Suy nghĩ của quỷ đại quan này khiến người một lời khó nói hết, hơn nữa đủ mọi dấu hiệu chứng tỏ: Đây là một tên vũ phu phụ trách xung phong bỏ qua sách lược, nhưng hắn chung quy cũng không ngốc, hai người họ châm chọc khiêu khích rõ ràng như vậy, hắn đương nhiên nghe hiểu.
Vì thế quỷ đại quan hừ lạnh: "Ta không phải là đang thương lượng với các ngươi, dù sao minh hôn xong rồi các ngươi cũng phải chết thành quỷ, nếu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy chờ bị hút khô dương khí, luyện thành quỷ phó xong, cũng có thể làm quỷ của ta!"
Tần Phong trong kiệu quyết đoán trả lời: "Tôi lái xe tới đây, không thể uống rượu."
Quỷ đại quan: "???"
Một kiệu hoa khác trả lời: "Con quỷ ngu xuẩn này e là không biết lái xe không thể uống rượu đâu."
"Một kẻ thiếu kiến thức pháp luật à?"
"Không chỉ vậy, phỏng chừng còn mù chữ."
Quỷ đại quan giận dữ nói: "Được lắm, hai ngươi thật là chán sống rồi, sợ là không biết bị hút dương khí là cảm giác thế nào!"
"Không." Tần Phong trả lời, "Ai nói với ông, chúng tôi là người sống?"
—— anh vừa dứt lời, kiệu hoa đã vang lên tiếng bị đập nát!
Hai luồng quỷ lực uy nghiêm dày đặc phà vào mặt, quỷ đại quan đột nhiên kinh hãi, nhưng kim quang xán lạn đó đã dùng thế lôi đình chém tới trước mặt hắn!
Đại quỷ xuất thân võ quan vội vàng gầm một tiếng, giơ bội đao trong tay lên, cố gắng đỡ nhát chém này, nhưng hơi lạnh khiến hắn sởn tóc gáy hơn ập tới từ phía sau, quỷ đại quan lúc này không còn rảnh chú ý tới hình tượng nữa, lăn một vòng dưới đất, một mũi thương trắng như tuyết gần như trong suốt đâm thẳng vào nơi hắn vừa đứng, khoét ra một cái hố sâu.
"Các ngươi là ai——" Quỷ đại quan mặc dù hoảng loạn thoát được tập kích, nhưng đao phong vẫn đã rạch rách mặt hắn, một vết thương sâu tận xương nứt toác, máu quỷ màu đen chảy ra, rỉ xuống đất bốc lên khói xèo xèo.
Tốc độ xảy ra biến cố quá nhanh, vốn cho rằng chỉ là "cô dâu sống" nhanh mồm nhanh miệng trước khi chết mà thôi, dè đâu chỉ trong nháy mắt đã biến thành hai ác quỷ còn hung tàn hơn cả quỷ đại quan rồi, Bất Lương Nhân xung quanh cũng ngây người, mãi đến khi quỷ đại quan hét lớn ra lệnh cho bọn họ:
"Còn không xông lên!!!"
Quỷ hồn rốt cục phản ứng lại, vây lấy hai bóng người lao ra từ trong kiệu, bọn họ còn mặc bộ cát phục dùng để minh hôn, Tần Phong thẳng tay nắm lấy bộ đồ trên người, dùng sức xé nát, lộ ra hắc y Vô Thường bên dưới. Bộ cát phục này thuộc về quỷ, thế nên mặc lên quỷ thể sẽ không tự biến mất khi lớp ngụy trang bị giải trừ, động tác của cô dâu giả bên cạnh chậm hơn anh một tí, giờ khắc này còn đang mặc áo cưới.
Mái tóc đen mềm mượt uốn lượn khoác trên vai, xuôi vào trong bộ cát phục màu đỏ sậm, hai màu đen đỏ điểm cho người nọ thêm phần môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, do trên đầu còn đội châu ngọc của người con gái xuất giá, khiến cho vết sẹo trên lông mày cậu nhìn có vẻ cực kỳ nhu hòa.
Ngồi trong kiệu hoa không phải Lục Lân, mà là Tạ Kỳ Liên.
Tần Phong nhân lúc cậu chưa xé kịp quần áo, móc điện thoại ra, ôm lấy vai cậu tách một cái chụp lẹ, rồi thần tốc save lại, kế đó như là chẳng hề làm gì cả, tiếp tục cầm đao rượt theo chém quỷ đại quan chật vật, đồng thời còn bình luận với Tạ Kỳ Liên rằng: "Cậu xem, cậu mặc mới gọi là dung mạo hơn người, dáng vẻ tuyệt trần, tôi mặc rõ ràng là thốn mắt."
