Dòng xe cộ nửa giờ đi được 10cm, nữ sinh viên ngồi phía sau gấp đến khóc bù lu bù loa.
Tài xế đốt điếu thuốc, thở dài: "Con gái chú kém cháu không nhiều, cũng thích truy tinh —— cháu cũng đi coi hoạt động đầu tư phim truyền hình gì đó à? Lớp trẻ bây giờ, toàn truy tinh cả, hời hời... Cháu cũng đâu cần phải khóc, giời ạ được được được chú không nói nữa, xem cháu khóc đến nấc lên rồi kìa..."
Nói xong, ông click vào đường dẫn trong điện thoại, sáng nay con gái ông gửi một đường dẫn bỏ phiếu vào group của họ hàng thân thích, nhờ mọi người hỗ trợ bỏ phiếu cho một tiểu thịt tươi họ Tần... Đoàn phim lần này tới Hạ Thành tuyên truyền có tiểu diễn viên này tham dự, một bộ phim đô thị tình cảm hài hước, tên là ( Thành phố mật ngọt điên rồ ) gì đó, bác tài chép miệng một cái, tiểu hoa diễn vai nữ phụ tên Hồ Duyên Nghiên ấy... diện mạo cũng thật quyến rũ.
Không đúng, tài xế vội vàng vỗ trán một cái, thầm mắng mình, già mà không nên nết, thấy một tiểu diễn viên không lớn hơn con gái mình bao nhiêu còn kích động, bộ lúc trẻ chưa từng truy tinh à! Già mà không nên nết!
Nhưng nữ diễn viên này cũng quá... quá hồ ly tinh, hồ ly tinh nghĩa tốt.
"Ai ai ai, nha đầu à đừng khóc." Bác tài cố gắng làm lơ Hồ Duyên Nghiên, bấm vào bảng danh sách diễn viên, cười híp mắt giơ di động lên, "Mấy diễn viên khách mời này, người tên Tần Phong này, cháu cũng hâm mộ cậu ta đúng không? Gần đây hình như có xu thế hot lên đấy, con gái chú cũng thích cậu ta lắm, mỗi ngày nói cậu ta mới xuất đạo tác phẩm quá ít! Nhưng cháu cũng đừng tiếc nuối, chú có xem hoạt động tuyên truyền rồi, nói cậu ta có công tác khác, lần này không tham dự hoạt động ở hiện trường."
Nữ sinh viên ngồi đằng sau quả nhiên khóc nhỏ lại, ánh mắt nhìn bức hình Tần Phong sáng lên —— đúng rồi, sao mình không, gọi, điện, cho, Tần, Phong, đại, lão, nhỉ!!!
Giờ phút này Tần Phong bận chém quái, cài đặt chuyển tiếp, nên cuộc gọi đã chuyển tới máy Đới Mộng Viện.
Đây chỉ là một chập tối bình thường của Hạ Thành thôi, không ai biết giữa bầu trời có mây đen khủng bố vờn quanh, ở trong mắt bọn họ bầu trời vẫn là màu xanh lam bình thường, ngẫu nhiên có mấy người bát tự đặc thù hoặc thể chất khác thường, cảm thấy mình hình như thấy bầu trời âm u sét đánh và lốc xoáy, nhưng nháy mắt mấy cái, đã không thấy nữa.
Có lẽ là mệt mỏi quá hoa mắt đi, bạch lĩnh sơ ý một giây thấy được dị tượng bưng tách cà phê dùng để tăng ca, trở về tiếp tục công tác, chỉ là nét mặt có chút kinh ngạc nhìn một đạo trưởng sượt ngang qua người mình.
"Hôm nay là ngày đặc biệt gì à, tôi đã thấy mấy đạo trưởng đại sư đi trên đường rồi đó." Anh về văn phòng nói với đồng sự.
Đồng sự kiến thức nửa vời: "Lịch nông ngày mấy, sắp tới giữa tháng bảy rồi hả?"
