Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 64



Không thể nán lại lâu trong căn nhà không có chủ, tôi trả lại quyển sách về chỗ cũ. Trang vừa nãy đã là nội dung cuối cùng rồi. Vừa đóng cửa, quay gót đi được vài bước, hai chân tôi cứng đờ như chết trân tại chỗ. Người đứng trước mặt cũng một tay kéo vali, tay kia còn đang nghe điện thoại, đầu dây bên ấy không nhận được trả lời trong vài giây hình như vừa í ới nói vọng ra một thanh âm quen thuộc.

"Em vừa về đến nhà. Em có chút chuyện, cúp máy trước nhé."

Hải Anh nhìn tôi một hồi lâu, tôi bị dò xét dưới ánh mắt chăm chú cũng trở nên bối rối.

Không biết từ khi nào, tôi lại quay lại căn nhà này, ngồi ngay ngắn trên sofa, đợi chủ nhà pha trà như một vị khách thực thụ chứ không còn là lén lút.

Hải Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, tay áo kéo lên một chút, để lộ ra cổ tay nhỏ nhắn có đeo một chiếc đồng hồ nhỏ toát lên vẻ người lớn chững chạc. Con bé để một ly trà nóng vừa pha bằng máy sau vài phút hí hoáy trong bếp ngay trước mặt tôi, ngoài ra thì chẳng nói thêm gì.

Thấy tôi ngại ngùng không nhúc nhích, Hải Anh mở lời:

"Đây là trà mới, không phải đồ cũ để lâu ở nhà đâu."

Đương nhiên tôi biết điều đó. Tôi cười nhẹ để xua tan bầu không khí lạnh lẽo, rướn người cầm lấy tách trà. Một ngụm trà nóng hổi thơm thơm dịu nhẹ không quá ngọt làm cả người tôi ấm hẳn lên.

"Ở bên Anh thời tiết lạnh hơn nhiều, anh em cũng thường uống loại này."

Tôi suýt chút nữa thì sặc, may mà chỉ ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng buông tách trà xuống.

Bỗng dưng Hải Anh lại nhắc đến Đăng. Tôi có phần lo lắng, không biết tiếp theo phải đáp lời như thế nào.

"Có vẻ chị đã nhớ lại rồi nhỉ? Đường đến đây thế nào chị còn không quên mà." Giọng nói như trách móc, nhưng không quá gay gắt.

"Chị xin lỗi. Vì lúc đó lại trở nên như thế."

Hải Anh nhận được câu trả lời của tôi như lời thừa nhận về việc mình đã khỏi bệnh, liền nắm chặt hai lòng bàn tay, đắn đo suy nghĩ. Rồi dứt khoát đứng dậy, đi một mạch vào phòng, lấy ra hai cuốn sổ, trong đó có cuốn tôi vừa đọc.

"Nếu như trong lòng chị vẫn còn cảm thấy như những gì em đang nghĩ, thì chị hãy đọc chúng. Còn nếu không, thì xin chị đừng nhận hai cuốn sổ này."

Con bé đưa lên trước mặt tôi, ánh mắt kiên định, loé lên chút hi vọng nhập nhoè. Tôi không thể chối cãi. Cảnh tượng tôi và anh cùng nhau dựa vai xem phim trên chiếc sofa này hiện rõ như chưa từng bị mai một theo năm tháng hay bệnh tật. Tất cả ký ức của quãng thời gian mơ mộng ấy hiện lên sắc nét, rõ ràng từng khoảnh khắc.

Tôi nhận lấy trong sự ngỡ ngàng của Hải Anh, dường như con bé vừa trút được một gánh nặng đè nén suốt bao năm qua.

***

Ngồi trên chiếc taxi khó khăn lắm mới bắt được ở dưới sảnh chung cư, tôi đem cuốn còn lại ra đọc.

"Lễ tốt nghiệp mới là lễ trưởng thành của chúng ta, mà sao em lại phải lớn nhanh hơn những người khác như thế? Dáng vẻ hoạt bát thường ngày của em biến đi đâu mất rồi, anh không thể thấy em trong chính bản thân em nữa. Anh muốn đến cạnh em, nhưng ánh mắt của em xa lạ quá, nó như nuốt chửng sự hèn mọn cuối cùng này. Đã quyết định là phải rời bỏ nhau, vậy mà nhiều lúc anh mệt mỏi vì cứ phải gồng mình để che đậy cả nỗi đau tinh thần lẫn thể xác, đến mức muốn vứt hết mọi thứ để cầu xin em quay trở lại."

