“Trần Hà Thu.”
Nguyễn Hoàng Phúc và Lê Anh Huy đều chạy ra đón.
Trần Hà Thu bỏ qua Nguyễn Hoàng Phúc một cách có chọn lọc, cười với Lê Anh Huy rồi nói: “Ca phẫu thuật thành công. Lần này cảm ơn anh, nếu không có anh, anh của em thực sự không thể cứu được.”
Trước khi Lê Anh Huy trả lời lại, Nguyễn Hoàng Phúc cau mày nói: “Anh ta cũng không phải là bác sĩ phẫu thuật chính, liên quan gì đến anh ta?”
Trần Hà Thu khịt mũi, nói một cách mỉa mai: “Anh Lê đã giúp tôi trả tiền phẫu thuật cho anh trai, tất nhiên là có liên quan đến anh ấy.”
Nguyễn Hoàng Phúc tức giận nói: “Chúng ta vẫn là vợ chồng, cô không đủ tiền tại sao không tìm tôi, ngược lại là tìm anh ta?!”
“Tôi không phải chưa đi tìm anh!” Trần Hà Thu ngắt lời anh: “Nhưng khi tôi gọi cho anh thì chính là Trần Linh Nhi trả lời điện thoại, nói rằng anh đang tắm. Tôi không muốn quấy rầy việc tốt của các người.”
“Cô gọi điện thoại cho tôi sao?” Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên phản ứng lại: “Có phải tối hôm qua lúc hơn chín giờ không? Lúc đó tôi thật sự đang tắm…”
“Đủ rồi.” Trần Hà Thu mệt mỏi nói: “Tôi không muốn biết anh đang làm gì, hay là anh với Trần Linh Nhi đang làm gì. Tổng giám đốc Nguyễn, đây là bệnh viện, anh trai tôi cần được yên tĩnh dưỡng bệnh, xin hãy rời khỏi đây.””
Dứt lời, Trần Hà Thu xoay người tiến vào phòng bệnh. Nguyễn Hoàng Phúc cũng muốn vào theo, Lê Anh Huy lại nhanh hơn một bước ngăn anh ở ngoài:
“Giám đốc Nguyễn, người bệnh cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy họ. ”
Nguyễn Hoàng Phúc giương mắt nhìn anh ta: “Ra ngoài nói chuyện?”
Lê Anh Huy nghĩ một lát, gật đầu: “Được. ”
Trần Hà Thu giúp y tá sửa lại thiết bị trên người anh một lát, sau đó hỏi chút về vấn đề chăm nom, lúc xoay người lại, trong phòng bệnh đã không có bóng dáng Nguyễn Hoàng Phúc.
Không thể nói là thất vọng, nhưng lại thấy không vui.
Y tá dặn dò: “24 tiếng sau khi phẫu thuật phải đặc biệt chú ý, nhất định không được uống nước. ”
Trần Hà Thu gật đầu:”Tôi biết rồi, cảm ơn cô. ”
Thuốc mê dần dần hết, Trần Mộc khôi phục chút ý thức, đầu tiên nhìn thấy cô, liền dịu dàng nở nụ cười: “Em đến rồi à.”
Trần Hà Thu giữ chặt tay anh trai: “Anh, em ở đây.”
“Cô bé ngốc,” Trần Mộc còn hơi suy yếu, mang theo chút khí âm thanh: “Để cứu anh, em đã dùng bao nhiêu tiền?”
“Anh, anh đừng quan tâm.”
“Hà Thu, anh xin lỗi em, nhà họ Trần cũng xin lỗi em.”
Trần Hà Thu cười cười, dùng bông gòn chấm chút nước, cẩn thận bôi lên đôi môi khô nứt của Tân Mộc, “Bây giờ nói chuyện này làm gì, nói chuyện khác đi. Anh, bác sĩ nói anh phẫu thuật rất thành công, sau này chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
Đôi mắt Trần Mộc sáng rực lên:
“Có thật không?”