"Không phiền bà nhọc lòng. Cộng tác của tôi rất tốt, thần hồn của tôi vốn thuộc về cậu ấy, cậu ấy muốn làm gì thì làm, tôi cam tâm."
Tần Phong nói rất trôi chảy, rót vào sự khiêu khích không hề che giấu.
Có một thoáng như vậy, Tần Phong cảm thấy ngón út của Tạ Kỳ Liên nhúc nhích một cái, vừa vặn sát qua ngón út của anh, thế là Tần Phong đổi khách làm chủ không cho cậu thêm thời gian để do dự, trực tiếp ngoắc lấy, đối phương run nhẹ, lại không rút ra.
Một đen một trắng, Đại Thiên Tuần Thú, Tứ Hải Thanh Minh.
Quỷ lực hùng hậu của Tạ Kỳ Liên đang bù đắp cho thiếu hụt bị hư hao của Tần Phong, mà sự tồn tại của Tần Phong, lại chống đỡ cho ý chí của Tạ Kỳ Liên.
—— tôi sẵn lòng sóng vai gánh vác với cậu, cậu không phải là Quỷ tướng quân không ai dám tới gần, bên cạnh cậu còn có tôi, mà tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu.
Hai vị Vô Thường sóng vai mà đứng, âm khí vờn quanh người bọn họ, ở giữa không trung va chạm với dương khí hung mãnh lạ thường trên người Quý đạo trưởng, âm dương nổi sóng quấn lấy nhau, bị hai Vô Thường cố ý khống chế tạo thành một khu vực trung hoà ổn định, khiến những nhân loại bị dương khí hong đỏ da trong sân dễ chịu hơn rất nhiều.
Người sống vẫn ngơ ngác thần trí mơ hồ, hồn phách đã bị xung kích mạnh, tự trốn vào sâu trong linh đài, chờ khi phong ba lắng xuống tự nhiên có thể khôi phục, thế nên Tần Phong không lo lắng lắm.
"Anh cầm đi." Tạ Kỳ Liên thấp giọng nói, đưa thứ gì đó cho Tần Phong.
Một hơi thở lạnh như băng thuận theo cổ tay anh leo lên, trực tiếp luồn vào tim, âm khí nồng nặc toả ra, khiến toàn thân Tần Phong sảng khoái hẳn lên, giống như bôn ba mấy ngàn dặm giữa một sa mạc nắng chang chang rốt cục về tới căn nhà mở máy lạnh vậy.
"Cậu về Phong Đô lấy mảnh vỡ mặt âm của Ngự Ấn à?"
"Ừm." Sắc mặt của Tạ Kỳ Liên lạnh lùng, hai Vô Thường, cộng thêm mảnh vỡ mặt âm của Ngự Ấn Phong Đô, mới miễn cưỡng ngang tay với dương khí của Quý đạo trưởng, thế nên cậu nở một nụ cười không có nhiệt độ, chắc chắn rằng: "Trong tay ngươi còn có một mảnh vỡ mặt dương, ngươi mượn nó để tu hành, nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có được thực lực như thế, rõ ràng là quỷ tu, lại có dương khí như người tu tiên sống."
Tần Phong chợt tỉnh ngộ —— chả trách mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế bị ép xuất thế, cũng không dám gọi Quỷ Tiên Địa Phủ tới ngay lập tức —— Quý đạo trưởng này chiếm được mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế ở đâu đó, nhưng lấy thân phận và hành động bạo quân thời loạn kiếp trước của bà ta, Ngự Ấn thà rằng vỡ vụn, phỏng chừng cũng không cho phép bà ta có được mình, vậy chỉ có một lời giải thích.
"Bà lợi dụng tiền nhậm Hắc Vô Thường, giúp bà lấy được một mảnh vỡ Ngự Ấn mặt dương của Phong Đô Đại Đế, muốn thử dùng Thần Khí này, để được trường sinh bất lão, đúng không?" Tần Phong chỉ đao vào người phụ nữ trước mặt, "Bà xem người ta là công cụ, hại cậu ta vi phạm luật Trời bị Trời phạt, giờ còn giả vờ giả vịt nhảy ra, oán hận Bạch Vô Thường nhà tôi ra tay không lưu tình, đầu óc của bà có hố hả?"