"Gần đây đầu gối anh nhức điên lên mỗi khi đêm xuống, vết mổ ở chân tái lại cứng đờ, cả bắp chân không còn cảm giác. Thất bại em nhỉ? Hôm đấy anh định khoe với em là mình đã được chọn vào đội tuyển quốc gia, là thành viên nhỏ tuổi nhất cơ đấy. Giờ thì nhìn lại chẳng khác gì người bệnh. Mấy năm nữa liệu nó có biến chứng, còn chẳng đứng dậy nổi không?"

"Kết quả thi đánh giá năng lực đợt 3 vừa có thì phải. Có vẻ như điểm của em rất cao. Em đã vui vẻ và nói chuyện nhiều hơn ở lớp. Còn vài tuần nữa là kết thúc tháng ngày đi học, mong rằng em sẽ thoải mái cười đùa như trước."

"Lễ hội trường đại học, màu váy đỏ rực của em trên sân khấu làm anh nhớ đến hồi cấp 3. Vẫn như hồi ấy, anh ngồi dưới khán đài, nơi ánh đèn không thể chạm đến được, lặng lẽ dõi theo em rồi rời đi."

"Lễ tốt nghiệp của em, Trung tâm hội nghị đông lắm, anh chỉ đứng ngoài thôi. Trời tháng 4 hôm nay nắng chói chang, em có vẻ mệt mỏi, nhưng hễ có đám bạn nào đến, em lại cười tươi như chẳng có hề gì. Thật tốt khi em vẫn luôn toả sáng và xuất sắc theo cách riêng của mình như thế."

"Hôm nay em đi uống rượu với đối tác. Anh chẳng biết làm gì ngoài việc chờ em dưới sảnh. Quãng thời gian đợi em dài thật đấy, đủ để nghĩ ra vài tình huống có thể làm anh điên hết cả người. Em không biết cảm giác nhẹ nhõm của anh khi thấy em bước xuống như thế nào đâu. Rồi anh lại chỉ dám lái xe đằng sau chuyến xe bus mà em đợi mỗi ngày."

"Lâm nói em đi xem mắt. Anh biết ngày này kiểu gì cũng đến, không thể để em mãi cô đơn được. Anh nghĩ là mình thực sự phải rời đi rồi."

"Nhưng mà, những ngày không có em, đối với anh cũng chỉ là cố gắng để tồn tại mà thôi."

Nước mắt tôi lã chã rơi trên trang giấy ngả màu. Đăng chưa từng rời xa tôi, trong những năm tháng mà tôi lưu trữ những kí ức xấu về anh rồi tự dặn lòng là phải mau chóng quên đi. Thế nhưng tôi lại chỉ quên hết những gì tốt đẹp và luôn oán trách một người đã từng hết lòng vì mình như thế.

Tiếng thút thít nức nở của tôi đã làm bác tài chú ý, liền ngoái lại phía sau: "Cô bé thất tình sao?"

Tôi khóc to hơn, mếu máo, trong khi nhiều năm qua tôi không bao giờ để lộ dáng vẻ yếu đuối của mình, nhất là trước mặt người lạ.

"Vâng." Tôi nói.

"Các bạn trẻ bây giờ ai cũng phải một lần như vậy, không sao đâu cháu à. Để bác bật nhạc xập xình lên cho có không khí vui tươi nhé." Thế rồi nền nhạc Bolero remix vang lên.

Tôi bật cười vì sự an ủi của bác tài, cũng dần nín khóc.

Từ trang cuối của quyển sổ rơi ra một tờ ghi chú, mới cứng.

"Cảm ơn chị rất nhiều nếu chị đã đọc đến đây. Em không biết phải đối diện với chị ra sao. Nếu cách hành xử hôm nay của em có gì không phải, mong chị hãy bỏ qua cho em.

