"Thầy Tạ, có thể mời thầy đi uống một ly cà phê chứ?" Giọng của Đổng Giảo Giảo vẫn ưu nhã ngọt ngào, lại có thêm một chút nghiến răng nghiến lợi không nén được, "Thuận tiện, phiền thầy Tạ mang cái bình này đi cùng."
Tạ Kỳ Liên thong thả đưa cái bình có dán lá bùa qua, không chờ cậu nói gì, họng súng của Đổng Giảo Giảo đã ấn mạnh vào trước ngực cậu: "Thầy cầm đi, không cần đưa cho tôi!"
Tạ Kỳ Liên bị đánh không có phản ứng gì, tuy rằng bày ra vẻ nhíu mày, nhưng đáy mắt lại che giấu ý cười —— Tần Phong đang âm trầm trừng cổ tay cầm súng của cô ta, khiến cho hình ảnh này cực kỳ giống bộ phim kinh dị nào đó, rõ ràng quỷ đã dán sát bên mặt, vai chính tìm đường chết vẫn không biết gì cả, chuyên nghiệp tìm chết.
Dương hỏa yếu như vậy, còn dám chủ động tiếp cận Hắc Bạch Vô Thường... Tạ Kỳ Liên không thể không thương hại nhìn người phụ nữ này —— cô ta không sống được bao lâu nữa.
Sắc mặt của người phụ nữ này xanh trắng, ánh mắt nhìn cái bình rất phức tạp, có hưng phấn cũng có sợ hãi, tròng mắt lồi ra, nhìn như bệnh tâm thần.
—— dương hỏa tắt một ngọn, có thể thấy được là bị ma nhằm vào lâu rồi, không phát bệnh tâm thần ngay lập tức nói rõ tố chất tâm lý qua ải.
"Đi thôi, thầy Tạ." Đổng Giảo Giảo cắn răng.
Tạ Kỳ Liên chưa nói gì, ôm cái bình trong tay, biểu hiện y hệt như một người bị hại bình thường, chần chừ nhìn khẩu súng, như không quá tin nó là thật, lại không dám liều mạng mạo hiểm, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc ra cửa bọn họ đổi tư thế, Đổng Giảo Giảo đứng cạnh Tạ Kỳ Liên, súng nhắm vào eo cậu, khẩu súng này rất nhỏ, thế nên chỉ cần hai người đứng gần, người ngoài sẽ nhìn không ra.
Đổng Giảo Giảo cứ thế dẫn cậu đi xuyên qua sân trường, tới bãi đỗ xe, ra hiệu cho cậu ngồi lên một chiếc siêu xe màu đen.
Trong xe đã có một tài xế nam trung niên hơi hói, lại ăn diện Tây trang giày da, nhìn như một quý ông thành đạt mà không phải lái xe.
Đổng Giảo Giảo ngồi vào rồi liền khó nén kích động: "Đi, đi thôi! Phó hiệu trưởng Vương, lấy được rồi!"
Lái xe trung niên quả nhiên là phó hiệu trưởng vẫn không lộ diện, Tạ Kỳ Liên ngước mắt nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc: "Thế mạng? Trên người của ông có hai mệnh cách, một cái của ông, một cái khác là của ai?"
Phó hiệu trưởng Vương sửng sốt, quay đầu nói: "Che mắt cậu ta lại! Đừng để cậu ta nhìn lung tung!"
"Không cần thiết." Đổng Giảo Giảo không để bụng, "Dù sao cậu ta không nhìn được bao lâu nữa."
Tạ Kỳ Liên kinh ngạc, trong giọng nói cất giấu một chút vui sướng: "A, hóa ra hai người chuẩn bị giết tôi diệt khẩu?"
Cốt truyện này thật đúng là phanh xe rẽ cua, thay đổi bất ngờ mà.
"Cái bình này chỉ có một phần tro cốt của cô Lâm, hai người hẳn đã biết, cô Lâm hơn phân nửa là người tạo ra dị tượng trong trường." Tạ Kỳ Liên chỉ lo nói, nét mặt của hai người không có dao động gì quá lớn, nên những lời này Tạ Kỳ Liên dùng câu khẳng định, cậu thở dài:
"Kỳ thật, hôm nay cô Đổng quá nóng ruột rồi, nếu cô không bắt cóc tôi, dựa theo tình huống trước mắt tôi nắm giữ, tôi sẽ cho ra kết luận là cô Lâm bị hiệu trưởng giết hại cũng dùng tà thuật dưỡng quỷ, làm ác là hiệu trưởng cùng hồn ma của cô Lâm bị ông ta dùng tà thuật sát hại, căn bản không liên lụy tới hai người. Không chừng tôi còn sẽ ra tay, diệt cô Lâm đấy."
