“Hàn tổng! Không điều tra được gì từ tên phóng viên hôm trước.”
“Sao có thể? Một chút lý lịch cũng không có?”
“Hắn chỉ làm cộng tác viên săn tin, tên thường gọi là Huân, sinh sống ở Mỹ. Cuộc sống đơn độc đến kì lạ, tôi tin chắc hắn có vấn đề, nhưng nhất thời chưa tra ra được gì.”
Anh Phó và Hàn Tần vừa đi vào văn phòng vừa nói.
Cận Minh rất nhanh cũng gõ cửa đi đến, trông thấy Hàn Tần đang chăm chú xem ipad thì tò mò lên tiếng: “Hai người đang bàn chuyện gì thế?”
Hàn Tần đưa ipad về tay Cận Minh sau đó bật người ra thành ghế, dáng vẻ mỏi mệt: “Nếu hắn được việc thì đừng bỏ qua.”
“Cái tên này... hai người đang nói cái tên trong hình này?” Cận Minh thắc mắc nhưng biểu cảm xem ra rất bất ngờ, “Chính hắn là người đã gián tiếp tiết lộ cho tôi hành trình di chuyển chiếc BMW của Lục Thăng hôm trước, giúp tôi nhìn ra quan hệ của Ngạn Tuấn và Lục Thăng.”
Hàn Tần và anh Phó đều kinh ngạc theo.
“Vậy thì hắn nhất định khả nghi. Anh Phó! Thuê thám tử giỏi nhất điều tra con người này, tôi ghét nhất bị kẻ khác dắt mũi làm lợi cho họ.”
“Anh không nghĩ hắn giúp chúng ta sao?” Cận Minh nghi vấn.
Hàn Tần cười khẩy, rất nhanh phản đối: “Nếu giúp, hắn đã không công kích tôi và Ngạn Hi ở party Ngạn Tuấn nhậm chức. Còn liên tục đăng bài gây thị phi.”
“Còn nữa, Hàn tổng, tôi điều tra được anh họ của Ngạn Hi sắp thăng chức, khả năng sẽ vào làm ở Cục lập pháp, cơ quan lãnh đạo và chỉ thị Sở Liêm chính.”
Cận Minh đưa túi hồ sơ đưa đến cho Hàn Tần xem, sau đó tiếp tục nói: “Hàn tổng! Hôn ước hai nhà họ Hàn và Ngạn ý nghĩa ra sao chắc phu nhân từng đề cập với anh. Tuy rằng Ngạn Hi còn quá trẻ không có uy tín, nhưng khi hai người kết hôn, có được anh phía sau chống lưng thì mọi thứ lại khác.”
“Giới chính khách và thương nghiệp là hai đường thẳng song song, xưa giờ có nhiều nghi kỵ, không dám chắc Ngạn Hi sẽ ủng hộ.”
Anh Phó trăn trở nói. Nhưng Cận Minh ngược lại nhịp chân giữ thái độ thong thả, “Cái này phải nhìn xem Hàn tổng phát huy sức hút của mình.”
Ba người không hẹn mà cùng bật cười.
Ngạn thị sau màn cổ phiếu rớt giá thê thảm cuối cùng đã chính thức bị đóng băng tài chính để điều tra làm rõ, báo chí đưa tin không ngừng. Các phóng viên đeo bám Hàn Tần ở bất cứ nơi đâu nhằm dò xét động thái có liên quan, ngay cả đêm nay khuôn viên trụ sở Hàn thị tổ chức party công bố dự án resort Milan và người phát ngôn, phóng viên cũng theo sát đặt câu hỏi.
Tuy nhiên cánh vệ sĩ của Hàn Tần làm rất được việc, hoàn toàn giúp không khí đêm tiệc diễn ra êm ả đạt mức cần có, Hàn Tần cũng không quá phiền lòng, ung dung khoác tay Hoàng Linh San xã giao với các khách mời tên tuổi.
Cả quá trình thản nhiên như chưa hề có bất kỳ biến động nào ngoài kia.
Đi được một lúc thì Hàn Tần bảo Cận Minh thay anh xã giao cùng Hoàng Linh San tiếp đãi khách mời, lý do là chân anh đau, vì đêm nay cố gắng giữ phong độ trước báo giới đã mạo hiểm buông gậy mà đi.
Hàn Tần tìm chỗ yên tĩnh để ngồi, xoa bóp chỗ đau ở chân.
Khuất sau khuôn viên hồ bơi, Hàn Tần bị thu hút bởi tiếng cười trong veo của đôi nam nữ cùng những lời thả thính qua lại cực kỳ ngọt lịm, trong nhất thời đã làm anh chú ý, anh nhướng người lên trông về hướng phát ra âm thanh.
Lúc này người thiếu niên đã ôm chặt lấy cô gái, phấn khích ôm hôn và trêu chọc. Hàn Tần trông thấy còn phải nóng mắt.