Tạ Kỳ Liên thong thả cởi áo cưới ra, tiện tay quăng đi, cầm thương rượt chung: "Tôi cho rằng, hai ta nên gọi là một đôi bích nhân."
"Tùy cậu, tôi chỉ nhớ cậu đã nói——" Tần Phong hớn hở chém đứt búi tóc của quỷ đại quan, trả lời, "Cái gì chỉ có không lần hoặc vô số lần nhỉ?"
Tạ Kỳ Liên đáp rất tự nhiên: "Đồ nữ. Nói thật —— tôi xác thực không nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu rồi."
"Hả?" Tần Phong sững sờ, không chờ bọn họ tán gẫu xong chủ đề này, Bất Lương Nhân xung quanh đã rút đao xông lên.
Anh khẽ quát một tiếng: "Đang chờ đây!"
Ánh sáng màu vàng óng trên trường đao nháy mắt tăng mạnh, giống như cây đại đao 40m trong tiểu kịch trường, Tần Phong một tay giơ mạch đao, nhẹ nhàng xoay hình như trăng tròn, một vòng quỷ mặt xanh xông tới thế nào thì bay trở về thế ấy, thậm chí tốc độ bay trở ra còn nhanh hơn xông tới.
Nhưng quỷ đại quan đã bắt được khoảng trống này, lại rít một tiếng hùng hổ khí thế, hai chân giẫm xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm, thân thể hắn bắt đầu bành trướng, từ tên vũ phu dữ tợn ban đầu, biến thành một con quỷ khổng lồ cao gần 3m, mặt xanh nanh vàng, thấy hắn như vậy, quỷ hồn Bất Lương Nhân xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ chần chờ lại nửa bước.
"Nở ra cũng chỉ là thành một thằng ngu cỡ bự mà thôi." Tạ Kỳ Liên cười lạnh một tiếng, nhấc ngân thương lên, hóa thành một cái bóng trắng, nhanh nhẹn vọt tới, Tần Phong theo sát phía sau, hai cái bóng một trái một phải, một đen một trắng đan xen quấn quanh, không hề khách khí bắt chuyện với cái đầu của con quỷ khổng lồ.
Thể tích của quỷ đại quan rất lớn, ánh đao bóng thương tỉ mỉ như dệt tơ, hắn căn bản không né kịp, quỷ thể bị mạch đao và ngân thương lanh lẹ chém thành mảnh vỡ, thống khổ gầm rú không ngừng, cái chân quỷ to tướng giẫm đạp bốn phía, các Bất Lương Nhân thấy thế vội vàng né tránh.
"Xông lên cho ta! Lũ rác rưởi các ngươi!" Đại quỷ gào thét, nhưng các Bất Lương Nhân do dự, có mấy cái thậm chí dùng ánh mắt cảnh giác nhìn đại quỷ dữ tợn tướng mạo khủng bố.
Tần Phong híp mắt lại, nhạy bén nhận ra được tình huống khác thường.
Mắt thấy chân quỷ sẽ giẫm vào đại trạch, Bất Lương Nhân băn khoăn không tiến, Tần Phong đâm một đao vào cổ đại quỷ, đứng trên vai hắn, cao giọng quát: "Các anh nghe đây! Chúng tôi là Hắc Bạch Vô Thường của Địa Phủ, tôi biết Bất Lương Nhân các anh vốn là bậc trung nghĩa, có lẽ xuất thân không tốt, nhưng trở thành Bất Lương Nhân, cũng là vì bắt cướp trừ gian, các anh chỉ là vì chức trách, theo thói quen phục tùng thượng cấp ngày xưa này, nhưng các anh cũng thấy rồi đấy, tên ác quỷ này chính là ác quỷ mà các anh cần phải truy bắt!"
Tạ Kỳ Liên cũng nói: "Hiện tại tỉnh ngộ còn chưa muộn, lập tức vào nhà, bảo vệ ba người sống trong đó, về sau tới Địa Phủ hỏi tội, tính toán ưu khuyết điểm, các anh có lẽ còn có được thiện quả."
Các Bất Lương Nhân chần chờ, bọn họ ngẩng lên, bất thình lình phát hiện —— hai bóng người kia một đen một trắng, thon dài kiên cường giống hệt nhau, hắc y giả khí chất lạnh lùng, không giận mà uy, bạch y giả mặt mày tuấn mỹ, môi mang nụ cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén rét lạnh, khi bị nhìn vào, chẳng khác nào mọi bí mật đều bị nhìn thấu.
Bọn họ đội một cái mũ cao có kiểu dáng giống nhau, một trái một phải, lần lượt viết——
Đại Thiên Tuần Thú
Tứ Hải Thanh Minh
Tám chữ lấp loé ánh kim quang ấy chiếu thẳng vào đáy mắt, đâm nhói đôi mắt đã chết đi nhiều năm của bọn họ, nhãn cầu trắng bệch chậm rãi lộ ra con ngươi thâm sắc.
