“Này này này, bắt nạt cái gì chứ? Em gái, để anh nói cho em biết, một nam một nữ đã lên giường làm chuyện đó. Người phụ nữ khóc lóc cầu xin sự thương xót. Đó mới là bắt nạt… Em không hiểu cũng không sao, đi với anh nào, anh sẽ dạy em thật tốt… ”
Vài người nói xong muốn tiến lên ôm lấy cô, Trần Hà Thu cố hết sức chống lại nỗi sợ hãi trong lòng mình, lớn tiếng nói: “Các anh không xem tin tức sao? Tôi lại là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị, nếu các anh động tới tôi, cẩn thận ăn xong bị hóc đó.”
“Vợ của tổng giám đốc sao? Hahahaha, nếu em là vợ của tổng giám đốc, thì tôi đã là cha ruột của tổng giám đốc rồi! Em gái, đừng chống cự nữa, đến, gọi tôi một tiếng cha nghe coi?”
Trần Hà Thu khéo léo tránh được bàn tay anh ta tiến tới ôm cô, tiếp tục câu kéo thời gian, chỉ hy vọng chị Trân ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy ra sự bất thường, nhanh chóng đến cứu cô.
Nhưng đột nhiên lại có giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại: “Trần Hà Thu?”
Trần Hà Thu và những người đàn ông đều sửng sốt.
“Đồ khốn nạn, mày dám gạt tao sao?!”
Trần Hà Thu cũng sững sờ, tổ hợp phím tắt số 1 trên điện thoại di động của cô rõ ràng là của chị Trân, vậy tại sao giọng nói ở đầu dây bên kia lại là… Nguyễn Hoàng Phúc?
“Hộp đêm Dạ Yến sao? Tôi lập tức sẽ đến ngay.”
Một giọng nói đơn giản trầm ổn truyền đến trong điện thoại, Trần Hà Thu không biết phải làm sao, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng người đàn ông này rõ ràng là đang phát cáu: “Ồ, đồ không biết tốt xấu, mày có thể không biết? Ông đây đã chơi với một người phụ nữ đến chết, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt sao!”
Vừa nói, vừa túm tóc Trần Hà Thu kéo về phía trước, cả người Trần Hà Thu ngã xuống bên quầy bar, đầu nặng nề đập xuống, đau đớn có thể nhìn thấy sao vàng trước mắt.
Đám đàn ông chia thành hai nhóm, ba bốn người đến xé xác cô, hai người khác đi thẳng đến chỗ Hoàng Thúy Vân đang nằm trên boong tàu.
Trần Hà Thu vội vàng hét lên: “Đừng chạm vào cô ấy!”
Một trong những cấp dưới của anh ta đã ôm Hoàng Thúy Vân trong tay phấn khích nói: “Ông chủ, người phụ nữ này thật thơm…”
“Hahahahaha, nhóc con nhà cậu, lần đầu ôm nữ nhân sao?” Người đàn ông tà mị nở nụ cười ngạo nghễ: “Trước tiên đưa hai người bọn họ vào phòng, sau đó tùy ý chơi đùa!
Một người đàn ông ôm thẳng lưng Hoàng Thúy Vân nóng lòng đi về phía trước.
Trần Hà Thu bị một vài người đàn ông khống chế chặt chẽ, bàn tay của người đàn ông ghê tởm đó loạn xạ sờ vào những chỗ kín của cô: “Cực phẩm, hừ hừ, thực sự là rất tốt, khuôn mặt và thân hình đều tốt, lần trước chơi một cô minh tinh cũng không so được bằng cô ta…”
Trần Hà Thu không nhịn được nữa, quay đầu nhổ bọt, cố gắng giãy dụa nói: “Tốt nhất anh mau thả tôi đi, nếu không anh nhất định sẽ phải hối hận!”
“Hối hận sao? Điều tôi hối hận là vừa rồi đã cùng cô nói nhiều chuyện vô nghĩa, đáng lẽ nên trực tiếp làm ngay tại chỗ! Mang đi!”
Trần Hà Thu bị một số người cưỡng bức lôi lên, trái tim cô từng phút từng phút như trùng xuống.
Vài người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại ở cửa một căn phòng ở cuối hành lang, ném Hoàng Thúy Vân và cô xuống giường, một con hổ hung dữ vồ tới, Trần Hà Thu vật lộn nãy giờ đã mất dần sức lực.
Cô chợt nhớ là điện thoại vẫn chưa cúp máy! Vẫn còn trong túi quần jean của cô!
Cô hét lớn: “Nguyễn Hoàng Phúc, cứu tôi, cứu tôi.”