“Vậy người xưa của anh thì sao?” Trần Hà Thu hỏi.
Lê Anh Huy dừng lại một chút, rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này, anh ta tắt thuốc lá rồi đứng dậy, nhìn cô hai lần vẫn cảm thấy dáng vẻ rách rưới của cô quá thê thảm. Anh ta nhặt áo khoác bị cô ném qua một bên mặc lên cho cô, lần này dứt khoát buộc hai cái ống tay áo lại, trói chặt hai cánh tay của cô vào bên trong.
Trần Hà Thu giận dữ: “Tổng giám đốc Lê, anh có ý gì?”
“Tôi không muốn nói nhảm nữa, cởi trần hay là mặc quần áo của tôi, cô tự chọn đi.” Sự kiên nhẫn của Lê Anh Huy đã cạn kiệt, bản chất nóng nảy bên trong lại bộc phát.
Vừa dứt lời, chỉ nghe “rầm” một tiếng.
Cửa phòng đổ sập vang lên ầm ầm, bóng dáng lạnh lùng của Nguyễn Hoàng Phúc xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt kinh hoảng. Cho đến khi nhìn thấy Trần Hà Thu rõ ràng mới buông lỏng. Nhưng sau một giây lại căng lên: “Trần Hà Thu, cô gọi điện thoại gọi tôi đến chính là để cho tôi nhìn thấy cô đã tìm thấy niềm vui mới à?”
Trần Hà Thu biết anh lại hiểu lầm, nhưng chuyện vừa xảy ra quá phức tạp, trong lúc nhất thời rất nhiều lời đều bị chặn ở họng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Cô đang căng thẳng, mở miệng ra lại hỏi: “Không phải Trần Linh Nhi bảo anh đi mua dâu cho chị ta à…”
Nguyễn Hoàng Phúc nhanh chân đi tới, sau lưng còn có Ngô Nhật Lâm cũng đang lo lắng, anh ta lo lắng lao tới: “Trần Hà Thu, Hoàng Thúy Vân đâu? Cô ấy đâu?”
“Tổng tổng giám đốc Ngô yên tâm, Thúy Vân không sao, chỉ là uống nhiều quá nên ngủ thiếp đi.” Trần Hà Thu chỉ người nằm trên giường, Ngô Nhật Lâm lập tức chạy tới ôm lấy Hoàng Thúy Vân, thấy quần áo trên người cô nhăn nhăn nhúm nhúm thì hai mắt lập tức đỏ ngầu: “Là ai động vào cô ấy?”
Trần Hà Thu nói: “Tổng giám đốc Ngô, thật xin lỗi…”
“Thúy Vân rất kĩ tính đối với quần áo, hơi có một chút nếp nhăn cũng không chịu mặc ra ngoài, rốt cục là ai động vào cô ấy?”
Trần Hà Thu đành phải kể lại tóm tắt những chuyện vừa gặp phải.
Ngô Nhật Lâm nghe xong, không tiếp tục quấy rầy nữa, lên tiếng chào Nguyễn Hoàng Phúc: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đưa Thúy Vân đi trước.”
Nguyễn Hoàng Phúc khẽ gật đầu.
Lúc quay đầu lại, ánh mắt anh chăm chú trên người Lê Anh Huy, giọng điệu không tốt: “Lại là anh.”
“Không sai, lại là tôi.” Lê Anh Huy vừa thấy Nguyễn Hoàng Phúc thì dường như tâm trạng vô cùng tốt: “Anh ngạc nhiên sao?”
Không đợi Nguyễn Hoàng Phúc trả lời, anh ta tự mình nói: “Ngược lại thật ra tôi rất ngạc nhiên, Tổng giám đốc Nguyễn không phải là không để ý đến Trần Hà Thu chút nào à, tại sao lại đến đây?”
“Tôi muốn làm gì không cần phải đến báo cáo với anh.” Nguyễn Hoàng Phúc nhìn về phía Trần Hà Thu, giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng: “Tới đây, tôi nhớ là tôi đã nhắc nhở cô, chúng ta vẫn chưa xong xuôi thủ tục đâu, đừng có lấy cái danh bà Nguyễn ở đây làm tôi mất mặt!”
Ban đầu anh ta có thể đến đây khiến Trần Hà Thu còn có chút biết ơn.
Nhưng lần nào cũng vậy, Nguyễn Hoàng Phúc luôn có thể đánh tan hi vọng trên mây của cô xuống dưới mặt đất.
“Tổng giám đốc Nguyễn không đi chăm sóc “bà Nguyễn” đang mang thai đi, tới đây làm gì?” Cô cởi áo khoác trên người mình ra, ném qua một bên, ở ngay trước mặt anh mặc áo khoác của người đàn ông khác Trần Hà Thu vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
“Là cô gọi điện thoại cho tôi.” Nguyễn Hoàng Phúc nói.