Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 35



=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

An Lan về chung với Cố Thần, hai người nằm trên sô pha xem TV đến hơn mười giờ đêm, mắt anh đảo qua đảo lại trên người hắn, muốn nói lại thôi. An Lan lại thoải mái lên tiếng: “Hôm nay em không về.”

Cố Thần rất vui và bất ngờ, anh ôm vai hắn nghiêm mặt nói: “Em đó, lúc nắng lúc mưa, chả biết trúng loại gió gì.” An Lan không trả lời, đẩy gối ôm ra đứng lên nói: “Em đi xem phòng.”

Phòng khách nhỏ hơn phòng chính một chút, nhưng trang trí cũng na ná nhau. An Lan bày tỏ sự hài lòng, lướt vào phòng tắm rửa mặt như một cơn gió, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ, kịch kịch đóng cửa lại.

Cố Thần ngơ ngác đi tới cửa phòng hắn gõ gõ: “An Lan, em ngủ chưa?”

“Ừm.”

Cố Thần liếm môi, cổ họng khô khốc: “Tôi muốn nói chuyện với em một lát.”

Bên trong vang lên tiếng bước chân rầm rầm cứ như hắn muốn đi chân trần giẫm nát thảm.

“Vào đi.” Giọng nói từ bên trong.

Cố Thần bước vào liếc mắt nhìn An Lan, chưa kịp há miệng xung quanh đã tối đen. Anh tưởng nhà cúp điện, nhưng quay đầu lại thấy TV phòng khách vẫn còn nhấp nháy.

Một cơ thể mềm mại chui vào lòng, Cố Thần lặng đi, vươn tay ôm lấy eo hắn.

Hai người hôn rất lâu, khi quần áo đã bị nới lỏng Cố Thần mới quay mặt đi, ngập ngừng khẽ nói: “An Lan, tôi chưa làm với nam bao giờ.”

“Ồ.” An Lan đoán được phần nào, vậy nên anh mới do dự mãi thế.

“Vậy anh làm với phụ nữ bao giờ chưa?”

“Đã từng.”

“Vậy là được rồi.” An Lan dịu dàng nói: “Giống vậy thôi.”

Thật ra thì không giống lắm, nhưng An Lan biết làm thế nào được, hắn chỉ có thể dạy anh từng chút một. Cố Thần động tình rất nhanh, anh khiêng An Lan như khiêng hành lý về phòng ngủ chính sáng ngời, luống cuống tìm gel bôi trơn và áo mưa trong tủ.

An Lan hơi lúng túng dưới ánh đèn sáng chói, hắn đạp đạp chân lùi vào góc giường, quần áo trên người đã bị cởi hết nên không biết phải lấy gì để che, đành phải lấy tay che hai má, hé mắt nhìn mấy thứ trong tay Cố Thần. Hắn đơ người, bắt đầu nghi ngờ mình đang tự chui đầu vào rọ.

Cố Thần mỉm cười, cúi người tóm An Lan vào lòng, vụng về nhưng cũng rất quen thuộc dùng miệng và ngón tay làm An Lan thoải mái. Đến bước cuối cùng, An Lan lại vùng vẫy ngồi trên người anh, cố chấp đẩy tay anh ra, cầm gel bôi trơn nói: “Để em tự làm.”

Cố Thần không phải người đồng tính, lần đầu làm chuyện này sẽ khó tránh khỏi chút ghét bỏ. An Lan cắn răng tự mở rộng vài lần, đội áo mưa vào cho anh rồi mới chậm rãi nhấn eo xuống. Cố Thần không thể kiềm chế được tiếng thở dốc, hai tay bóp chặt lấy eo hắn.

Cố Thần nhìn vào mắt An Lan, rất căng thẳng nhưng cũng rất mê người. Chưa vào hết mà An Lan đã ngừng lại, chống ngực anh, nhíu mày nói: “Ngừng chút đã.”

Hắn bảo ngừng, Cố Thần ngoan ngoãn ngừng thật: “Không thoải mái à?”

An Lan nhắm mắt lắc đầu, thở dốc, cuôi cùng hắn mệt mỏi dựa vào vai anh, khẽ nói: “Tiếp tục.”

Cố Thần không biết An Lan đang thoải mái hay đang đau đớn nên mới đầu anh rất cẩn thận, cũng rất nghe lời An Lan. Mãi đến khi tìm được thú vui riêng, anh bắt đầu buông thả, mặc sức làm bậy.”

Đến nửa đêm, An Lan không chịu nổi phải mở miệng cầu xin anh tha thứ, dù lòng không muốn nhưng anh vẫn đành phải dừng lại.