Những gì em muốn nói với chị, chỉ là sự hi vọng từ tận đáy lòng. Em luôn muốn thấy anh mình là một người con trai toả sáng, lấp lánh, nhưng cơn bão năm ấy đã đánh cắp đi ánh dương, để lại mây mù che lấp và lúc nào tâm trạng cũng như con rối cầu mưa, treo trên ngọn sào, hứng những trận mưa phùn tầm tã kéo dài ngày này qua tháng khác.

London tháng 11 đang là mùa thu, lá phong đỏ đẹp lắm, thời tiết cũng dễ chịu. Chị có muốn đi du lịch một chuyến ngắn hạn không?"

Con bé thực sự lớn, trưởng thành trong từng câu chữ. Không suồng sã, sỗ sàng. Không nài nỉ, van xin.

Bác tài dừng xe tại nơi yêu cầu của tôi, có chút nghi hoặc, liền hỏi lại: "Đây hả?"

"Vâng. Cháu đến thăm người nhà ạ." Tôi mỉm cười, rồi xách đồ xuống xe.

Đường vào trong thẳng tắp, rải rác nhiều lá khô rụng mà chẳng ai quét dọn. Cơn gió nhẹ thoảng qua làm hai hàng cây xào xạc khiến người ta bỗng chốc rùng mình. Hai bên vệ đường mọc vài chùm hoa đỏ mà người ta thường liên tưởng đến hoa bỉ ngạn, sứ giả dẫn hồn đến cõi luân hồi.

Tôi lấy ra vài tờ giấy, lau qua bề mặt bia mộ, tuy không bụi lắm, nhưng tôi cần nhìn cái tên được khắc trên đó rõ hơn.

"Năm nay là 2032 rồi bố ơi. Tròn 10 năm rời đi khỏi trần gian lắm nghiệt ngã bố ạ. Cũng là cả chục năm con mới dám đến đây, xấu xa và tồi tệ quá bố nhỉ?"

"Con tưởng như là mới vài tháng trước mình mới ngồi quây quần ăn lẩu vào đêm giao thừa ở nhà ông ngoại, mà chớp mắt tỉnh dậy đã là cả một thập kỉ trôi qua. Gần đây con sợ lắm, mỗi lần đặt lưng xuống giường, đều không dám nhắm mắt. Con sợ cứ mỗi ngày đều như vậy, lại trôi qua 10 năm, rồi 10 năm. Đời người có bấy nhiêu cái 10 năm đâu, vậy mà con lại tự tay đánh mất nó."

"Con đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng trên đời có phép màu, và sẽ chẳng ai bị bạc đãi. Và con cố gắng cứu lấy những gì con yêu trong giấc mơ. Để rồi quay lại hiện thực trong hụt hẫng. Nhưng con luôn lí trí lắm bố à. Bây giờ con đã có mục tiêu mới rồi, thứ duy nhất mà con cần phải cứu rỗi, vẫn đang chờ con kia mà."

------------------------------------------------------------

[Tạm dừng một chút để Hoa Di thông báo chút nè]

*Mình đã lập một fanpage trên facebook, tên là "Mang theo ký ức hoạ thành mây". Mình cũng đắn đo khá lâu khi lập page này và mình lập được chắc hơn tháng rồi mới quyết định thông báo tới những bạn độc giả vẫn luôn theo dõi, ủng hộ truyện cho đến tận bây giờ. Mình nghĩ là mình cần có một phương tiện gì đó, để kết nối giữa mình với mọi người, để bày tỏ được niềm cảm kích mà mình luôn giữ nơi đáy lòng suốt từ những ngày đầu khi nhận được lượt tương tác truyện đầu tiên. Page sẽ là nơi mình đăng nhảm nhí đôi chút, thỉnh thoảng tâm sự, thỉnh thoảng spoil, thỉnh thoảng đăng những bức vẽ mô phỏng các chi tiết trong truyện mà mình có thể tự tay vẽ được (có lẽ thế hihi ^^) Nên là mọi người có thể click vào link dẫn trong mục giới thiệu trên tường nhà mình. Và những bạn nào tò mò về minh hoạ của Đăng theo tưởng tượng của tác giả, thì cũng nên ngó qua thử nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Good night.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv