Trợ lý Châu nghe xong đáp: “Vâng.”
Trợ lý Châu giẫm lên cẳng tay của tên cầm đầu, anh vốn xuất thân là quân nhân, với bước chân này, tay hắn chỉ có tàn phế.
“A!” Tên cầm đầu đau đớn hét lên một tiếng, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, năm người còn lại đều sợ hãi lắc đầu.
Ánh mắt Nguyễn Hoàng Phúc quét qua gương mặt của những người còn lại: “Còn ai đã chạm vào Trần Hà Thu, tự mình đưa tay ra”.
“Nguyễn tổng, ngài đại nhân đại lượng, chúng tôi là lũ khốn, là chúng tôi ham muốn, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga… xin ngài tha cho chúng tôi, xin ngài”.
“A”! Lại có một tiếng hét vang lên.
Tay của một người trong số chúng bị trẹo ngay sau lưng.
Hắn nhíu mày: “Nói, ai sai các ngươi làm hại Trần Hà Thu?””
Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, vội vàng nói: “Giám đốc Nguyễn, chính là Trần Linh Nhi cho chúng tôi tiền để chúng tôi đi giết phu nhân. Tất cả đều là chỉ đạo của cô ta! Chúng tôi chỉ là cầm tiền và làm theo thôi.” Câu trả lời này rõ ràng làm cho Nguyễn Hoàng Phúc cùng trợ lý Châu sửng sốt.
Những người này thấy Nguyễn Hoàng Phúc không nói lời nào, còn tưởng rằng anh ta không tin, vội vàng nói:
“Chúng tôi không nói dối! Giám đốc Nguyễn, nếu không tin chúng tôi thì ngài có thể đi tra nhật kí cuộc gọi, là Trần Linh Nhi gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi không có nói dối!”
Trợ lí Châu hỏi: “Chủ tịch?”
“Đi kiểm tra.”
“Vâng.”
Một lúc sau, trợ lý Châu bước vào với nhật ký cuộc gọi in sẵn: “Chủ tịch, tôi đã tìm hiểu, quả thực có cuộc gọi giữa cô Trần Linh Nhi và họ, mới gọi cách đây hai ngày trước với thời lượng cuộc gọi là năm phút.”
“Đúng đúng rồi, chính là cuộc gọi này! Thời gian gọi điện thoại lâu như vậy là do Trần Linh Nhi cứ mặc cả, cô ta chỉ cho anh em chúng tôi một tỷ, sống chết không tăng giá, hiện tại làm sao còn có giá như vậy, trước kia lần đó cũng là hai tỷ. Nhưng lần này chúng tôi không nhận được tiền, giám đốc Nguyễn, ngài nể tình việc này mà tha cho chúng tôi một lần đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhíu chặt mày: “Lần trước?”
Người nam nhân đáng khinh cầu xin tha thứ nói: “Tám năm trước, Trần Linh Nhi thuê chúng tôi chà đạp chị gái của cô ta một lần! Đồng ý cho chúng tôi hai tỷ.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhắm mắt: “Tiểu Châu, lần trước cậu tra được biên bản chuyển nhượng trên người Angela, bao nhiêu tiền?”
Trợ lý Châu cũng hiểu được, nói nhỏ: “Chủ tịch, đúng là hai tỷ.”
Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên cảm thấy quá khứ giống như một tấm kính bao phủ cả người khiến anh nghẹt thở, Angela. Em có biết không, người mà em dặn dò tôi phải chăm sóc cho thật tốt trước khi chết lại chính là hung thủ hại chết của em? Anh rốt cuộc nên làm gì đây? Giúp em báo thù hay là tiếp tục thực hiện nguyện vọng của em, tiếp tục đối xử tốt với cô ta? Anh muốn đi ra ban công hóng gió, trợ lý Châu ở phía sau hỏi:
“Chủ tịch, những người này xử lý như thế nào?”
“Đưa đến cục cảnh sát đi, giao cho cảnh sát Tống, cậu ấy sẽ biết phải làm gì.”