Lật mở trang cuối cùng lần viết này hình như Tô Mẫn đã rất rất lâu sau mới viết , là 6 năm sau đó
Chắc có lẽ ngót nghét 6 năm rồi mình mới quay lại viết nhật kí . Hôm nay mình vừa vui vừa buồn . Vui bởi ngày mai chính là ngày hạnh phúc nhất đời mình là ngày mình và Hàn Gia Vĩnh kết hôn
Hàn Gia Vĩnh em không biết phải giải thích với anh thế nào mà anh cũng sẽ chẳng bao giờ cho em cơ hội và tin vào lời giải thích của em nhưng mà thật sự em chưa từng nghĩ đêm hôm ấy em và anh lại xảy ra quan hệ như vậy . Em không biết sao nữa em không biết hôm ấy Hàn gia tổ chức tiệc để chào mừng anh trở về em chỉ biết bố mẹ nuôi gọi điện đến dự tiệc thật sự em không biết gì hết . Em chỉ nhớ sau khi uống ly nước cam mẹ nuôi đưa em cảm thấy vô cùng choáng váng . Nói thật nếu em là anh em cũng sẽ cảm thấy không tin tưởng chính mình . Đâu ai ngu mà lại còn đi tin cái thể loại hạ thuốc chỉ có trên phim truyền hình thế chứ . Anh tức giận với em như vậy cũng đúng em chưa từng suy nghĩ trách anh hay bắt anh chịu trách nhiệm nhưng Hàn phu nhân đã hiểu nhầm .
Em xin lỗi nhưng em cũng muốn ích kỉ một lần em biết anh sẽ không tha thứ cho em , anh ghét cuộc hôn nhân sắp đặt này nhưng em thực sự rất mong chờ nó . Em không ngờ sau bao năm xa cách em và anh lại gặp nhau lại theo kiểu này nhưng xin lỗi anh em thực sự rất thích anh dẫu qua bao nhiêu năm gặp bao nhiêu người nhưng em chưa bao giờ quên cái nắm tay đỡ em khi em ngã ngày ấy của anh chưa bao giờ quên anh mới chính là ánh sáng trong những chuỗi ngày đen tối nhất của cuộc đời em . Chưa từng có người nào thực sự quan tâm em cả em là trẻ mồ côi trên thế giới rộng lớn này em không có người thân nào hết . Cha mẹ nuôi cũng chỉ nghĩ đến lợi ích bán em đi nhưng từ ngày mai em sẽ có thêm anh và Hàn phu nhân là người thân rồi đúng không . Em sẽ cố gắng từng ngày làm một người vợ tốt , yêu anh hơn từng ngày để tình cảm tươi đẹp đó sẽ xoá đi ấn tượng xấu của anh về em . Em yêu anh chồng ạ
Không sao hết bắt đầu từ ngày mai em sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của người vợ . Mọi thời gian sau này của cuộc đời em chỉ dành cho anh cho gia đình chúng ta thôi . Em mong rằng thời gian qua đi anh sẽ ngoảnh mặt về phía em , em sẽ chờ câu nói Anh yêu em của anh đấy
Hàn Gia Vĩnh ôm chặt cuốn sổ trong lòng ngã quỵ xuống đất
" Tô Mẫn anh xin lỗi thực sự xin lỗi em giá như có thể quay lại anh sẽ dùng cả cuộc đời này dùng cả sinh mệnh này yêu em anh cũng cam lòng , Tô Mẫn thực sự xin lỗi em "
Trái tim đau nhức , thâm tâm Hàn Gia Vĩnh vang dội từng lời của cô trong nhật kí anh chỉ biết tuyệt vọng mà ôm chặt cuốn sổ .
Bộp Hàn Gia Vĩnh vung tay đấm thật nhiều vào bản thân mình
- Đáng chết mày thứ vô nhân tính mày sao xứng đáng với tình cảm của cô ấy chứ mày đáng chết
Đấm nhiều cú vào mặt mình đến mức khoé môi rách toác chảy máu , đến mức khuôn mặt cương nghị , lạnh lùng phong lưu thâm tím bầm dập Hàn Gia Vĩnh mới đứng bật dậy ôm cuốn sổ lảo đảo đến phòng rượu bật nắp từng chai ngửa cổ tu ừng ực như nước lả rồi đập tan vỏ chai rượu loảng xoảng khiến người làm dưới nhà sợ hãi không thôi chỉ có lão quản gia chạy vội lên tầng mở cửa định khuyên nhủ nhưng giật bắn người với tiếng quát lạnh lùng
- Cút
- Thiếu gia ngài ...
- Đừng để tôi nhắc lần hai
- Van ngài đừng quá đau ...
Chưa đợi quản gia nói hết câu Hàn Gia Vĩnh đã rút súng lên đạn
- Tôi nói ông không nghe sao
- Vâng vâng thiếu gia tôi ... Tôi đi đi ngay đây
Lão quản gia run rẩy muốn tè ra quần chân tay mềm nhũn khi thấy hắn bắt đầu nổi cơn thịnh nộ định nổ súng . Ai chứ Hàn Gia Vĩnh anh nói được làm được bao năm tránh đuổi sự truy giết của đối thủ cùng với chính người cha ruột của mình anh đã trở thành tàn nhẫn hơn bao giờ hết
Người quản gia đóng cửa trả lại khoảng lặng cho Hàn Gia Vĩnh anh ngồi thụp xuống đất lần nữa vứt khẩu súng sang một bên móc thuốc từ bao châm lửa . Khói thuốc thở ra tạo thành khung cảnh hảo huyền tuyệt đẹp nhưng khiến người ta lạnh cả sống lưng . Người đàn ông này đẹp thì đẹp thật nhưng toàn thân anh lúc nào cũng như tảng băng vậy , lúc này Hàn Gia Vĩnh còn đang tức giận thực sự chỉ kẻ nào muốn chết mới dám lại gần
Khi Nhất Trung tiến vào phòng thì thấy căn phòng như một bãi chiến trường tàn thuốc vỏ chai rượu đồ đạc bừa bộn hết trên sàn nhà anh ta vội vàng chạy lại đỡ Hàn Gia Vĩnh , Nhất Trung cảm thấy lạnh người khi thân thể anh bây giờ lạnh toát như một xác chết . Cũng đúng bây giờ Hàn Gia Vĩnh chỉ còn cái xác này thôi tâm hắn đã chết từ khi Tô Mẫn ra đi rồi