Đến khi nhìn rõ gương mặt người thanh niên đó, Hàn Tần mới không khỏi ngạc nhiên.
Cậu ta là đứa con ngoài giá thú của Phó thị trưởng Lục Thăng mà Ngạn Hi từng kể qua với anh.
Anh chuyển sang đánh giá cô gái trẻ, trong lòng có chút mơ hồ. Cô bé còn rất trẻ, dường như là diễn viên nhí của một vài bộ phim ăn khách diễn những phân cảnh lúc các nữ chính còn nhỏ.
Nói như vậy, cô bé chưa đủ 15 tuổi.
Loại thân mật này, đối với cô bé, thực sự là có hơi quá.
Hàn Tần quay lưng trở lại chỗ ngồi và uống tách trà xanh vừa nguội bớt, ánh mắt thư thả. Tuy nhiên đúng lúc này trong đầu anh lại lóe lên ý đồ rất trắng trợn, đến chính anh cũng phải giật mình.
“Ngạn Hi! Hàn tổng đau chân, muốn được yên tịnh.”
Xa xa tiếng anh Phó khẩn trương vang lên, Hàn Tần liếc mắt, đã trông thấy Ngạn Hi vén váy bước vội qua cầu thang bắt ngang hồ non bộ di chuyển đến chỗ anh.
Hàn Tần vẫn im lìm thưởng thức trà, bàn tay đưa lên cao ra hiệu cho anh Phó mặc kệ. Trông thấy hành động của anh, anh Phó cũng dừng chân và xoay người bỏ đi.
Ngạn Hi đêm nay diện một chiếc váy màu trắng ngà, cắt may ôm sát, vừa vặn tinh tế, trang sức trên người vô cùng tối giản; tóc vấn gọn gàng vài sợi thả xuống đong đưa, gương mặt cô điểm trang nhẹ nhàng lộ ra nét mềm mại thanh tú. Hàn Tần nhìn cô say ngắm, thật tình thưởng thức.
Mặc dù còn nhỏ nhưng Ngạn Hi sớm đã sở hữu khí chất của tiểu thư danh giá, ngoại trừ thời gian gần đây hay nổi nóng cáu gắt và manh động mất kiềm chế, so với lúc anh mới quen cô thì một trời một vực; ngày trước anh hoàn toàn bị khí chất và cá tính của cô chinh phục.
“Anh dám cho người tiếp cận anh họ Di Minh?”
Đó là người mà anh và Cận Minh đã nhắc đến, sắp tới sẽ thăng chức, chuyển công tác đến Cục lập pháp ở Thượng Hải.
Ngạn Hi chất vấn như vậy, thái độ biểu thị bất mãn, đương nhiên có thể nhìn ra tâm ý của cô.
“Ngưỡng mộ họ ngoại của em thôi.”
Ngạn Hi bĩu môi: “Đêm nay vừa mang lễ phục vừa gọi cho stylist cố vấn và trang điểm, tốt với tôi như vậy? Có câu ‘bỗng dưng ân cần không phải đạo gian cũng là đạo tặc’, tôi biết chuyện tốt không tự dưng đến với mình. Nhưng nói cho anh biết, tôi không để chuyện thị phi của mình dính đến họ hàng bên mẹ.”
Hàn Tần nhíu mày đứng lên, cảm nhận cơn đau ở chân như kim đâm vào xương tủy, khó chịu vô cùng: “Em không muốn Ngạn Tuấn bị đánh gục tuyệt đối sao? Nhất là khi chuyện này có thể trút lên đầu cá nhân ông ta và MJ.”
Ngạn Hi lập tức bật cười, thái độ cay nghiệt: “Hàn Tần! Anh đừng tưởng mình quá thông minh. Anh muốn cái gì, anh nghĩ tôi không nhìn ra sao? Anh đang chơi trò buông thả phi pháp, anh mượn tay tôi hồi sinh Ngạn thị, sau đó thì chờ cổ phiếu đang lúc thấp tiến hành thu mua và sáp nhập. Anh nghĩ cho ai? Nghĩ cho bản thân thì mới là câu trả lời cuối cùng.”
Hàn Tần im lặng, đánh giá Ngạn Hi một cách nghiêm túc: “Luật sư Dương cố vấn không ít chuyên môn cho em rồi chứ nhỉ? Nhưng mà... em không muốn thử mạo hiểm chơi ván cờ này với anh sao? Nếu không phải là anh, thì chẳng ai muốn cứu Ngạn thị. Em không biết là doanh nghiệp tài chính bị đóng băng đa phần đều phải phá sản và đóng cửa vĩnh viễn, hoặc cứu vớt bằng cách mang ra bán đấu giá hay sao?”
Ngạn Hi mím môi lắc đầu, tựa hồ không muốn nghe.
Lúc này Hoàng Linh San chậm rãi đi tới, dáng vẻ yểu điệu và gợi cảm nói: “Hàn Tần! Anh sẽ nhảy điệu mở màn với em chứ? Mọi người đang đợi.”