Thấy bọn họ chần chờ, Tạ Kỳ Liên lạnh băng quát lớn: "Vương triều các anh mong nhớ đã diệt vong ngàn năm, các anh vẫn còn muốn chấp mê giữ chặt tôn ti trên dưới ngày xưa, nghe theo lời một con ác quỷ đã đi lạc lối à?"
"Vương triều ngày xưa đã diệt, nhưng thiên địa chính nghĩa vẫn còn, công đạo và lòng người vẫn còn ở đây." Tần Phong nói, "Các anh muốn mục nát cùng triều đại cũ, hay là bằng lòng tiếp tục bắt cướp trừ gian, ở thế giới mới này?"
"Chúng tôi..." Quỷ mặt xanh đầu lĩnh gian nan giãy dụa, đao trong tay run nhẹ.
"Rống——" Quỷ đại quan gào thét, "Lũ chuột nhắt các ngươi, còn không xông lên cho ta! Bắt lấy hai Quỷ Tiên này, nuốt quỷ lực của bọn họ, thần chức của bọn họ chính là của chúng ta, chờ đến khi bổn tướng quân nắm giữ được Địa Phủ, tất cả các ngươi sẽ có thưởng! Thậm chí bổn tướng quân có thể thưởng hai mỹ nhân này cho các ngươi vui đùa!"
Tần Phong mặt tỉnh rụi đâm một đao vào cái miệng to như chậu máu đang mở ra khép lại của đại quỷ —— lặp lại lần nữa, hai cái gì hả?
"Lúc trước ngài nói là Địa Phủ sụp đổ, trật tự lâm nguy! Nên mới cần chúng thuộc hạ giúp sức! Vì tích góp sức mạnh, nhất định phải hấp thu yêu lực tinh thuần hai yêu tu kia bái nguyệt có được, hơn nữa hai yêu tu kia hút tinh phách của người, nên chúng thuộc hạ mới muốn trừ khử bọn họ..." Các Bất Lương Nhân nắm chặt đao, nét mặt cũng dần dữ tợn, "Hiện tại ngài đang nói gì vậy?"
Hồn thể bị chém, chịu cơn đau như vậy, nếu quỷ đại quan còn có thể diễn kịch hoặc nói dối, hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi nâng Hắc Bạch Vô Thường về đại bản doanh.
Thế nên, hắn gần như là xé rách lớp màn giả dối mình khổ tâm xây dựng, hắn vốn là một tên vũ phu thẳng thắn lại có chút lỗ mãng, thường ngày ngụy trang cực kỳ vất vả, lần này bị xé rồi, trực tiếp vò đã mẻ lại sứt lên: "Các ngươi mau xông lên cho ta, bằng không ta sẽ ăn sạch các ngươi!"
Bất Lương Nhân chậm rãi lui về sau nửa bước, khẽ lắc đầu: "Không."
Nói xong, chỉ thấy các Bất Lương Nhân hóa thành từng luồng khói đen, bay vào trong đại trạch, lớp khói đen ấy tạo thành một tấm bình phong che phía trên đại trạch, quỷ đại quan duỗi vuốt qua muốn tóm lấy nữ minh tinh trong kiệu hoa, bị khói đen lượn vòng túm chặt, Tần Phong lập tức giơ mạch đao lên, đột nhiên bổ xuống từ giữa không trung, cánh tay đại quỷ như củi khô, một tiếng răng rắc đã bị chặt gãy, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết phi nhân, cơ thể to tướng giống như mượn lỗ hổng này để xì hơi, chỉ tích tắc đã biến mất tăm.
Tạ Kỳ Liên cau mày quát khẽ: "Hỏng rồi, hắn quả nhiên đã chạy về quan tài đá của mình!"
Xung quanh quan tài đá, các đạo trưởng chuẩn bị nghênh địch.
Lục Lân còn giữ lớp trang điểm trên mặt, chưa kịp tẩy đi. Trước đó Tạ Kỳ Liên phát hiện con quạ mắt đỏ có thể là tay trong của quỷ đại quan, cố ý bảo ông ta hoá trang mặc đồ, nhân lúc con quạ quay đi, lại nhanh chóng dùng pháp thuật ngụy trang thay thế, để ông ta và hai yêu tu ở lại đây bảo vệ con tin.
Lục Lân có chút sốt sắng, trước khi đi các Vô Thường đã nói, ác quỷ có thể sẽ có cách chạy về trong quan tài, nhưng bọn họ nhất định phải đi —— vì khi màn sương dày đặc kia lan tới, các Vô Thường đã cảm nhận được thần lực vốn không nên tái hiện ở nhân gian.