Tạ Kỳ Liên quay đầu: "Hể, sao anh lại mắng người ta?"
"Xin lỗi." Tần Phong không có thành ý gì nói, "Nhịn không được, người chấp pháp cũng có cảm xúc mà."
Sắc mặt của Quý đạo trưởng vặn vẹo, năm đó bà ta nhìn thấy Bạch tướng quân đầy người sương lạnh, sau lưng là âm binh nghe lệnh, một đường giẫm lên nghiệp hỏa đốt cháy cung thành, không nói lời nào, mặc cho chí hữu đau khổ cầu xin ra sao, cũng không có nửa phần do dự.
Bạch tướng quân lúc đó lạnh lùng nói: "Họa loạn âm dương, thiên địa bất dung."
Tiền nhậm Hắc Vô Thường quỳ gối dưới chân cậu ấy, hai tay nắm lấy mũi thương lạnh lẽo, chủ động nhắm vào tim mình: "Nếu ta chịu chết, huynh có bằng lòng tha cho hắn một mạng không?"
"Cả ngươi ta cũng không giữ lại, sao có thể tha cho hắn được chứ." Bạch tướng quân thờ ơ, rút mũi thương ra khỏi lòng bàn tay của cộng tác, máu của Quỷ Tiên bay lên không trung, sau đó...
Quý đạo trưởng chỉ nhớ rõ, Vô Thường hắc y che trước mặt bà ta, bị ngân thương của Bạch tướng quân xé thành mảnh vụn.
Vị tướng quân mặc thiết và hỏa trên người ấy, tính tình lại thuộc kiểu anh một câu tôi một câu cố ý chọc giận người khác trong lúc chiến đấu với cộng tác ư?
Bà ta cười lạnh.
Nhưng hai bên đều không có động tác.
Ngay cả Tần Phong cũng thu hồi mạch đao, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn Quý đạo trưởng.
Keng —— Tạ Kỳ Liên không quay đầu, ngân thương trắng như tuyết cản lại phía sau —— Mưu Tư Dương số hai không biết lúc nào đã đứng ở đó, cầm một con dao găm màu đen, chất liệu hẳn cùng loại với thanh hắc kiếm của Quý đạo trưởng, nóng cực kỳ, nhưng trên thương của Tạ Kỳ Liên có vạn ngàn vong hồn ác quỷ, Mưu Tư Dương số hai là một người phàm không hề có pháp lực, không thể nào đột phá được cây thương này.
Tần Phong tung cước, suy xét đến việc Mưu Tư Dương số hai còn là người sống, cước hạ lưu tình, chỉ đá cậu ta văng xa ra 3m.
Vì thế Mưu Tư Dương số hai ôm ngực, lồm cồm lăn tới cạnh Quý đạo trưởng, hai Vô Thường không rượt theo, Quý đạo trưởng cũng không thèm nhìn cậu ta.
Tần Phong: "Bà đã dùng cách gì, chia Mưu Tư Dương ra làm hai hả?"
Hai Mưu Tư Dương đều là người sống, đều có máu thịt, không ai là hàng giả hết.
"Hắn có thể thoải mái ám lên người người khác, biểu hiện hệt như người sống bình thường, nếu không chủ động bại lộ, cả đôi mắt của Vô Thường cũng không nhìn ra hắn không phải là Quý đạo trưởng, nói rõ vẫn có chút bản lĩnh. Mảnh vỡ mặt dương đó không nằm trên người Quý đạo trưởng hắn ám, bị quỷ tu này tế luyện nhiều năm, dương khí đã mặc cho hắn sử dụng rồi." Tạ Kỳ Liên không biết thật hay giả khen một câu, "Người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng phục ngươi thật đấy, có thể chịu đựng được hình thái này hành tẩu mấy trăm năm ở nhân gian."
Tần Phong gật đầu: "Thế trận hôm nay, bà ta xác thực cao tay ấn hơn."