Không ai chú ý thấy sau lưng anh ta có một lá bùa vừa cháy thành tro.
Đền Diệu Liên tự động tổ chức toàn thể ra phố, nhìn chằm chằm những người phàm vì đủ mọi nguyên nhân mà thấy được dị tượng, giúp bọn họ phong ấn "đôi mắt", người phàm không phải hoàn toàn không thấy được quỷ, đủ mọi cơ duyên xảo hợp sẽ làm bọn họ gặp được một số sự kiện linh dị, thời khắc mấu chốt này càng cần xử lý đặc biệt.
Làm vậy không chỉ có đền Diệu Liên, thế nên không cẩn thận sẽ xảy ra tình huống đạo hữu của hai môn phái cướp công trạng từ một mục tiêu.
Xa lộ còn đang kẹt cứng, trực thăng bay qua đỉnh đầu dòng người vô tri vô giác, trên cửa cabin in dòng chữ "Địa Phủ trọng công" màu vàng chói lọi, lái trực thăng là Hạ Cẩn Niên, Tiểu Hạ tổng năm đó du học hải ngoại, nói thế nào cũng là phú nhị đại, thời gian nghiệp dư học lái trực thăng là hoàn toàn không thành vấn đề, kỹ thuật đương nhiên không sánh bằng Tần Phong, lại đủ để khiến Lục Lân kinh diễm.
"A Niên, cậu cũng biết lái máy bay à?! Cậu... cậu thật sự là ưu tú." Lục Lân ngồi cạnh Hạ Cẩn Niên, thẳng thắn ca ngợi, Hạ Cẩn Niên khiêm tốn cười, ra vẻ ngại ngùng đáp lại lời khen, may mà cậu ta đeo kính râm che đi tia sáng, bằng không đắc ý trong mắt muốn giấu cũng không giấu được rồi.
Ở bãi đất trống trên sườn núi khu Nam Sơn Hạ Thành, có một cái chòi nghỉ rách rưới, Hạ Thành là thành phố du lịch, tuy rằng bên này không có cảnh điểm di tích cổ gì, nhưng cũng không thiếu du khách rảnh rỗi dạo chơi khắp nơi, may mà khúc núi bên dưới chòi nghỉ có một tấm bảng đang sửa chữa cấm leo lên ngăn lại, nếu không còn phải nghĩ cách dùng thủ đoạn xua đuổi người phàm.
Trực thăng đáp xuống sườn núi, trận pháp đã chuẩn bị xong, trong tầm nhìn quỷ dị của toàn thể âm sai, Lục Lân và Hạ Cẩn Niên một trái một phải, đỡ một nữ sinh viền mắt đã khóc đến đỏ ngầu xuống từ ghế sau.
Phương Hiểu Niên gãi đầu: "Quể, đây không phải là gián điệp của Lão A à."
Sắc mặt của Đới Mộng Viện cũng rối rắm: "Thật là em hả, bạn Lê Giai Tuệ."
Tu Tiên Giới từng nhất trí đánh giá Lê Giai Tuệ có đạo cốt, hóa ra cái gọi là đạo cốt này, dĩ nhiên... là mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô?
Lục Lân nghiêm túc phân tích: "Ngự Ấn từ năm này qua tháng nọ thực thi chức trách tích lũy công đức, biến ảo ra linh thức, một mảnh vỡ ma xui quỷ khiến rơi xuống Vong Xuyên, chuyển thế làm người, nhưng nước Vong Xuyên và thân thể phàm thai sẽ ngăn cách sức mạnh của mảnh vỡ, âm sai bình thường căn bản không truy tra được cô bé, tà tu đối thủ phái ra cũng vì thế mà thất bại quay về."
Bọn họ đỡ lấy thiếu nữ vừa nãy khóc bù lu bù loa, nên lúc này mắt đã sưng vù lên, Giang Thận nhìn không khỏi cảm khái: "Không hổ là mảnh vỡ Ngự Ấn, cảm hơi thở thiên địa âm dương biến thành, giờ đây âm dương của Hạ Thành hỗn loạn, linh của mảnh vỡ được Thiên Đạo cảm hoá, thương xót muôn dân, vì vậy thức tỉnh. Hay cho tình cảm lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ!"
"Không phải đâu ạ, hức..." Lê Giai Tuệ vẫn chưa nguôi ngoai, không ngừng khóc nấc, "Hôm nay cháu thi học kỳ, cháu tiêu rồi cháu sắp nợ môn chả lẽ còn không cho khóc à, vừa nãy kẹt xe cháu gấp muốn chết, lỡ đâu cháu nợ môn rồi, mà vẫn làm lỡ thời gian bên này, vậy thiệt là thảm quá. Môn cháu nợ là môn của giáo sư Vương ông giáo sư tử vong ma quỷ đó, giáo sư Vương không cho thi lại, chỉ có học lại vào học kỳ sau thôi, học kỳ sau cháu tiêu rồi, toàn là tiết dậy tám giờ sáng không hà!"
Toàn thể âm sai: "..."
"Bài tập môn của ổng nhiều muốn chết, một môn bằng mười môn, còn là môn bắt buộc nữa chớ! Sáng nay cháu còn tưởng rằng cháu rốt cục hết khổ, dè đâu..." Lê Giai Tuệ khóc thảm thiết.
Giang Thận chưa từ bỏ ý định: "Cháu —— nếu cháu không, không bị, bị cảm hoá, sao cháu biết phải tới đây?"
Lê Giai Tuệ rưng rưng nước mắt giơ di động lên, trên đó rõ ràng là một tin nhắn Tần Phong gửi tới lúc trưa:
"Cực kỳ khẩn cấp, xế chiều hôm nay, 17:30, cần phải tới chòi nghỉ nhỏ ở vị trí xxx khu Nam Sơn Hạ Thành tìm Đới Mộng Viện." Phía sau còn có một định vị.
Lê Giai Tuệ nghĩ tới cuộc sống bi thảm ở học kỳ sau, liền không nhịn được, tiếp tục khóc nói: "Cho nên, hóa ra cháu là khí linh gì đó tái thế à huhu hức, cháu ngầu như vậy, sao học kỳ sau cháu vẫn phải học lại môn của giáo sư Vương ma quỷ chứ huhuhu..."
Giang Thận: "..." Một bụng chí khí hào hùng gia quốc đại nghĩa thiên hạ muôn dân, cứ thế bị nghẹn lại, suýt nữa nghẹn đến tán hồn.
Phương Hiểu Niên: "Anh Giang à, anh, anh nhìn thoáng chút đi, xã hội hiện đại mà."
Giang Thận ôm ngực: "Anh trở về, tiếp tục viết kiểm điểm, bắt nhịp với thời đại, tăng mạnh tư tưởng cảnh giới."
Lục Lân bên cạnh lại nói: "Cho nên hai vị Vô Thường đã sớm chuẩn bị rồi à? Bọn họ biết bạn Lê Giai Tuệ là mảnh vỡ tái thế từ lúc nào thế?"
Đới Mộng Viện trầm tư một hồi, bỗng nhiên nói: "Tôi biết rồi, hẳn là lúc tôi trở thành Thành Hoàng. Lão A có nói, ban đầu ứng cử viên là Lê Giai Tuệ, nhưng sau đó cậu ấy lấy cớ Lê Giai Tuệ còn nhỏ, giao chức trách cho tôi. Tôi đoán, là lúc đó hai người họ đã điều tra được Lê Giai Tuệ. Cô bé là khí linh tái thế, hồn phách khác với người phàm bình thường, nếu Vô Thường thật sự muốn tra, có thể dễ dàng nhìn ra được dị thường của cô bé."
Tra liền sẽ phát hiện, Lê Giai Tuệ vốn là tái thế của mảnh vỡ Ngự Ấn, là khí linh, huống hồ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế có chức trách của mình, tự nhiên không thể nào trói buộc với Ấn Thành Hoàng, chẳng qua là lúc đó hai Vô Thường lựa chọn che giấu.
Nếu không xảy ra những chuyện này, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên sẽ không nói cho ai cả, để Lê Giai Tuệ cứ thế an ổn sống hết một đời, chờ Lê Giai Tuệ chết rồi, hồn phách thoát khỏi trói buộc thân thể, đương nhiên sẽ biết mình là mảnh vỡ Ngự Ấn biến thành, sau đó cô quyết định là tới Địa Phủ nhậm chức, hay là tiếp tục đầu thai tái thế, đều là lựa chọn của cô.
Sinh ở nhân gian, đều là người thường, hà tất bàn luận xuất thân.
Lê Giai Tuệ mê man lau nước mắt, nghe Lục Lân giảng giải đại thể tình huống hiện tại xong, hỏi: "Nhưng, cháu không có ký ức làm Ngự Ấn, cháu nên làm gì đây?"
Vừa hay lúc này, điện thoại của Đới Mộng Viện vang lên một tiếng, cô lập tức móc ra xem, phát hiện là một tin nhắn tới từ Tạ Kỳ Liên.
Bên trong có một documents, tiêu đề là ( Sách hướng dẫn cách sử dụng Ngự Ấn đơn giản ).
Toàn thể âm sai: "..."
Lê Giai Tuệ cầm điện thoại, đọc nhanh như gió, a một tiếng: "Dễ ẹc, cỡ như lắp bộ định tuyến wifi trong phòng ngủ đại học thôi, không có vấn đề gì, chị Đới chị cầm điện thoại đọc cho em nhé, đọc từng dòng thôi, chậm tí."
Mặt Đới Mộng Viện đã không còn cảm xúc: "Được."
Mây đen ở chân trời bỗng nhiên dừng lại, âm khí giữa không trung như bị thứ gì hút đi, ác quỷ lao về phía Tần Phong bỗng nhiên như một đống cầu lông xù hết lông lên, cùng run rẩy, sau đó điên cuồng liều mạng chạy trốn, nhưng sức hút vô hình ấy mạnh hơn cả trận pháp gọi về của Tạ Kỳ Liên, lũ ác quỷ không thể nào chống lại, lần lượt xù lông, rồi bị hút đi vèo vèo vèo.
Hắc khí và ác quỷ trộn thành một cục, bị hút xuống lòng đất, như là mặt đất nứt ra một cái miệng rộng, nuốt cực kỳ nhanh, nuốt xong rồi hình như còn ợ một cái.
Chưa tới một phút, thông báo của APP tin tức trên điện thoại đã đăng tin:
"Khu Nam Sơn Hạ Thành xảy ra động đất cấp độ 4.1, do trung tâm của trận động đất này khá sâu, chưa gây ra thương vong về người, cảnh điểm ở khu Nam Sơn chịu ảnh hưởng sẽ đóng cửa ba ngày, mong các du khách an bài lại hành trình."
Tin nhắn ở chỗ Đới Mộng Viện cũng tới: "Lão A à, ngại quá, lính mới lạ tay, hút mạnh quá, trọc khí dưới đất hình như đã chấn động một cái."
Tần Phong xem tin tức thấy không có thương vong về người, liền vui vẻ trả lời: "Không sao, tỳ vết nhỏ, không ảnh hưởng."
Anh vừa gõ chữ xong, điện thoại liền bị một bàn tay thon dài cướp đi, Tần Phong bất đắc dĩ quay đầu, môi của Tạ Kỳ Liên hiếm thấy mím thành một đường thẳng, không hề có ý cười, cậu giơ tay lên không nặng không nhẹ vỗ một phát vào lưng anh.
Thế là ngụm máu Tần Phong chuẩn bị đi xuống khụ một tiếng phun ra ngoài, do quá đột nhiên không kịp chuẩn bị, đã sặc hai cái, chật vật hiếm thấy.
Tạ Kỳ Liên không nói lời nào, chìa hai tay ra, ánh mắt cực kỳ rét lạnh, Tần Phong ngượng ngùng nở nụ cười, đem ngân thương và mạch đao một trái một phải, giao hết cho Tạ Kỳ Liên.
Thu hồi binh khí xong, Tạ Kỳ Liên mới chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu bên mép Tần Phong, thấp giọng hỏi: "Mệt không?"
Cậu không hỏi vấn đề vô nghĩa như đau không, Tần Phong thương tích đầy người, cánh tay gần như có thể nhìn thấy xương trắng, nếu hỏi, Tạ Kỳ Liên biết Tần Phong khẳng định sẽ trả lời không đau.
Nên Tạ Kỳ Liên hỏi anh: "Tôi lái xe, anh ngủ một lát đi, chúng ta về nhà anh trước, buổi tối anh muốn ăn gì?"
Tần Phong mặc đồ đen, không nhìn ra đã chảy bao nhiêu máu, nhưng thương tích đầy người lại không giấu được, anh nhìn Tạ Kỳ Liên giả vờ bình thản, trên thực tế hai tay duỗi giữa không trung, muốn đỡ lại không dám chạm vào, tâm tình nhất thời xán lạn hơn cả ráng đỏ sau khi mây đen tan hết ở phía chân trời.
"Chuyện có to tát gì đâu, kỳ thực đều là ngoại thương thôi." Tần Phong cười híp mắt chủ động ngả qua, tựa vào vai Tạ Kỳ Liên, "Ai, mệt không nhúc nhích nổi nữa này, nếu không cậu ôm tôi về nhà nhé?"
"Anh——" Tạ Kỳ Liên ôm lấy eo anh, tính nói gì rồi lại ngậm miệng, trầm mặc một hồi, quỷ lực thâm hậu tinh khiết truyền vào hồn phách của Tần Phong, bổ sung tiêu hao ban nãy của anh.
Kỳ thực Tạ Kỳ Liên quỷ lực hùng hậu, có công đức nhiều năm tăng cường, mặc dù có mấy con ác quỷ nhào lên, cũng không thể làm cậu bị thương bao nhiêu, nên cậu mới dám thi pháp gọi quỷ, biến mình thành bia ngắm.
Nhưng nhiều ác quỷ như vậy, Tần Phong thật sự không để bất cứ con nào lao tới trước mặt Tạ Kỳ Liên, cả một sợi tóc cũng không bị ác quỷ chạm vào.
"Không sao không sao." Tần Phong lập tức nắm lấy tay Tạ Kỳ Liên, "Không đến mức đó, thật mà. Cộng tác tốt ơi, ngày trước cậu luôn nói tôi quan tâm sẽ bị loạn, hiện tại tới phiên cậu loạn rồi kìa?"
Tạ Kỳ Liên có chút bực bội, không hề khách khí thò tay nhéo eo Tần Phong một cái, nghe Tần Phong không hề đề phòng hít hà một hơi, lúc này mới hừ ra tiếng:
"Nếu tôi cũng làm mình đẫm máu, anh sẽ loạn hơn tôi nhiều."
"A... cũng đúng." Tần Phong thở dài, chính anh sao không phải vậy chứ, cho dù biết có một hai con không cản kịp chạm vào Tạ Kỳ Liên, quỷ lực trên người Tạ Kỳ Liên cũng có thể phòng vệ, đủ để anh kéo về chém tiếp, cho dù chém không được, chỗ mảnh vỡ đã sớm an bài thỏa đáng rồi, chỉ cần kiên trì đến khi Lê Giai Tuệ khởi động năng lực thống ngự âm dương của mảnh vỡ, tất cả sẽ được sửa lại, ác quỷ được thả ra từ Vô Gian Địa Ngục cũng sẽ bị Ngự Ấn hút về. Nhưng anh là nghĩ cũng không cho, tuyệt đối không để bất cứ con ác quỷ nào va chạm tổn thương Tạ Kỳ Liên cả.
