Trong xe không có ai nói chuyện, không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Rốt cục Trần Hà Thu mở miệng trước.
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ tùy tiện như cô còn để ý cái này à?”
“Anh cưỡng ép đưa tôi đi, chính là để cãi nhau với tôi?” Trần Hà Thu hít thở sâu một hơi, để cho mình cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi thật sự rất mệt mỏi.”
Nguyễn Hoàng Phúc nâng cửa kính xe phía cô lên: “Rốt cục hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Hà Thu mệt mỏi tựa đầu lên cửa kính xe và nhắm mắt lại: “Vừa rồi trong phòng tôi đã nói rồi, tôi với Thúy Vân đang uống rượu, có khách tay chân không sạch sẽ.”
“Nhớ rõ ngoại hình của người kia không?”
Trần Hà Thu mở to mắt, nhìn anh trong giương chiếu hậu, nói đùa: “Tổng giám đốc Nguyễn muốn báo thù cho tôi à?”
Sắc mặt Nguyễn Hoàng Phúc mất tự nhiên lại tập trung nhìn đường, mặc dù giờ này đường cao tốc không có một chiếc xe nào: “Cô quên lần trước tôi nói là trung thu để cô về nhà cùng với nhau à? Tôi cũng không muốn ai đó phàn nàn về tôi với ông nội, rồi lại khiến ông cụ phát bệnh.”
“Tôi sẽ không.” Trần Hà Thu nói: “Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi, trung thu… để Trần Linh Nhi ở cùng ông cháu anh, không phải chị ta mang thai à, Ông Nguyễn rất muốn ôm cháu trai, chắc là sẽ tiếp nhận chị ta.”
“Cô muốn ly hôn đến thế à?”
Trần Hà Thu nói: “Tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng anh thích Trần Linh Nhi, các anh lại chuẩn bị có con, cứ kéo dài không muốn ly hôn như vậy là có ý gì?”
Mặt Nguyễn Hoàng Phúc lạnh xuống: “Tôi đã nói rồi, tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian.”
“Bề bộn nhiều việc? Đã bận rộn như vậy còn có thời gian đến phố Hải Ninh? Trần Linh Nhi gọi một cú điện thoại là đến luôn?” Trần Hà Thu tự giễu nói: “Đúng rồi, từ trước đến nay anh đối với chị ta đều gọi là đến ngay.”
Nguyễn Hoàng Phúc biết cô đang nói chuyện lúc trước ở dưới hầm để xe, anh nắm chặt vô lăng, đốt ngón tay trắng bệch: “Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, có nhớ ngoại hình của người kia không?”
“Nhớ thì làm được cái gì? Tôi không có tiền không có thế lực, báo cảnh sát sao? Ha ha.”
Coi như cảnh sát thụ lí hồ sơ, thì cùng lắm cũng chỉ là một tên xã hội đen cố gắng cưỡng hiếp nhưng không thành thôi, huống chi là ở những nơi như Dạ Yến thì phần đa là giáo dục vài câu lại thả ra, ngược lại cô càng sợ sau đó bị trả thù hơn.
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Vẽ mặt tên đó ra, các cô học thiết kế hẳn là vẽ không tệ.”
“Tổng giám đốc Nguyễn muốn báo thù cho tôi?”
Nguyễn Hoàng Phúc dừng một chút: “Bây giờ cô là đối tác của Nguyễn Thị, tôi có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cá nhân cho cô.”
Trần Hà Thu cười: “Chuyện xảy ra lúc tôi tan tầm, đi quán bar cũng là hành vi của cá nhân tôi, không liên quan gì đến Nguyễn Thị.”
“Trần Hà Thu!” Nguyễn Hoàng Phúc gõ ngón tay trên vô lăng, thở gấp: “Chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, vợ bị quấy rối, chồng muốn đòi lại công bằng không được sao?”
Trần Hà Thu sửng sốt.
Nguyễn Hoàng Phúc nói xong, trong lòng có cảm giác vui vẻ tràn trề.
Mấy ngày nay anh cũng ý thức được mình để ý Trần Hà Thu quá mức, có chút ảo não lại có chút không rõ ràng cho lắm.