Tuy là nói vậy, nhưng hai Vô Thường lại không ra tay tiếp, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đã sớm nhìn ra manh mối, quỷ tu này dùng tà thuật điều khiển thân thể Quý đạo trưởng, chỉ có một phần ý thức ám lên người thân thể, các Vô Thường ra tay với bà ta chỉ là lãng phí quỷ lực, cho dù chém chết thân thể này, ý thức đó cũng sẽ nháy mắt trở lại bản thể, không có hao tổn quá lớn.
"Cũng được." Người phụ nữ nở nụ cười, "Ta không vòng vo với các ngươi nữa, hôm nay coi như là tự giới thiệu mình đi, quá khứ mặc dù cô chưa từng làm chủ Trung Nguyên, nhưng ít ra vẫn đã thống trị một phương, thích đường đường chính chính, quang minh chính đại quyết đấu với các ngươi hơn, hươu chết vào tay ai liền bằng bản lĩnh của mình."
Tần Phong cười nhạo một tiếng: "Quyết đấu? Bà chị ơi, giờ là xã hội luật pháp rồi, không cho chiếm núi làm vua nữa đâu, ai muốn chơi trò tranh giành thiên hạ với chị hả?"
"Luật pháp?" Người phụ nữ ngạo mạn nói rằng, "Đó là huân chương của người thắng."
"Gần đây lũ ác quỷ này đã tham gia lớp huấn luyện phần tử tội phạm nào à, sao tên nào cũng có một bài giảng thế? Thế giới quan được làm vua thua làm giặc này được thế lực ác ủng hộ như vậy sao? Có thể đổi bài khác đi được không, bà rõ ràng có thể nói là vì chân ái báo thù, cái này mới mẻ hơn nè." Tần Phong trào phúng nói, chỉ sau lưng bà ta, "Cẩn thận cái đầu."
Quý đạo trưởng: "???"
"Rống——————"
Một tiếng rít vang lên, Ngọc Kỳ Lân từ trên trời giáng xuống, đôi vuốt sắc bén khổng lồ vọt thẳng về phía Quý đạo trưởng, Kỳ Lân trên Ấn Thành Hoàng là linh vật địa khí tụ hợp, không phải quỷ linh, tự nhiên không sợ dương khí, một con Kỳ Lân như ngọn núi nhỏ va thẳng vào mặt người phụ nữ, bà ta không khỏi kinh ngạc thốt lên, bị cắn đến phải lăn lộn không ngừng, chật vật chạy trốn.
"Quý Nhiêu?"
Một tiếng la có chút lo lắng, một ánh sáng trắng giữa không trung, cái bóng của Lục Lân đột nhiên xuất hiện, ông ta dùng phép thuật súc địa thành thốn chạy tới đây, âm sai bên ngoài không vào được, thế nên Phương Hiểu Niên đã nhờ Lục Lân giúp đỡ, chuyện xảy ra quá đột nhiên, Lục Lân không kịp thay đạo bào pháp y, chỉ mặc một cái quần bò và sơ mi trắng liền vọt tới.
Hơn nữa, Lục đạo trưởng chưa tiêu hóa xong sức mạnh thái âm yêu tu cho mình, hiện tại đột nhiên hiện thân, ăn mặc như nữ sinh viên vậy.
Nhưng nữ sinh viên sẽ không cầm một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang trong tay, Lục Lân tay cầm trường kiếm, ánh kiếm vờn quanh người ông ta tạo thành vô số hư ảnh, nhắm thẳng vào Quý đạo trưởng.
"Ngươi là thứ gì, cút ra khỏi thân thể con bé!" Lục Lân mắng một tiếng, giơ tay giáng xuống một lá bùa lôi tổ.
Quý đạo trưởng bị ám cười khẩy, không thèm tránh né, mặc cho tia chớp bổ trúng.
Đùng một tiếng, Lục Lân đã tự đánh tan bùa lôi tổ, đề phòng bị thương Quý Nhiêu, nhưng thân thể Quý Nhiêu vẫn mềm mại ngã xuống, sắc mặt lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy trở nên xám xịt.
Quỷ tu không định dây dưa, một kích không trúng, đi cũng rất quyết đoán, xác thực nhìn ra được từng là quân chủ sát phạt một phương, cả Địa Phủ Vô Thường cũng có thể lợi dụng, đương nhiên sẽ không bủn xỉn níu kéo sự thành bại của một kế hoạch.
"Quý Nhiêu?!" Lục Lân ném kiếm, kiếm tự bay lên không trung, bản thân ông ta xông tới, ôm lấy thân thể mềm oặt của Quý Nhiêu, tay sờ mạch môn, một đạo trưởng tính tình ôn hòa như Lục Lân, trong mắt cũng không khỏi lóe lên sát ý, khí áp quanh người chợt giảm xuống.
Quỷ tu lập tức rời đi, đầu nguồn dương khí thiếu hơn phân nửa.
Có Hắc Bạch Vô Thường liên thủ dùng sức mạnh của mảnh vỡ mặt âm trung hoà dương khí, dương khí nồng đậm rất nhanh bị đánh tan, Tần Phong dùng chức quyền Vô Thường đè lại quỷ lực của mảnh vỡ mặt âm, cùng Tạ Kỳ Liên đi tới cạnh Quý Nhiêu.
"Quỷ tu ám lên đã đi rồi." Tạ Kỳ Liên nửa quỳ dưới đất, điểm nhẹ vào trán Quý Nhiêu, than một tiếng.
"Thần hồn của con bé đã bị nuốt." Lục Lân không cần Tạ Kỳ Liên báo cho, cũng có thể tự đoán được.
Tần Phong lộ ra vẻ tiếc hận, hỏi: "Không có cách nào sao?"
Tạ Kỳ Liên chậm rãi ngưng trọng lắc đầu: "Không cứu được, trong linh đài chỉ còn lại chút ý thức hồn phách thôi, nếu là mang về Địa Phủ ôn dưỡng, qua một thời gian có thể tái thế, chỉ là..."
Lục Lân thấp giọng nói tiếp: "Tôi biết, mặc dù có thể tái thế, tâm trí mấy kiếp tương lai cũng không nhất định đầy đủ. Nhưng cũng tốt hơn là hồn phi phách tán, không biết có thể nhờ ngài——"
Tạ Kỳ Liên đồng ý: "Có thể, tôi bảo âm sai dẫn bà ta đi."
Người phụ nữ dưới đất đã biến trở lại thành nữ đạo trưởng ba mươi tuổi, không còn là mỹ nữ cổ điển khí thế vạn ngàn vừa nãy. Thần hồn của bà ta đã nát, thân thể tuy còn có một hơi thở chưa đứt, nhưng cũng là chuyện trong mấy ngày nay thôi.
"Có thể hỏi hai vị Vô Thường, lai lịch của tên ác quỷ đó là gì không?" Lục Lân đột nhiên hỏi, "Quý Nhiêu là sư điệt của tôi, tuy rằng tôi luôn du lịch ở ngoài chưa từng dạy dỗ con bé, nhưng tôi nghe nói, con bé đã là người tu hành có thể một mình chống đỡ một phương, thế mà lại im hơi lặng tiếng bị, bị làm hại..."
Ông ta khựng lại, cổ họng nghẹn ngào, nửa ngày sau, Lục Lân mới tìm lại được âm thanh, kiên định nói: "Tên ác quỷ đó nhất định cực kỳ hung ác, bằng không Quý Nhiêu không thể nào bị thương nặng đến thế, tôi biết các vị sẽ truy tìm, nhưng nếu có thể, xin hai vị Vô Thường cho phép tôi giúp đỡ."
Tần Phong và Tạ Kỳ Liên liếc nhìn nhau, Lục Lân ôm thân thể mất đi sức sống của Quý Nhiêu, viền mắt ửng đỏ, ngón tay cũng có phần run rẩy, chậm rãi đặt sư điệt xuống đất, để bà ta nằm yên đó. Pháp khí trên người Quý đạo trưởng vỡ vụn, Lục Lân kiểm tra túi của bà ta, tài liệu phép thuật và bùa trong đó đã tiêu hao gần hết.