Khuôn mặt của Đổng Giảo Giảo run rẩy, cô xác thật đã quá nóng ruột khi nhìn thấy cái bình đựng tro cốt của Lâm Lan, nhưng cô không muốn phó hiệu trưởng Vương bị lời nói của Tạ Kỳ Liên ảnh hưởng, lập tức bảo rằng: "Chỉ bằng cậu, đền Diệu Liên cũng phải bó tay với Lâm Lan, cậu sao?"
Đền Diệu Liên... Các đạo trưởng đó không có cách đối phó, chỉ sợ không phải là Lâm Lan.
Vì thế Tạ Kỳ Liên mỉm cười, không nói gì nữa.
Xe lái băng băng, lái thật lâu, lái thẳng ra nội thành, ở sau khi bầu trời hoàn toàn tối thui, lái vào một trang viên biệt thự ở vùng ngoại ô.
Phó hiệu trưởng Vương nói thầm một câu: "Sao hôm nay cứ có cảm giác cái xe này chật ních vậy..."
Người nghe cố ý, thần kinh của Đổng Giảo Giảo giật thót lên, nhìn chiếc siêu xe rộng thênh thang chỉ có ba người ngồi này, khẩu súng chỉ vào eo Tạ Kỳ Liên có chút run rẩy.
Tần Phong: "Phó hiệu trưởng này thật nhạy bén."
Trong xe kỳ thật ngồi hai con người, bốn con ma. Đổng Giảo Giảo ngồi ở vị trí sau lưng người điều khiển, Tạ Kỳ Liên dựa gần cô ta ngồi bên phải, nhưng vị trí hơi nghiêng vào giữa, ghế trống bên kia là Tần Phong người sống không nhìn thấy, ghế phó lái phía trước là Phương Hiểu Niên run bần bật, trong tay Phương Hiểu Niên còn cầm một bài thi toán, cô Lâm ngồi chen chung với cậu ta, xe chạy được nửa đường không biết sợi thần kinh nào bị xúc động, móc một bài thi ra, một hai ép Phương Hiểu Niên phải làm.
Bị hốc mắt đầy máu rỗng tuếch nhìn chằm chằm bài làm, dục vọng cầu sinh khiến cho độ chính xác của Phương Hiểu Niên nháy mắt cao đến 90%, cô Lâm lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Xuống xe!"
Phó hiệu trưởng Vương mở cửa xe, cực kỳ thô lỗ túm Tạ Kỳ Liên xuống, còn móc một sợi dây màu đen ra, trói chặt hai tay cậu lại.
Mỗi lần gã trung niên này đẩy Tạ Kỳ Liên một cái, mặt của Vô Thường nào đó bên cạnh cậu sẽ đen thêm một độ, đến cuối cùng hơi thở âm trầm trong không khí đã bật lên chế độ rung của Phương Hiểu Niên, cố tình bản thân gã không hề phát hiện, còn giải Tạ Kỳ Liên vào cửa.
Nơi này không phải trang viên bình thường, đèn tường ở cửa là đèn thông âm.
Nhìn thấy ngọn đèn đó, Tạ Kỳ Liên nhìn không khí chớp mắt, Tần Phong ra dấu ok.
Trong nhà nến bày đầy đất, bày ra một pháp trận, rất giống với pháp trận lúc mới gặp Sở Úc, cũng là một trong các pháp thuật lũ tà tu thường dùng nhất, nhưng không hung hiểm bằng cái năm đó ở Tập đoàn Hạ thị, pháp trận này chỉ là dời đi một phần mệnh cách, ví dụ như chỉ cướp lấy tài vận hoặc vân vân của người bị hại.
Trong pháp trận có một cái ghế dựa, hiệu trưởng mập bị trói trên ghế. Hiệu trưởng mập vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Kỳ Liên, liền vô cùng kinh ngạc, sau đó thấy cái bình trong tay cậu, sắc mặt lập tức xám xịt, nếu không phải dương hỏa trên vai vẫn còn nguyên, Tạ Kỳ Liên phải cho rằng ông ta đã tán hồn.
"Thất bại trong gang tấc a..." Hiệu trưởng mập nản lòng gục đầu xuống.
