*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mi khép hờ, rồi chợt mở ra để lộ đôi mắt to tròn đen láy. Một giọt nước mắt trong veo nhẹ rơi, đi qua khuôn mặt trắng không tì vết một đường nước mắt. Tâm Di đứng dậy, đầu vẫn còn rất đau.
Nhớ lại những gì xảy ra mấy hôm trước thật là một cơn ác mộng, hết rồi, thật sự hết rồi. Trong đầu cô bây giờ vẫn còn những mảnh ghép tưởng như đã biến mất, nhưng không nó vẫn còn đâu đây. Hình ảnh bàn tay cô đầy máu, run run vứt con dao nhỏ trên tay cô. Cô đã đâm Nhật Vũ, đã đâm anh.
Cô ngã xuống đất, trên khuôn mặt vẫn in vẻ sợ hãi, nước mắt cô trào ra, thống khổ định lại gần anh thì bị một lực cản rất mạnh hất tay cô ra. Rồi Bảo Huy chạy lại chỗ Nhật Vũ, lay người:
"Nhật Vũ, Nhật Vũ cậu có sao không?"
Nhật Vũ mở mắt ra, có vẻ như cơn đau vẫn chưa tan, anh nói trong mơ hồ:
"Không, Tâm Di... cô ấy đâu rồi?"
Bảo Huy cười trong đau khổ, đến mức này rồi mà Nhật Vũ vẫn còn nghĩ đến Tâm Di. Anh thật không hiểu tình yêu là cái quái gì mà khiến cho người bạn thân của mình phải sống như vậy. Cứ sống như mấy tháng tước có phải hay hơn không? Anh nghĩ một chút rồi đỡ Nhật Vũ ra khỏi.
Bảo Huy đi rồi, giờ trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô, một mình cô lẻ loi ở lại. Bàn tay cô vẫn đang run, cô vừa đâm anh, đâm anh bằng đôi tay này. Một đôi tay tội lỗi, cô khóc, khóc vì hối hận?
Cô gục ngã, không đuổi theo vì cô không đủ sức lực và lí trí hay là vì... anh.
Nước mắt cô lại rơi, tất cả những chuyện cô đã làm, từ trước đến nay cô chưa bao giờ hối hận. Đúng chưa bao giờ hối hận.
Đau khổ tưởng như đã chạm đến tận cùng thì một cuộc điện thoại biệt li cuối cùng cũng đã đến...
"Tôi có chuyện muốn nói với cô..."
Đến quán cafe gần nhà trọ, cô bước lại chỗ Bảo Huy đang ngồi, lòng bộn bừa những suy nghĩ khó hiểu. Cô cứ tưởng Nhật Vũ đã tỉnh lại rồi muốn nói lời chia tay với cô nhưng lại là Bảo Huy.
Cô ngồi xuống, vẻ mặt bình thản không cảm xúc, làm cho Bảo Huy không thể hiểu con người này. Lúc thì nói rất yêu Nhật Vũ, lúc lại tuyệt tình đến đáng sợ. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của Lục Tâm Di? Anh nở nụ cười khinh bỉ:
"Tôi cứ tưởng đến đây cô sẽ nhào vào tôi rồi hỏi han về Nhật Vũ hay khóc lóc gì đó. Nhưng không ngờ cô lại như vậy."
Cô nhếch môi, giọng kinh rẻ:
"Vậy thì thứ lỗi tôi là con người như vậy, chỉ là anh có mắt như mù nên mới không biết."
Lời nói chua chát là vậy nhưng có ai hay trong trái tim nhỏ bé ấy luôn gào thét, luôn muốn mở miệng hỏi về Nhật Vũ. Nhưng cô không thể, làm đến như vậy rồi thì cô không thể lùi bước và cô cũng chẳng có đường lùi nữa rồi. Đã quá muộn!
Bảo Huy giờ chỉ muốn cho cô ta một cái bạt tai nhưng bây giờ anh đến đây không phải vì muốn thăm dò hay đánh cô ta mà chỉ muốn chuyển lời giúp thôi. Anh nói:
"Tôi đến đây không phải để xem biểu hiện của cô, mẹ Nhật Vũ cũng vào viện rồi, cũng chỉ vì cô. Bác ấy muốn tôi đến nói với cô là xin cô hãy buông tha cho Nhật Vũ."
Cô lại cười, một nụ cười chua chát, đứng dậy khỏi ghế rồi cô nói:
"Bảo với bác ấy là tôi trả con cho bà ấy lâu rồi."
Nói rồi cô đi thẳng, những con người này cô thực sự không muốn gặp lại. Vì trái tim cô cũng đủ đau rồi, cuộc sống của cô tốt nhất là nên tránh những con người như vậy.
Mới đi ra khỏi quán cafe thì lại nhận được tin nhắn từ Nhật Vũ, cô lặng người không nói gì. Anh, anh vẫn muốn đi cùng cô khi những chuyện như vậy đã xảy ra ư? Nhật Vũ, sao anh lại ngu ngốc như vậy? Cô cất điện thoại vào túi, đi lang thang khắp thủ đô, chỉ cách đây vài ngày thôi những gì cô thấy tất cả được phủ lấy màu hồng, nhưng sao bây giờ mà hồng của ước mơ, của sự thơ mộng, yêu đời trước kia đã thay bằng một màu đen xám xịt. Màu đen đó dường như đã nuốt chửng cuộc sống màu hồng của cô rồi.
Cô đi, nụ cười vẫn nở trên môi nhưng nó lại chẳng được xem là nụ cười, nụ cười mặn chát, một nụ cười tự mệt thị bản thân. Rồi nước mắt ứa ra, lăn dài trên đôi môi, chảy qua nụ cười kinh bỉ kia. Nước mắt chảy vào miệng một ít, sao bây giờ nó không còn mặn, nước mắt bây giờ của cô thật lạ.
Cuộc sống của cô rốt cuộc phải cay đắng đến mức nào?
"Nhật Vũ, đã đến lúc em nên trả anh về với cuộc sống của anh rồi." - Giọng cô khàn đặc vì khóc nhiều, thốt ra những lời đau khổ ấy trái tim cô rất đau.
Cứ như vậy rồi ngày anh đi cũng sắp đến, bổi tối trước hôm đó là một buổi tối của sự chọn lựa. Đi theo anh hay là ở lại? Cô không biết, thực sự không biết, cô nên làm gì? Theo anh hay bỏ anh? Chỉ cảm nhận được trái tim rất đau, suy nghĩ luôn luôn rối bời, luôn đan chen những suy nghĩ phức tạp. Rồi cô lại thiếp đi lúc nào không hay...
Đến 7 giờ 33 phút đang nằm trên giường bỗng nhiên cô bật dậy, hình như cô quên, quên một thứ gì đó? Suy nghĩ một lúc cô bỗng giật mình khi nhớ ra hôm nay là ngày Nhật Vũ đi Anh. Xem đồng hồ xong, cô liền thay đồ, rồi chạy đi trong vô thức.
Ra đến đường lớn cô liền bắt taxi, hôm nay đường đông người qua lại quá, chiếc xe khó lắm mới bon chen đi được, nhưng tốc độ không nhanh được. Cô giục bác lái xe, rồi năn nỉ bác ấy chạy nhanh một chút. Tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô không biết mình đang làm gì nữa, chỉ biết nếu cô để anh đi thì cô sẽ mất anh mãi mãi...
"Nhật Vũ... Nhật Vũ?" - Tiếng cô hét lên, bật người dậy thì cô phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viên. Cô không nhớ gì cả, chỉ biết rằng lúc cô bị ngất trong thang máy thì...
Hình như là cô thấy Nhật Vũ, hay là cô chỉ tưởng tượng ra?
Mà vừa nãy, vừa nãy cô lại mơ về lúc trước ư? Cơn ác mộng này luôn bám lấy cô, ba năm trước cô đến sân bay để gặp anh nhưng lại gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Nếu như, nếu như ngày đó cô đến kịp thì như thế nào? Cô sẽ chạy đến bên anh hay là đứng ở một nơi nào đó lẳng lặng nhìn anh ra đi?