Nhưng biểu hiện trên mặt cô vẫn rất bình tĩnh: “Không sao, coi như đó là quà chia tay, Nguyễn Hoàng Phúc anh biết không? Chúng ta với nhau chỉ mới có ba lần, lần thứ nhất là do anh uống say nhìn nhầm tôi là chị An Như, lần thứ hai là do anh uống canh gà, lần này là vì Trần Linh Nhi mang thai, không có lần nào là vì tình yêu cả.”
“Có gì khác biệt sao?” Nguyễn Hoàng Phúc châm một điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Hà Thu cài lại nút áo cuối cùng trên áo sơ mi, dùng tay chải tóc buộc thành đuôi ngựa “Nguyễn Hoàng Phúc, anh từng nói muốn trả thù lao cho tôi.”
Anh cười chế giễu, lấy ví từ túi áo khoác của mình ra: “Nói, muốn bao nhiêu?”
“Tôi không cần tiền”
Bàn tay của anh dần thả ra.
Trần Hà Thu tiếp tục nói: “Tôi muốn một tương lai.”
Nguyễn Hoàng Phúc thở dài: “Linh Nhi bây giờ đang mang thai con của tôi, tôi không thể mặc kệ cô ấy…”
“Tôi không phải có ý này, tôi không nghĩ đến việc sẽ dính dáng gì đến anh nữa.” Trần Hà Thu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Hãy để tôi đi, cho tôi một tương lai không có anh, chúng ta li hôn đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc có chút bực bội, vừa nãy còn gọi anh là chồng, chớp mắt liền muốn li hôn?
Ai nói đàn ông trở mặt vô tình, đàn bà lại càng tàn nhẫn hơn
“Em cứ như vậy mà muốn rời khỏi tôi?”
Trần Hà Thu gần như không hề do dự: “Đúng, rất muốn, cực kì muốn, anh chỉ đem đến cho tôi những đau khổ, cuộc đời còn lại tôi chỉ hi vọng mình không còn liên hệ gì với anh nữa.”
Anh chợt mỉm cười: “Trần Hà Thu em biết không? Em là người phụ nữ đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Bởi vì tôi không còn quan tâm anh nữa, cho nên tôi mới dứt khoát đến như vậy.”
Không quan tâm nữa.
Nguyễn Hoàng Phúc từ trước đến nay đều tỏ ra không thích phụ nữ, nhưng ở trước Trần Hà Thu hết lần này đến lần khác sững sờ, ngạt thở: “Được rồi, coi như tôi là kẻ nhàm chán, chín giờ sáng mai, ở cục dân chính, đừng đến muộn.”
Trần Hà Thu an tâm, cô mở cửa bước xuống xe, sau đó đóng cửa lại: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Lúc rời khỏi bãi giữ xe, Trần Hà Thu lại gặp được người bảo vệ lái xe lúc nãy.
Bảo vệ cũng nhận ra, nháy mắt và nói với cô: “Trần Hà Thu, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, trên xe chồng cô có phụ nữ, hai người đó đang làm chuyện ấy.”
Trần Hà Thu nói: “Ngày mai anh ta không còn là chồng tôi nữa rồi, cho nên không cần nhắc nhở tôi.”
Bảo vệ chỉ coi như cô đã biết chuyện Nguyễn Hoàng Phúc cùng người phụ nữ khác qua lại, vẫn thuyết phục cô: “Cởi mở một chút, loại đàn ông này, rất nhiều phụ nữ muốn trèo lên.”
Trần Hà Thu không muốn tiếp tục vấn đề này nữa: “Chị Trân tìm tôi có việc, tôi đi trước.”
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Trần Hà Thu liền tới cục dân chính, đến nơi chỉ mới 8h30, cục dân chính vẫn chưa mở cửa, chỉ có một bác trai coi cửa.
“Cô gái, đến sớm vậy sao?”