Phó hiệu trưởng Vương thì ngược lại, lộ ra khuôn mặt tươi rói vui vẻ nịnh nọt, chạy tới phía trước: "Khuất đổng sự, chúng tôi tìm được rồi, họ Lý này dùng một phần thân thể của con ả đó làm thành bình, mấy năm nay vẫn luôn quang minh chính đại bày trên bàn!"
Một người đàn ông trẻ tuổi đưa lưng về phía mọi người, ngồi trên sô pha đứng dậy, gã nhìn thoáng qua Tạ Kỳ Liên, cười nhạo một tiếng, rồi tới cạnh hiệu trưởng mâp: "Thế nào, họ Lý, còn dám mạnh miệng với tôi à? Ông cho rằng tôi không tìm ra được thật hả, Lâm Lan sống đã bị tôi giết chết, ông còn trông mong con ả đó chết rồi có thể bảo vệ được ông sao, còn dùng hồn ma của ả tạo ra Quỷ Vực ở trường để ngăn tôi, ông ngăn được hả? Ba tôi chết rồi, hiện tại tôi là giáo đổng quang minh chính đại, ngôi trường đó là sản nghiệp của tôi!"
Hiệu trưởng Lý bỗng nhiên há miệng nhắm về phía tay của người trẻ tuổi cắn một cái, người đàn ông trẻ tuổi sớm đã đề phòng, nhanh chóng rút tay đi, răng của hiệu trưởng Lý cắn hụt, phát ra tiếng rắc giòn vang, tự cắn gãy răng mình chảy máu. Gã trẻ tuổi nổi giận giơ tay, tát một cái, xoá sạch một cái răng của ông ta.
"Khuất thiếu ngài xem." Lại một gã trung niên trên sô pha đứng dậy, mặc kiểu áo Magua thời Đường nhìn chả ra gì, nhìn cách ăn diện này, nếu gã không phải diễn hài, vậy chỉ có thể là tà tu tự xưng là đại sư dân gian, tà tu trung niên nói, "Hồn phách của Lâm Lan quả nhiên đi theo cái bình này tới. Do thi cốt của Lâm Lan trong tay chúng ta không được đầy đủ, thế nên đến nay vẫn không thể gọi hồn ả tới để đánh tan được, cách làm của hiệu trưởng Lý tương đương với nuôi ả ba năm, Khuất thiếu, nếu ngài không ngại, tôi muốn giữ ma nữ này lại, nung luyện thêm tí, là có thể trở thành quỷ hầu cực kỳ lợi hại!"
"Có thể, đại sư tùy ý." Khuất thiếu không thèm để ý, chỉ là ở khi nhìn thấy Lâm Lan, bĩu môi, "Má ơi xấu quá."
"Mạo muội hỏi một câu." Tạ Kỳ Liên vẫn luôn an tĩnh đột nhiên ngẩng lên, nhìn về phía hiệu trưởng Lý miệng đổ máu, "Cấm thuật câu hồn (giam giữ linh hồn) của ông là ai dạy cho?"
Mặt của hiệu trưởng Lý đầy máu, ánh mắt cũng che kín tơ máu, như là cảm thấy Tạ Kỳ Liên ở lúc này rồi còn rối rắm vấn đề này thật không thích hợp, nhưng ông ta vẫn ậm ừ trả lời: "Là Lâm Lan dạy tôi."
"Cũng tức là nói cô Lâm là một thiên sư?" Tạ Kỳ Liên gật đầu, "Nhìn quỷ lực này, sinh thời hẳn là có chút linh lực, nhưng thực lực quá thấp, nhiều nhất là thiên sư cấp một, thậm chí có khả năng chỉ là học đồ, bằng không hiện tại sẽ không mơ màng hồ đồ như thế."
Khuất thiếu như là bị kích lên hứng thú: "U, lá gan không nhỏ, đã tới đây rồi còn giả làm Holmes à? Có biết lát nữa sẽ dùng mày làm gì không?"
Tạ Kỳ Liên khách khí dò hỏi: "Dùng tôi làm gì?"
Tà tu trung niên đó không có ý tốt cố ý lớn tiếng giải thích: "Khuất thiếu, kẻ này xác thật không tệ, thoạt nhìn tu vi rất cao, dùng cậu ta dưỡng quỷ, nhất định có thể khiến vận may của ngài tăng cao, lên như diều gặp gió, thậm chí có thể biến cậu ta thành Quỷ tướng, thu lũ dã quỷ bị Lâm Lan hấp dẫn tới quậy phá trong trường, đến lúc đó ngài sẽ có một đội âm binh tư gia."
