Vào giây phút cuối cùng trước khi phẫu thuật, Lê Anh Huy đã lái chiếc mô tô Harley đầy phong cách của mình đến bệnh viện, một thân quần áo Cổ Hoặc Tử kém chút động tay chân với an ninh bệnh viện.
Cũng may Trần Hà Thu tinh mắt đã nhận ra anh, nhanh chóng ngăn chặn một vụ ẩu đả.
Lê Anh Huy quẹt thẻ để thanh toán hóa đơn, ngồi ở khu vực chờ bên ngoài, Trần Hà Thu không yên tâm, sau khi được sự đồng ý của bác sĩ, cô thay áo vô trùng đi vào phòng phẫu thuật.
Trên giường bệnh, Trần Mộc đã được gây mê, chìm vào giấc ngủ sâu.
Các bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, sau vết cắt đầu tiên, máu tuôn ra, cô cảm thấy tim mình cũng run rẩy theo, dứt khoát quay đầu lại không dám nhìn nữa.
Lê Anh Huy ở ngoài phòng phẫu thuật nghịch điện thoại một lúc, hơi buồn chán nên muốn xem trong túi Trần Hà Thu có gì, nhưng lại làm anh thất vọng, Trần Hà Thu quả thực là một cô gái không có gì riêng tư.
Chiếc túi trống rỗng chỉ chứa một điện chiếc thoại di động, một cái ví và một chùm chìa khóa, cùng một gói khăn giấy.
Điện thoại đã hết pin rồi, tự động tắt nguồn.
Lê Anh Huy hỏi mượn y tá một cục sạc pin để sạc điện thoại cho cô.
Ngay sau khi bật nguồn lên, một cuộc gọi gọi đến.
Nhìn thấy ba chữ “Nguyễn Hoàng Phúc” đập trên màn hình, Lê Anh Huy giật giật khóe môi, nhận cuộc gọi: “Alo? Là tổng giám đốc Nguyễn à…”
Nguyễn Hoàng Phúc đã nhận được định vị của trợ lý Châu gửi, là ở bệnh viện Trung ương Hà Nội.
Trần Hà Thu bị bệnh sao?
Anh nóng lòng gọi lại, vốn tưởng vẫn tắt máy nhưng lần này lại ngoài ý muốn câu thông.
Nhưng người trả lời điện thoại lại là …
“Lê Anh Huy?”
“Đúng vậy, là tôi.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày: “Trần Hà Thu đâu? Sao anh lại nghe điện thoại của cô ấy?”
Lê Anh Huy hỏi ngược lại: “Cái này tôi nên hỏi Nguyễn tổng mới đúng. Đã muộn như vậy rồi anh gọi cho bạn gái của tôi làm gì vậy?”
Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh: “Bạn gái của anh?”
“Ừ, hiện tại Trần Hà Thu là bạn gái của tôi.”
“Lê Anh Huy, khoản nợ giữa chúng ta từ từ tính toán, đừng làm liên lụy đến Trần Hà Thu!” Nguyễn Hoàng Phúc tức giận.
Lê Anh Huy cười giễu cợt nói: “Tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, cũng không liên quan gì đến ân oán giữa chúng ta. Tổng giám đốc Nguyễn quản chuyện thiên hạ còn có thể quản người khác nói chuyện yêu đương sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc dùng sức bóp chặt điện thoại trong tay, tay hơi trắng bệch: “Người khác tùy anh, anh tìm ai làm bạn gái là ai cũng không liên quan đến tôi nhưng đừng đánh chủ ý lên Trần Hà Thu, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“Ha ha, anh có tư cách gì quản chúng tôi? Hai chúng tôi đang yêu nhau, chờ các người ly hôn tôi sẽ lập tức cưới cô ấy, không chậm trễ một phút!”
Nguyễn Hoàng Phúc nghiến răng: “Lê Anh Huy, anh dám?!”