Âm khí trong quan tài đá đại thịnh, Lục Lân hét lớn một tiếng: "Tới!"
Hoàng Mạc Tiên và Hồ Duyên Nghiên lập tức thi pháp, từ khi còn là động vật mới mở linh trí bọn họ đã cùng nhau tu luyện đến khi thành thiếu nữ thanh xuân như bây giờ, ăn ý vô cùng, hai luồng yêu lực một trái một phải tụ thành dây xích rơi xuống quan tài đá.
Hoàng Mạc Tiên: "Được rồi!"
Hồ Duyên Nghiên cũng nói: "Ổn thỏa!"
Lục Lân và Sở Úc móc một xấp bùa ra, Lục Lân ném bùa lên không trung, dùng trường kiếm trong tay xiên vào từng lá, miệng không ngừng niệm thần chú, sau đó ném bùa về phía quan tài, ông ta niệm là chú quyết lôi tổ trừ tà, bùa là bùa lôi đình dẫn linh tụ lôi, mỗi khi ném một lá, sẽ có một tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống.
Ở một mức độ nào đó quan tài đá có thể ngăn cách sấm sét, nên Lục Lân không dám giữ lại, ném hết cả chỗ bùa mấy năm qua mình tích góp lại được ra ngoài.
Sở Úc không trầm ổn thành thạo được như ông ta, hai tay cầm một xấp đủ loại bùa nhằm vào quỷ, cũng bất kể nó là gì, chỉ cần là công kích hoặc hạn chế liền ném tứ tung, giống như là đang nổi điên lên dán quảng cáo vậy.
Uy lực của sét đối với người sống không lớn, nhưng vẫn chém Sở Úc thành mặt Bao Công.
Trong quan tài đá vọng ra tiếng gào thảm thiết, quan tài đá giữa ánh sét ầm ầm nổ tung, đá vụn bắn về phía mọi người, các đạo trưởng lập tức tóm lấy người thường của tổ quay phim, bảo vệ bọn họ không bị văng trúng.
Một bóng quỷ toàn thân mang theo tia chớp vọt ra từ trong quan tài, như điên rồi lao tới chỗ Hồ Duyên Nghiên.
"Tiện nhân!!!" Quỷ đại quan biết mình hoàn toàn trúng kế, đã mất lý trí muốn liều mạng, dù cho tán hồn, trước khi chết cũng phải bắt một yêu tu chết chung!
Hồ Duyên Nghiên kinh ngạc hét lên, hốt hoảng lùi về sau, sấm sét trên người quỷ đại quan còn chưa tan đi, giật cháy rụi đuôi của hồ ly tinh, đau đến rướm đầy nước mắt, Hoàng Mạc Tiên kinh hãi biến sắc, bỗng nhiên nhào tới, đẩy Hồ Duyên Nghiên ra.
"Con nhỏ lông vàng phá của này!" Hồ Duyên Nghiên rống to, "Cậu —— Mạc Tiên không được!"
Vuốt sắc của đại quỷ đâm vào lưng Hoàng Mạc Tiên, Hoàng Mạc Tiên bi thảm nở nụ cười, mang theo áy náy nhìn Hồ Duyên Nghiên giật thót lên, buồn bực thở dài —— về sau con cáo ngốc này bị lừa vào bán hàng đa cấp không còn ai chạy tới cậu ta nữa rồi.
Ánh điện đã đốt xoăn mái tóc dài của cô, một bàn tay ấm áp bỗng nhiên bắt lấy Hoàng Mạc Tiên, cô kinh ngạc quay đầu, phát hiện Lục Lân không biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình, nắm lấy cánh tay cô, dùng sức ném cô ra ngoài.
Người sống không sợ sấm sét chưa tan đi trên người quỷ đại quan, nhưng móng vuốt của ác quỷ trong nháy mắt đã đâm rách lồng ngực ông ta!
"Lục đạo trưởng!" Yêu tu kinh ngạc thốt lên.
Một bụm máu tươi nóng rực hắt vào người quỷ đại quan, sắc mặt Lục Lân trắng bệch, âm thanh run rẩy vì thống khổ, nhưng vẫn không sai một từ đọc lại lần thứ hai pháp quyết lôi tổ, trường kiếm trên tay ông ta lập tức bị ánh sét bao phủ, máu tươi ẩn chứa linh lực của người tu hành cũng hóa thành gông xiềng, khiến cho móng vuốt của quỷ đại quan cắm trước ngực Lục Lân không tài nào rút ra được!
Lục Lân quát khẽ một tiếng, cổ tay xoay ngược, thanh kiếm mang theo ánh sét trong nháy mắt chặt đứt đầu lâu của ác quỷ.
...