Nghỉ ngơi một lát, An Lan cuộn người, mò tay vào giữa hai chân anh, mũ đã rơi mất, An Lan khẽ nói: “Em dùng miệng giúp anh được không?”

Cố Thần sôi máu xém chút cắn trúng lưỡi, anh ghé vào tai An Lan, đáp: “Không cần đâu, em mệt rồi.”

An Lan mệt đến không thể dậy nổi thật, hắn nghỉ ngơi thêm một lát rồi tránh khỏi vòng tay anh chạy vào nhà tắm. Tắm xong mới lăn về giường. Hai người nằm trò chuyện với nhau, cảm giác vừa vui đến không thể ngủ được vừa mệt đến không nhấc nổi ngón tay. Bình mình sắp đến họ mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp, Cố Thần dậy trước, anh không mặc quần áo, chỉ ngồi yên trên giường vươn một tay ôm vai An Lan, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay chọt trán và mũi hắn. An Lan khó chịu không thể không mở mắt, thấy chóp mũi mình đang dán vào eo anh.

An Lan đỏ mặt không dám nằm tiếp, tay cầm chăn che ngực, cúi người lấy đống quần áo dưới chân lên. Lựa cỡ lớn quăng cho Cố Thần, cỡ nhỏ thì tự mình mặc. Mặc xong hắn bước đến cửa sổ, nhanh tay mở tung tất cả cánh cửa. Ánh sáng dịu nhẹ hắt vào chiếu sáng cả phòng ngủ.

Hắn thoải mái thở dài, gió thổi từ ngoài vào, xem như tỉnh táo. Tỉnh táo xong thì đóng lại vì Cố Thần chỉ lo ngồi thiền trên giường, không định mặc quần áo.

An Lan ngồi đối diện anh, cúi đầu mỉm cười hỏi: “Ngốc cái gì vậy?”

Cố Thần nhìn hắn, suy nghĩ, nhếch miệng cười cười. Đêm qua thật sự rất đẹp, anh không hề biết làm chuyện này lại vui đến thế.

An Lan nhìn anh cười mà chẳng có lí do gì, đang định hỏi thì phát hiện cái chăn dưới tay mình có gì đó sai sai, là bộ phận nào đó của Cố Thần có phản ứng. Hắn vội rụt tay về, không dám chọc ghẹo anh nữa, bản thân cũng chẳng còn sức để hầu hạ. Hắn đứng dậy xoay người, hôn lên môi anh một cái, bỏ ra ngoài.

Mở cửa phòng ngủ, bước ra phòng khách, hắn không ngờ mình sẽ trông thấy một người.

Vóc người cao và khá gầy, mặc chiếc áo khoác màu đen, những chiếc lông vũ đen rơi xuống, anh ta dựa vào cửa sổ, gương mặt giống Cố Thần đến chín phần nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng và hờ hững. Anh ta từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của An Lan, hắn vẫn tưởng cả đời này sẽ không được gặp anh lần nào nữa.

An Lan tiện tay đóng cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn Thần Dạ. Anh cứ như một ảo ảnh, hai mắt đờ đẫn không buồn không vui.

“Ai ở ngoài vậy?” Cố Thần mặc quần áo sột soạt, thuận miệng hỏi.

“Không ai cả.” An Lan đáp: “Anh ngủ thêm một lát nữa đi, vẫn còn sớm.”

Mắt Thần Dạ chuyển động như dòng thủy ngân đen, dưới sự biến đổi của vầng sáng, cơ thể anh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, An Lan chạy qua nhưng chỉ ôm được những mảnh nhỏ li ti.

Cố Thần mặc đại một cái áo sơ mi, mở cửa bước ra ngoài, cảm thấy nắng trong phòng khách quá sáng. An Lan đang đứng ở góc sáng nhất, cả người chìm trong vầng hào quang chói mắt. Cố Thần lặng đi, chạy tới bắt lấy cánh tay hắn, phát hiện trên gương mặt sáng ngời kia lấp lánh những giọt nước mắt.

Cố Thần bị dọa, anh lấy tay áo lau mặt hắn, hỏi hắn bị gì. An Lan cúi đầu không lên tiếng, một lát sau, hắn hít sâu một hơi, lau mặt, dè dặt nhìn Cố Thần, gọi: “Cố tổng.”

“Hử?” Cố Thần mỉm cười, chọt chóp mũi đỏ ửng của An Lan. Mặt hắn tái nhợt, mắt mũi thì ẩm ướt đỏ bừng như một con nai nhỏ: “Sáng sớm đã khóc rồi.” Cố Thần khẽ nói: “Còn khóc trước mặt tôi, ai không biết lại tưởng là tôi cưỡng hiếp em đó.”

An Lan quay đi, khàn giọng nói: “Đừng nói bậy.”

“Thật ra người cưỡng tôi là em mới đúng, tôi còn chưa khóc mà.” Cố Thần tiếp tục chọc hắn, anh không muốn biết nguyên nhân hắn khóc là mấy. Nếu An Lan đã không muốn nói, anh cũng chẳng muốn hỏi.

Hai người chui vào nhà vệ sinh rửa mặt, bên ngoài có nhân viên đẩy bàn ăn vào, lần lượt bày các món ra, thêm vào hai chiếc ly thủy tinh cao và một chai rượu vang đỏ.

An Lan nhìn bàn ăn cười rộ lên: “Hôm nay thịnh soạn thế.”

Cố Thần ra khỏi phòng tắm, gật đầu hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại căng thẳng không nói nên lời. Anh im lặng ngồi vào bàn ăn, mở khăn ăn, nhìn An Lan, nhìn lướt qua các món ăn trước mặt như đang suy nghĩ gì đó rất đau não.

An Lan ngồi cạnh anh mà không dám đụng đũa, sợ nhà Cố Thần có những điều lệ đặc biệt gì đó khi ăn, ví như cầu nguyện gì gì đó. Hắn nhìn miếng thịt hàu mà im lặng nuốt nước miếng, lén nhìn Cố Thần.

Cố Thần bỗng ‘a’ lên một tiếng, hai mắt sáng ngời mỉm cười nhìn An Lan, dịu dàng nói: “Bữa cơm trưa hôm nay là bữa cơm chúc mừng chúng ta động phòng hoa chúc.”

An Lan xém sặc nước miếng, Cố Thần suy nghĩ hết nửa ngày, chắc là đang tìm bốn chữ động phòng hoa chúc. An Lan thở phào nhẹ nhõm, cầm muỗng múc hải sản, há miệng định ăn thì Cố Thần nhẹ nhàng bưng ly rượu lên, chờ chạm ly với mình. Hắn đành phải ngậm miệng, thả muỗng xuống bàn, bưng ly rượu lên.

“Không có gì, em cứ ăn đồ ăn của em đi.” Cố Thần cười khẽ: “Lúc tâm trạng vui vẻ tôi thích uống rượu đỏ, em không cần phải để ý đến tôi.”

“Ồ.” An Lan cầm dao nĩa lên một lần nữa, tập trung ăn.

Em ấy đói bụng lắm rồi. Cố Thần nghĩ: Cũng phải, đêm qua anh đã dày vò hắn không ít. Thì ra cơ thể hắn lại tuyệt vời như thế. Cố Thần bất giác vuốt miệng ly, cực kì thích ý.

An Lan no được bảy phần, cuối cùng cũng chịu dành ra chút thời gian và tinh thần để ý đến Cố Thần. Hắn lấy đũa gắp mấy miếng thịt đưa đến miệng anh.

Cố Thần ngơ ngác há miệng cắn, hồn vía lên mây.

Uống rượu mà cũng mất hồn vậy hả. An Lan khó hiểu cầm ly rượu của anh lên uống thử một ngụm, rượu ngon. Cố Thần đưa tay đè ly rượu xuống: “Chiều nay còn phải về công ty họp, em phải báo cáo công việc, đừng uống.”

An Lan suy nghĩ, hình như là có chuyện đó thật. Mặt hắn như đưa đám nhìn Cố Thần: “Em quên chuẩn bị tài liệu rồi.”

Cố Thần lập tức xụ mặt, giơ đồng hồ lên nhìn: “Em còn ba tiếng, đi chuẩn bị đi.”

Tay An Lan vẫn còn cầm muỗng, định ăn bánh ngọt.

“Ừm…… Hay là anh dời cuộc họp lại chút đi.” An Lan nói: “Em muốn ngủ thêm chút nữa, buồn ngủ quá.” Hắn mặt dày nói: “Hôm qua anh có cho người ta ngủ đâu.”

Cố Thần nhìn hắn, ánh mắt dịu xuống: “Em đi ngủ đi, tôi chuẩn bị tài liệu cho em.”

An Lan biết làm nũng cũng phải có giới hạn, thề không dám để boss làm việc thế này. Hắn xua tay: “Quên đi, em bảo trợ lí chuẩn bị trước. Bây giờ em về công ty luôn.”

Lau miệng, nhanh tay nhanh chân dọn dẹp rồi cầm chìa khóa và điện thoại lao đi như tia chớp.

~Hết chương 35~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv