Hai hôm sau, Hàn Tần mở cuộc họp với ban giám đốc lãnh đạo ở Hàn thị, không khí căng thẳng nhưng lại khá dị thường.
“Bên phía Lục Thăng vẫn chưa có động tĩnh gì hay sao?” Hàn Tần quay sang nhìn Cận Minh đang chăm chú xem biểu đồ cổ phiếu bật hỏi, ánh mắt dâng lên nghi vấn.
Cận Minh thở dài, đắn đo một lúc mới nói: “Không biết có phải sự thật hay không, vẫn nằm trong vòng suy đoán của tôi, có vẻ như cổ phiếu của Hàn thị đang bị thao túng. Nhưng dấu vết chỉ mới manh nha, tôi không nắm chắc.”
Mọi người rất ngạc nhiên, vì hiện tại không có ai cảm nhận được bất thường.
Một chuyên viên tài chính lên tiếng: “Sau khi phần mềm LA và các đơn hàng cao cấp được công bố thì giá cổ phiếu Hàn thị đã tăng dần đều theo như dự đoán.”
Cận Minh nhẹ lắc đầu, có vẻ trăn trở. “Có một diễn đàn hiện tại rất hot, ban đầu bắt nguồn từ một bài viết phân tích thị trường, và dành nhiều lời khen cho Hàn thị, sau đó thì các chuyên gia cố vấn đầu tư, du học sinh và doanh nhân ở Mỹ đều đồng loạt dùng kiến thức chuyên môn ca ngợi Hàn thị. Khiến cho những tay chơi cổ phiếu nhỏ rất chấp niệm, mọi người truyền tai nhau việc đầu cơ vào Hàn thị.”
Hàn Tần mở biểu đồ cổ phiếu ra xem, trong lòng bắt đầu lo lắng về vấn đề Cận Minh vừa đề cập tới.
“Nếu chuyện này không phải trùng hợp mà có người ở đằng sau khuấy động, khả năng 1 tuần tới cổ phiếu Hàn thị sẽ vượt ngưỡng.”
“Quả bóng căng phình nhất định nổ lớn, chúng ta phải nghĩ ra hướng xử lý rủi ro mới được. Còn nếu đây chỉ là thông tin vặt, thì xem như chuyện tốt.” Cận Minh đóng góp ý kiến.
Hàn Tần trầm mặc, cặn kẽ suy nghĩ vấn đề. Qua một lúc lâu, đến khi mọi người trở nên nôn nóng thì nghe được Hàn Tần đưa ra quyết định.
“Nhất quyết, mở cửa sớm hơn dự kiến. Tung hàng ra thị trường bình ổn giá cả.”
Chuyên viên tài chính lo ngại nói: “Nếu giá cứ lên, chúng ta liệu có đủ vốn lưu động hốt hàng về hay không? Lỡ có trở ngại thì... Hàn thị sẽ nạp thêm cổ đông mới gia nhập, gây áp lực lớn với chiếc ghế Chủ tịch.”
“Về phần trăm cổ phần, phải nhờ các anh theo sát hơn.” Hàn Tần không muốn thay đổi quyết định đành bảo.
Mọi người bắt đầu xôn xao.
“Nếu đây chỉ là hiện tượng bình thường, việc mở cửa tung cổ phiếu mới vào đúng thời điểm lên giá vốn là chuyện có lợi cho Hàn thị.”
Nhưng...
Nước cờ này đi thật khó đoán biết, có thể cái mở ra trước mắt chỉ là một cạm bẫy.
Chuyện phiền não này chưa dứt thì ồn ào khác lại đến.
Cuối cùng phía Ngạn Tuấn thực sự đã dùng đến kế bẩn, sau khi nhằm suy đoán được sự bao che của Di Minh dành cho Ngạn Hi qua những hình ảnh mà tên phóng viên Trần Huân Nhiên chụp lại quá trình Ngạn Hi bị bắt đến sở cảnh sát và được bảo lãnh ra ngoài.
Ngạn Tuấn quả nhiên bị thông tin làm cho rối rắm, không thể không dìm chết danh tiếng của Ngạn Hi và kéo theo Di Minh vào cuộc.
Tin tức và hình ảnh Ngạn Hi tham gia tiệc tùng nổi loạn, dùng đến chất cấm, và phải đưa đến trại cai nghiện ở Quảng Châu bị tung hết ra bên ngoài khiến báo giới được phen nổ tung.
Tin tức phủ sóng toàn bộ Thượng Hải, khiến uy tín của Di Minh không ít lần bị réo gọi vào bài viết thị phi.
Hàn Tần theo dõi từng diễn biến, tâm trạng giống như treo lơ lửng.
Đây là sự tình anh muốn xảy ra theo chiều hướng xấu nhất, anh trông chờ và nghĩ có thể khiến Di Minh vạch trần Lục Thăng, khiến ông ta lật bài tẩy với Ngạn Tuấn.