Ba cái chuyện như dưỡng quỷ trợ vận này xác thật không mới mẻ gì, nhưng thường là dưỡng tiểu quỷ, đa phần sẽ chọn trẻ sơ sinh chết non, nếu là giam cầm thần hồn của một người tu hành để dưỡng quỷ, khó khăn cực lớn, hiệu quả lại tuyệt đối mạnh hơn dưỡng tiểu quỷ bình thường.
Hiệu trưởng Lý tuyệt vọng lại phẫn nộ nói: "Khuất Gia Trình! Lão Khuất đổng là lão cổ đông của trường, cũng quen biết nửa đời với tao, sao ông ấy lại nuôi ra kẻ bại hoại như mày chứ! Lúc trước là mày sử dụng tà thuật, đổi năng lực học tập với một học sinh ở lớp trọng điểm khối 12, bằng không ba mày có tiêu tiền tài trợ đưa mày đi du học cũng vô dụng, mày chẳng thể nào tốt nghiệp được cả. Cô Lâm làm người thiện lương, cho rằng mày chỉ là nhất thời bị kẻ xấu mê hoặc, bản thân không hiểu được người bị hại bị lấy đi năng lực sẽ gặp phải chuyện gì, hết lời khuyên can, mày thấy cô Lâm xinh đẹp, lại bảo Đổng Giảo Giảo lừa cô ấy tới nhà trọ chuẩn bị trước đó, muốn... Mày còn thất thủ giết cô ấy!"
"Ai bảo con ả đó chạy." Khuất Gia Trình không để bụng, "Tôi đã hứa cho ả tiền, xe, nhà, ả còn không chịu. Nếu ả ngoan ngoãn biết điều như Giảo Giảo, tôi có thể thất thủ à?"
Sắc mặt Đổng Giảo Giảo trắng bệch, đứng cạnh Khuất Gia Trình, như bắt lấy sợi rơm cứu mạng.
Tạ Kỳ Liên: "Vậy phó hiệu trưởng Vương tham dự vào, chỉ là muốn vị trí hiệu trưởng, đúng không?"
Phó hiệu trưởng Vương không hé răng, cặp mắt híp tán loạn rà khắp người mọi người, có vẻ rất cẩn thận. Đổng Giảo Giảo lại có chút điên khùng: "Khuất thiếu, vô nghĩa với bọn họ làm gì, mau ra tay, con ả Lâm Lan này mấy ngày qua bám dính lấy em không cho em sống yên, mau ra tay!"
"Cô Đổng sai rồi." Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Bám lấy cô không phải cô Lâm, cô Lâm vẫn luôn nấn ná ở phòng hiệu trưởng, dùng sức mạnh của mình bảo vệ hiệu trưởng, bám lấy cô là những con ma khác ở trường. Tôi đoán, bọn họ hẳn là thấy cô quá thiếu đạo đức, dạy hư mầm non tương lai, nên mượn thân thể cô lên lớp mà thôi."
Khuất thiếu cười lạnh, bước tới, giơ tay lên: "Còn giả ngu hả, mày muốn——"
Một tát này không thể giáng xuống.
Một bàn tay khác hiện ra giữa hư không, tóm chặt lấy cổ tay gã, cùng lúc đó, một cái còng tay nhỏ lóe lên ánh kim quang cùm cụp một tiếng còng vào tay Khuất Gia Trình.
Một người mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện, lạnh mặt quát: "Nói xong rồi hả? Khuất Gia Trình, anh bị bắt."
Khuất Gia Trình: "???"
Tà tu trung niên sau lưng gã kinh ngạc nhìn ngọn đèn thông âm sáng lên ở cửa: "Cái quỷ gì, dưới ánh đèn thông âm lại có thể ẩn hình?"
Cùm cụp, lại một tiếng còng tay, tà tu hoảng sợ xoay người, nhìn thấy một cậu nhóc mặc đồng phục, cậu nhóc này miệng cọp gan thỏ bắt chước hắc y nhân, ai ngờ há miệng ra lại quát: "Ông bị bắt giải đề toán!"
○ ○ ○
Phương Hiểu Niên: Tôi cùng toán học thế bất lưỡng lập!!!
Lão A: Cả cái này cũng có thể nói sai, tăng cường huấn luyện! Giang Thận cũng tăng cường!!! 【 Do pháo hôi dám chạm vào bảo bối Đại Bạch của mình mà giá trị phẫn nộ bùm lên 】
*Magua