
“Lúc ông ta dọn dẹp biệt thự thì thấy.” Ông Nguyễn ngồi một bên, oán hận trừng Trần Hà Thu, hận không thể khiến cô lòi đuôi: “Ông vốn tưởng là Trần Hà Thu giữ cúc áo cơ đấy…”
“Không phải, đây vốn là cúc áo của chị cả.” Trần Linh Nhi vội vàng nói. “Chị cả từng cho cháu xem, chỉ là sau đó không tìm thấy nữa, ra là do Trần Hà Thu trộm rồi giấu đi. Trần Hà Thu à… chị cả đối xử với em rất tốt cơ mà… em trộm cúc áo thì cũng thôi đi, lại còn muốn giết người diệt khẩu, tìm người chà đạp chị cả… lương tâm em không thấy đau sao?
Ông Nguyễn cuối cùng chốt lại một cách dứt khoát: “Ly hôn! Ngay! Ngay lập tức! Nhà họ Nguyễn chúng ta không thể có người cháu dâu tâm địa độc ác như cô!”
“Ông nội, chú ý sức khỏe, việc sau đó hãy để cháu giải quyết, cháu bảo Tiểu Chu đưa ông về trước.” Nguyễn Hoàng Phúc vẫy tay gọi trợ lý Chu đến, đưa ông Nguyễn rời phòng bệnh.
Lúc trở lại, Trần Hà Thu vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, tấm lưng nhỏ gầy mà yếu đuối run rẩy kịch liệt.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, dứt khoát được ăn cả ngã về không: “Nguyễn Hoàng Phúc, dù anh có tin hay không thì em cũng không giết quản gia!”
“Không quan trọng.” Nguyễn Hoàng Phúc từ trên cao nhìn xuống cô. “Sự tình hôm nay đã như vậy rồi thì chắc là lễ mừng thọ của ông nội cô không cần phải đi nữa, dịp kỷ niệm kết hôn thì không cần thiết lắm, hôn nhân của chúng ta vốn dĩ chỉ là một trò hề, mau chóng chấm dứt đi thôi.”
Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhiều nhé! Lúc này, Trần Hà Thu lại không điên cuồng chống đối.
Từ lúc Trần Linh Nhi lấy ra chiếc cúc áo, rồi từ việc quản gia ngã xuống một cách ngoài ý muốn, cô đã biết rõ mình sẽ lâm vào cảnh không còn lối về.
“Tôi chỉ có một yêu cầu.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày: “Đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”
Trần Hà Thu đứng lên, cô bi ai phát hiện dù mình có đứng đây thì cũng vẫn chỉ có thể ngước nhìn Nguyễn Hoàng Phúc. Cô và Nguyễn Hoàng Phúc ngay từ đầu đã không cùng đẳng cấp, cô từ ngưỡng mộ anh, rồi cuối cùng là yêu, đều do ngưỡng mộ anh, chưa bao giờ thay đổi.
Nhìn lại khoảng thời gian dài ấy, mỏi cổ rồi,mắt lại cay, cũng nên buông tay thôi.
“Tất cả mọi chuyện tôi sẽ gánh chịu một mình, đừng động đến em trai tôi.” Cô cúi thấp đầu, nhìn mũi chân mình.
“Được thôi, thế nhưng việc quản gia chết dù sao cũng phải có một lời giải thích cho rõ.” Nguyễn Hoàng Phúc đồng ý rất sảng khoái.
Lòng Trần Hà Thu chua xót: “Anh muốn làm gì?”
“An Như chết cô có thể trốn được, thoát khỏi sự trừng trị, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng quản gia chết cô lại không có cách để chống chế. Tôi đã gọi cảnh sát, họ sẽ đến bắt cô ngay thôi…”
Tiếng nói còn chưa dứt, cửa phòng bệnh đã bị đá văng.
Năm sáu người mặc đồ cảnh sát đi đến, người đi đầu nói với Nguyễn Hoàng Phúc: “Tổng giám đốc Nguyễn, anh nói nghi phạm là…”
Nguyễn Hoàng Phúc lạnh lùng vươn tay chỉ về phía Trần Hà Thu: “Là cô ta.”
Phía sau lập tức có mấy cảnh sát đến giữ chặt lấy Trần Hà Thu, đè tay cô xuống, không chế cô, một trong số họ hỏi: “Anh Nguyễn Hoàng Phúc tố cáo cô có ý định sát hại quản gia của nhà họ Nguyễn, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến để phối hợp điều tra.”