Nhưng anh vui sướng và hả hê được sao?
Anh không ngờ vì mối hận thù với Ngạn Tuấn có thể khiến anh che mờ lương tâm, đưa ra loại toan tính thâm trầm nham hiểm như vậy đối với Ngạn Hi.
Anh đã lợi dụng bóng đen đằng sau của cô ấy, mà bóng đen đó là do một tay anh, Dương Ân trực tiếp tạo ra.
Cho dù rằng không phải Dương Ân cam lòng tự nguyện, cho dù rằng chính anh bị Ngạn Tuấn bức ép... Nhưng bóng đen cuộc đời Ngạn Hi do bàn tay anh dẫn dắt vẽ ra.
Bây giờ lại lợi dụng triệt để bóng đen này.
Anh cũng trở nên thâm độc không khác nào Ngạn Tuấn.
Hàn Tần ôm chặt quả tim đang đập dồn dập trong lồng ngực như sắp nổ tung, sau đó lại nghe cuộn trào đau thắt dạ dày muốn không thở được.
Anh vốn biết, tính kế hại người vô tội không hề dễ chịu, anh từng trải qua cảm giác này rồi, anh hiểu!
Nhưng anh vẫn chọn ra tay tàn nhẫn một lần nữa, và thậm chí tận dụng cho đến sau này tước đi quyền thừa kế của Ngạn Hi.
Chỉ cần có lợi cho anh.
“Hàn tổng! Anh... sao thế?” Anh Phó biết mà vẫn hỏi, vì chính anh ấy cũng không dễ thở hơn.
“Ngạn Hi đang ở đâu, cậu biết không?”
“Vệ sĩ bảo đang ở văn phòng luật sư Dương.”
“Lái xe đưa tôi đến đó.”
Anh Phó chạy rất nhanh, hy vọng kịp thời đưa Hàn Tần đến gặp Ngạn Hi.
Nhưng khi đến nơi rất ngoài dự đoán, phóng viên bu đông chật kín dưới tòa nhà văn phòng luật sư, chỉ cần chờ biến động thì sẽ nắm bắt thời cơ. Với tình cảnh này, chỉ cần Ngạn Hi xuất hiện thì có mà bị họ vùi dập đến chết mất.
Anh Phó liều lĩnh xin ý kiến Hàn Tần, “Tôi hộ tống Ngạn Hi tiểu thư lên xe chúng ta và rời đi.”
“Lên xe chúng ta và rời đi?” Hàn Tần nhấn mạnh hỏi ngược lại với anh Phó. Cả hai đều biết lúc này là thời điểm nhạy cảm, Hàn Tần cần phải tránh xa thị phi triệt để, và nhất là tuyệt đối tách biệt với câu chuyện ồn ào lần này.
Anh Phó không dám trả lời, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, phóng viên khẩn trương chạy ập vào đại sảnh, hăng hái săn tin, tình cảnh này rất có thể Ngạn Hi đã từ bên trong đi ra.
Anh Phó còn chưa kịp bước lên thì đã trông thấy Hàn Tần hối hả chạy nhanh về phía đại sảnh, chen qua đám phóng viên như hổ báo.
“Ngạn Hi tiểu thư! Cô có phát biểu gì về thông tin cô từng cai nghiện ở Quảng Châu được họ ngoại bảo bọc thời gian qua hay không? Mọi chuyện đều là sự thật có đúng vậy không?”
“Cô là người thừa kế của Ngạn thị MJ, không những từng dính phốt cai nghiện còn có báo cáo cho rằng cô đang mắc chứng rối loạn cảm xúc thực tổn, là một loại bệnh tâm thần, cô giải thích sao về chuyện này? Hay đây chỉ là tin đồn do đối thủ của Ngạn thị đưa ra nhằm đánh đổ cô.”
Ngạn Hi cố gắng lách qua đám phóng viên, vẻ mặt tái nhợt như sắp ngất.
Cô bị họ vồ dập cào trúng tay, suýt thì té ngã, hoàn toàn như con kiến có thể dễ dàng bị giẫm chết.
Những câu hỏi cứ vang lên bên tai khiến cô điên đảo đầu óc, muốn lập tức hét lên. Cô không muốn nghe, không muốn nghe.
Ngạn Hi dùng sức bỏ chạy, nhưng bước chân vẫn yếu ớt không thoát ra được vòng vây.
Đúng lúc cô nghĩ mình không thể trụ được và ngất đi thì mơ hồ trông thấy Hàn Tần xuất hiện, còn lao đến đấm thẳng vào mặt cái tên bặm trợn đang không ngừng khiêu khích và phỉ báng cô thậm tệ.
Không hiểu sao trông thấy cảnh tượng này, cô lại muốn gào khóc.
“Hàn Tần! Đưa em đi...”
“Ngạn Hi!”
Bóng tối bao trùm, Ngạn Hi không còn nghe bất kì âm thanh nào nữa.
***