Khi lái xe chở Trần Linh Nhi về nhà xong, cô xem lịch trên điện thoại ngập ngừng hỏi: “Vài ngày nữa là Tết Trung thu rồi.”
Nguyễn Hoàng Phúc tập trung lái xe, không có biểu hiện gì cả, nhàn nhạt nói: “Ừm.” một tiếng.
Trần Linh Nhi cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, thì thầm nói: “Hoàng Phúc, ông nội thích ăn bánh trung thu loại nhân gì vậy?”
“Ông anh bị cao huyết áp, bánh trung thu quá nhiều dầu mỡ, tốt nhất không nên ăn.”
Trần Linh Nhi ghét cuộc nói chuyện nhàm chán như vậy, tạm dừng, sau đó cô ta lại hỏi: “Vậy… Ông biết em đang mang thai không?”
“Vẫn chưa biết.”
“Hay là nhân dịp kỳ nghỉ này, thông báo với ông nội một tin vui, không biết chừng tâm trạng của ông nội sẽ tốt hơn, sức khỏe cũng hồi phục nhanh hơn.”
Nguyễn Hoàng Phúc cáu kỉnh bẻ tay lái, vượt một chiếc xe tải lớn phía trước.
Ông cụ Nguyễn luôn không hài lòng với Trần Linh Nhi, nếu để ông biết rằng Trần Linh Nhi đang mang thai, không phát bệnh mới lạ.
“Không được, chờ sau rồi nói.”
Trần Linh Nhi có chút không vui: “Còn đợi gì nữa chứ? Mấy chị em nhà em mang thai. Gia đình cha mẹ chồng rất vui vẻ, chăm sóc họ vô cùng tốt.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhướng mày: “Em còn muốn ông nội hầu hạ em hay sao?”
Trần Linh Nhi nhanh chóng biện hộ: “Không, không phải, ý em là cháu dâu nội đang mang thai, ông nội không phải nên mừng hay sao? Mẹ chồng cũng không nên mừng sao? Lần trước mẹ nói dẫn em đi mua sắm, nhưng kết quả là cái này không được mua, cái kìa thì đắt quá, đi mua sắm cả buổi chiều mới mua cho em một thỏi son hai trăm nghìn, lại còn là ở một quán ven đường nữa. Trong lòng em biết bao uất ức, trong bụng mang thai đứa con nhà họ Nguyễn, nhưng kết quả lại không được chào đón.”
Nguyễn Hoàng Phúc mất kiên nhẫn, không muốn đáp lại, sắc mặt lạnh lùng.
Trần Linh Nhi đã ở với anh mấy năm, nhìn vẻ mặt của anh biết có lẽ anh đang bực bội, nên cô ta lập tức im lặng ngậm miệng không dám nói nữa.
Đối với người đàn ông này, cô luôn sợ nhiều hơn là thích.
Cho dù hai người có thân thiết đến đâu, Nguyễn Hoàng Phúc trước giờ vẫn luôn rất lý trí, kể cả trong chuyện tình cảm. Mỗi lần như vậy, cô đều cố gắng hết sức, Nguyễn Hoàng Phúc mới đáp ứng cô một lần. Vài năm gần đây tần suất bọn họ quan hệ rất ít.
Đáng nhẽ mà nói ở độ tuổi của Nguyễn Hoàng Phúc, vừa vặn là thời điểm nhu cầu sinh lý mạnh mẽ, Trần Linh Nhi cũng đặc biệt kiểm tra trên Internet, đã có lúc tự hỏi liệu Nguyễn Hoàng Phúc có phải có vấn đề ở đó không. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh lâu như vậy… Có lẽ cũng không giống.
Kể từ khi biết Trần Hà Thu ra tù, Nguyễn Hoàng Phúc không bao giờ chạm vào cô nữa.
Trần Linh Nhi không biết giữa hai người có mối liên hệ nhân quả nào không, nhưng trong lòng cô luôn có chút bất an, cô luôn cảm thấy lần này Trần Hà Thu ra tù, Nguyễn Hoàng Phúc rất khác so với lúc trước.
Cô vuốt nhẹ bụng mình, cũng may bụng cô cũng không chịu thua kém, năm năm trước đích thân bác sĩ nói sau này cô sẽ khó sinh con nhưng cô vẫn mang thai.
Chỉ cần đứa trẻ được sinh ra, cho dù là nam hay nữ, cô đều có thể dựa vào đứa trẻ này mà sống, đợi Trần Hà Thu và Nguyễn Hoàng Phúc ly hôn, cô có thể đem đứa trẻ này danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Nguyễn rồi.
“Hoàng Phúc, tết Trung thu… Anh có dành thời gian cho em và con không?”