Thế nên bạch y Vô Thường đứng ở đó, từ đầu đến cuối phong quang tễ nguyệt, sạch sẽ như một quý công tử leo núi ngắm cảnh, ô uế trên người toàn là bị anh cọ ra.
Anh cười híp mắt nằm nhoài trên vai Tạ Kỳ Liên, không nhắc tới chủ đề này nữa, mà là nói: "Tối nay tôi muốn ăn sườn kho, được không?"
"Chỉ sườn thôi à?"
Tần Phong nghĩ một lát: "Híc, muốn ăn cua luộc cậu làm lúc mẹ tôi tới lần trước, còn muốn ăn sò rang, muốn ăn gà hầm nấm, muốn ăn dê nướng..."
"Hay để tôi làm Mãn Hán toàn tịch cho anh nhé?" Tạ Kỳ Liên hừ một tiếng, bị Tần Phong dựa vào như vậy một hồi, mặt cậu cũng không còn lạnh băng nữa, có mấy phần hết cách đành chịu thôi nói, "Cũng đúng, lúc trước không nên cười anh quan tâm sẽ bị loạn, đến phiên tôi, mới biết mùi vị của nó chả tốt đẹp gì."
Thay đổi lập trường rồi, đừng nói một thân máu, chính là kẹp móng tay út cũng đau lòng.
"Vậy cậu còn không nấu thêm chút đồ ngon bồi bổ cho tôi?" Tần Phong vươn tay ôm lấy vai Tạ Kỳ Liên, "Tôi còn muốn ăn lẩu, loại siêu cay. Dù sao quỷ bị thương không cần ăn kiêng, cũng không sợ ăn không vô nhiều như vậy."
Điện thoại của Tần Phong và Tạ Kỳ Liên không ngừng reo ong ong, nguy cơ quả thật đã giải trừ, nhưng còn cả đống chuyện khắc phục hậu quả này, Đới Mộng Viện lập tức báo với Tần Phong, Tần Hoài đã không có vấn đề gì rồi, ký ức đã sửa xong, không cần lo lắng nữa, nhưng quỷ tu bắt được nên xử lý thế nào? Sở Úc và Lê Giai Tuệ nên xử trí thế nào? Ba mảnh vỡ còn lại chưa được lấy ra.
Mắt thấy chuyện to chuyện nhỏ cả đống, Tạ Kỳ Liên không nói lời nào cầm lấy điện thoại của hai người, Tần Phong không rõ cậu muốn làm gì, nhất thời không kịp cản, kết quả thấy Tạ Kỳ Liên trực tiếp dùng ngón tay chà một cái, hai tiếng răng rắc giòn giã vang lên, điện thoại của Tần Phong và Tạ Kỳ Liên đã cắt thành hai khúc.
"Nè cậu——" Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, trơ mắt nhìn Bạch tướng quân lấy tàn khốc khủng bố nổi tiếng Địa Phủ nghiền điện thoại thành tro.
"Âm sai tập huấn lâu như vậy, là dạy dỗ chưa đến nơi à? Những chuyện vặt vãnh như khắc phục hậu quả còn để chúng ta xử lý?" Tạ Kỳ Liên lạnh mặt, dùng tư thế tiêu chuẩn bá đạo tổng tài ôm eo Tần Phong, cẩn thận tránh đi vết thương của anh.
"Về nhà nghỉ phép!"
Tần Phong tùy ý Tạ Kỳ Liên đẩy mình lên ghế phó lái, thương tổn trên người giống như không đau tí nào, anh thong thả móc một điếu thuốc trong túi ra, biết Tạ Kỳ Liên không thích có khói mù mịt trong xe, nên không đốt, cắn, bày ra tư thế hút thuốc tiêu sái, thình lình hỏi: