Không hề nhầm lẫn, đó là tiếng súng.
Ngạn Hi trợn tròn đôi mắt, chỉ nghĩ những chuyện thế này chỉ có trong phim hành động.
Anh Phó nhìn dáo dác, liền cảnh giác hô lên: “Hàn tổng! Có người truy kích...”
“Vậy ra khỏi xe đến nơi đông người tìm sự hỗ trợ.” Hàn Tần lên tiếng.
Anh Phó rất do dự, “Xe lắp kính chống đạn, trước mắt ở trong xe không phải không an toàn, ra ngoài rồi sự việc càng khó nói.”
Nhưng đáp trả lời của anh Phó chính là hai tên gốc Phi cầm súng A-ka đi tới, bên ngoài người dân kinh động chạy tán loạn. Bọn họ làm động tác bảo Hàn Tần ra ngoài.
Đến lúc này, Hàn Tần không thể không đẩy cửa bước ra.
Một tên nhắm vào thái dương của Hàn Tần áp giải lên chiếc xe jeep tiếp ứng, tên còn lại nhắm về phía anh Phó nổ súng hầu ngăn cản ý đồ phản công.
Anh Phó và Ngạn Hi kịp thời ôm đầu gục xuống gầm xe, tránh được viên đạn bay xuyên vào.
Ngạn Hi run rẩy đến môi không khép lại được, đến âm thanh xung quanh cũng chỉ nghe được tiếng ù ù.
“Hàn Tần... Hàn Tần bị bắt cóc rồi... Anh ấy không bị giết chết chứ? Báo... báo cảnh sát...”
Anh Phó run đến độ làm rớt điện thoại, rối bời không thua gì Ngạn Hi... tuy rằng là đàn ông nhưng loại chuyện thế này anh cũng chưa từng trải qua. Báo cảnh sát sao? Anh sợ báo cảnh sát càng khiến tính mạng Hàn Tần gặp nguy hiểm. Bọn người đó vô cùng manh động và hung hãn...
Anh chỉ biết gọi cho những thân tín đáng tin cậy, thêm người sẽ thêm cách.
Phía này Ngạn Tuấn hậm hực một trận sau khi nghe những tuyên bố của Hàn Tần, không bao lâu thì lại nhận được tin Hàn Tần bị bắt cóc. Ông kích động cười ha hả đến đau cả quai hàm.
“Báo chí lại có thêm đề tài nóng hổi khai thác... Ôi mẹ nó, thật sự cười muốn bể bụng. Cổ phiếu Hàn thị lại tuột dốc không phanh, vẫn là ngài Phó thị trưởng cao tay hơn người.”
Hoàng Linh San bên cạnh mặt mày tái mét, nhưng nghe Ngạn Tuấn nhắc đến Phó thị trưởng thì không khỏi chấn động. Cô vờ không nghe thấy gì, lau dọn căn nhà.
Ngạn Tuấn vui sướng uống liền hai ly rượu, cười không ngậm được miệng, lại cao hứng kéo Hoàng Linh San vào phòng không ngừng dày vò.
Bao nhiêu uất ức Hoàng Linh San vẫn cắn răng chịu đựng, còn cố gắng phối hợp để gã ta không dùng bạo lực với cô.
Những lúc như thế này những lời đanh thép của Ngạn Hi lại vang lên bên tai, “... trừ khi ông ta chết. Cô hỏi chính mình đi, có muốn thấy ông ta chết không? Có muốn nhìn thấy ông ta hả hê cường bạo làm nhục cô không? Cô nhất định đừng bao giờ cho loại người đó được sống yên ổn.”
Hoàng Linh San nhắm chặt hai mắt, tiếp nhận từng đợt ra vào thô bạo của Ngạn Tuấn, nước mắt vô thức chảy xuống tựa như cam chịu, nhưng chỉ có cô mới biết được, giây phút này cô đã hạ quyết tâm.
Đợi khi Ngạn Tuấn thiếp đi, cô cẩn thận gửi cho Ngạn Hi một tin nhắn.
Dù sao trước khi đẩy ông ta vào chỗ chết thì phải cứu Hàn Tần thoát khỏi nguy hiểm. Cô muốn tìm một chỗ nương tựa khác vững tâm hơn.
Hàn Tần bị đám người bắt cóc đưa đến một kho chứa hàng vắng vẻ, mặc dù không hề có ý phản kháng trước sự khống chế của bọn họ nhưng Hàn Tần vẫn bị mấy tên đó dùng thân súng Aka đánh mạnh vào người, thái độ ngang tàng hống hách.
Bọn chúng trao đổi với nhau bằng tiếng Latin, Hàn Tần hoàn toàn không nghe hiểu được gì, càng không có thông tin gì về bọn người này.
Anh bị tống vào một chiếc thùng container, bên trong bố trí ngăn nắp như một căn phòng tạm trú, có lắp tivi và hệ thống dẫn nước, và điều đáng kinh ngạc xuất hiện trước tầm mắt của Hàn Tần không hề xa lạ chính là ngài Phó thị trưởng Lục Thăng.
Nếu như là bọn bắt cóc của băng nhóm vượt biên có lẽ Hàn Tần sẽ rất sợ hãi, nhưng vì đối phương là Lục Thăng, khiến anh mơ hồ có thể nghĩ được cách ứng phó cứu mình thoát ra ngoài.
“Cậu chịu khó chuyển đến Tam Giác Vàng làm nô lệ, ngày tháng sau này không cần khó nhọc đấu trí cạnh tranh.”
Hàn Tần lạnh sống lưng, lùi về sau hai bước.
Đám người ngoại quốc cũng rời khỏi, bên trong thùng container trước mắt chỉ có Lục Thăng và anh.
Hàn Tần không còn chút sợ hãi nào, rất bình tĩnh đối đáp với ông ấy, “Với địa vị ngày hôm nay, ngài giao du với bọn hắc đạo thì khả năng duy nhất chính là bị bọn chúng nắm thóp uy hiếp, quan hệ cộng sinh.”
“Mẹ ki*p!”
Lục Thăng phẫn nộ tức thì ném mạnh ly rượu nho trong tay về phía Hàn Tần. Ly rượu rơi trúng đầu anh vỡ tan tành, rượu và máu đồng thời chảy xuống. Hàn Tần rít một tiếng, nhịn xuống cơn đau buốt, mạnh mẽ lườm về phía Lục Thăng bật hỏi:
“Ngài muốn sao mới thả tôi trở về?”
“Cậu rơi vào tình thế này còn có dũng khí bàn điều kiện với tôi?” Lục Thăng mỉa mai cười một trận lớn.
Hàn Tần không hề sợ hãi dùng tay lau rượu chảy trên mặt, “Ngài muốn giữ vững vị trí này thậm chí là muốn thăng chức trong tương lai, cần phải có thế lực kiên cố, tiêu một núi tiền lo cho kẻ trên người dưới, không hề dễ dàng. Nếu như ngài cần đến người san sẻ...”
“Câm miệng.”
Nhưng Hàn Tần vẫn ngoan cố nói, “Việc thao túng thị trường cổ phiếu số tiền lời chưa chắc thỏa mãn ngài, những gì Ngạn Tuấn có thể làm được cho ngài, Hàn Tần tôi làm tốt hơn gấp bội.”
Lục Thăng ngược lại không hề bị lời nói của Hàn Tần lay động, ông đứng lên, chậm rãi rút khẩu súng lục bằng bạc sau lưng ra, rất thong thả nạp đạn và lên nòng.
Hàn Tần đến nước này không thể không biết sợ, hai tay của anh bị dây thích khóa chặt, khiến anh hành động vô cùng bất tiện. Đối mặt với Lục Thăng, người từng trải qua huấn luyện quân sự khắc nghiệt, thu phục Hàn Tần chỉ là chuyện dễ như bóp chết một con kiến.
“Ngạn Tuấn nhờ tôi bắn què cái chân mới lành của cậu, sau đó ném đến Tam Giác Vàng làm khổ sai.”
“Ngài đường đường là Phó thị trưởng để thứ cặn bã như Ngạn Tuấn dắt mũi.”
‘Đoàng’