"Con bé từng chiến đấu." Lục Lân thấp giọng nói, "Chỉ là thua."
Ông ta đứng dậy, đối mặt với Vô Thường, thần sắc lại kiên định trong suốt, không hề có cái bóng của thù hận.
"Xin cho phép tôi giúp đỡ, tuy rằng thực lực của tôi không dám sánh với Vô Thường, nhưng tôi là người sống, có thể tùy ý đi lại ở dương gian, dương khí có nồng nặc cỡ nào tôi cũng không sợ." Lục Lân trịnh trọng nói, "Sư điệt của tôi đấu pháp thua, xin cho phép tôi xuất chiến."
Ông ta muốn tham dự vào đó, nhưng không chỉ là vì báo thù.
Vì thế các Vô Thường không hẹn mà nói: "Được."
Từng điểm sáng màu vàng bay ra từ trên người của Lục Lân, Tạ Kỳ Liên xòe tay ra, điểm sáng này rơi vào lòng bàn tay cậu, điểm sáng màu vàng hợp lại thành một cái lệnh bài nhỏ, mặt trước là hai chữ rất đơn giản——
"Nhật Tuần"
Cậu đưa lệnh bài cho Lục Lân, hỏi: "Ông bằng lòng nhận nó chứ?"
Lục Lân trợn to hai mắt —— ông ta đương nhiên biết nó là gì.
Nhật Du Thần, ban ngày lưu động, giám sát thiện ác, cầm lệnh bài này, ông ta có thể tự do qua lại giữa hai giới âm dương, nhưng từ đây, ngày ngày tuần tra là chức trách của ông ta, ông ta không còn được phép yên ổn sống một đời bình an nữa.
Tạ Kỳ Liên hỏi lại: "Bằng lòng chứ? Làm quan tiên phong của Hắc Bạch tướng quân ở Địa Phủ, Quỷ tướng của U Minh, từ nay về sau không còn là người sống trọn vẹn?"
Lệnh bài rất nhỏ, mặt trước viết "Nhật Tuần", mặt sau viết "Phong Đô sắc tạo", đơn giản, trừ đó ra không có bất cứ hoa văn gì.
Nhưng hàng chữ nhỏ trên lệnh bài bị ánh mặt trời chiếu rọi cực kỳ chói mắt.
Gần như không có chần chừ, Lục Lân vươn tay, bình tĩnh tiếp nhận, thoải mái như cầm lấy một tờ giấy ăn, tiện tay nhét vào túi quần, sau đó còn hỏi một câu: "Có ngũ hiểm nhất kim không?"
Tạ Kỳ Liên cười cong mắt, Tần Phong bất đắc dĩ xòe tay: "Không, Thiên Đạo không xài được, tới giờ vẫn chưa học được cái gì là ngũ hiểm nhất kim, ông cứ bảo thủ phủ Tiểu Hạ tổng của Phong Đô bao dưỡng mình đi."
Răng rắc, trời nắng chang chang không biết từ đâu giáng xuống một tiếng sấm, nghe rất oan ức.
Lục Lân khẽ cười, "Tiếc là, haiz... gần đây yêu thị quỷ thị không hẹn mà cùng tăng giá, tiếp tục như thế cả âm chúc liên thông cũng mua không nổi nữa... ai... bùa cũng dùng hết rồi..."
Vào lúc này dương khí vừa vặn đã tản hết, rất nhiều âm sai vọt vào, bắt đầu kiểm tra người sống bị liên lụy, một cụm mây đen tuấn tú cũng trùng hợp bay qua.
"Sao vậy?" Hạ Cẩn Niên bay tới cạnh Lục Lân, "A, không có tiền à, muốn bao nhiêu thì điền vào đi!"
Nói xong, đưa một tấm séc để trống qua.
Tay Lục Lân run lên, nội tâm như có thiên nhân giao chiến, nửa phút sau, không hề cốt khí cầm lấy.
...