Quay Đầu Vấn Nhân Tâm

Chương 7: Thay đổi



"Vào đi."

Viễn Chi đặt sách xuống, thần sắc có điểm không tốt nhìn Ngưng Vũ ôm điểm tâm đi vào. Sau những chuyện hôm qua, nàng đối với đối phương vẫn còn một số định kiến nhất định, nhưng đối phương lại vẫn như thường muốn cười sẽ cười, đối với nàng hoàn toàn không có khúc mắc.

"Muốn nếm thử bánh bao ta mới làm không?", Ngưng Vũ cười lại gần, còn nháy mắt một cái với sư muội xinh đẹp: "Nhân lúc còn nóng thử một chút đi."

"Không muốn.", Viễn Chi chợt thấy sự xuất hiện của nàng lúc này thật phiền phức, nhưng lại không cách nào đuổi người đi.

Chỉ là hôm nay Ngưng Vũ lại không tiếp tục giây giưa với nàng nữa, đối phương chỉ mím môi đặt tráp bánh xuống bàn, y phục mang theo vị đàn hương nhàn nhạt lướt qua chóp mũi nữ nhân khiến nàng thoáng chốc ngẩn người. Đợi đến khi choàng tỉnh thì Ngưng Vũ đã lùi lại, vẫn mang theo âm điệu dịu dàng mà nói: "Hôm nay ta không quấy rầy muội nữa, nhưng nhớ phải ăn bánh đó."

Đoạn, nàng lập tức xoay người rời đi, thân ảnh tử y dần khuất sau cửa gỗ khiến đáy lòng Viễn Chi mất mát, muốn giữ người lại xong cổ họng khô khốc. Nàng nhìn tráp bánh, trong mắt toàn là tình tự phức tạp. Cuối cùng vẫn là cầm bánh lên nếm thử.

Sau khi Ngưng Vũ rời đi không lâu thì Huyên Nghiên đến, giống với Ngưng Vũ, nàng cũng mang theo một tráp thức ăn. Vừa thoáng thấy bóng nàng Viễn Chi đã nhíu mày nói: "Mang đi đi, ta không muốn ăn."

Cơ thể Huyên Nghiên khựng lại, nàng không biết làm sao đặt tráp xuống bàn, liếc thấy tráp bánh bên cạnh thì trong lòng sáng tỏ. Thiếu nữ mím môi, bàn tay trắng nõn giấu trong tay áo bị nắm đến trắng bệch, xong cũng không thể làm gì hơn mà ngồi xuống.

"Vậy muội tự ăn, nếu tỷ muốn thì cũng có thể cùng ăn với muội."

Hai người yên lặng đối diện nhau, Huyên Nghiên có điểm không thích không khí này, nàng chợt với lấy quyển sách bên cạnh Viễn Chi rồi đọc, chốc lát lại ngẩng đầu lên hỏi chuyện.

Viễn Chi cũng kiên nhẫn giảng giải cho nàng, so với việc dạy Huyên Nghiên giết người như Ngưng Vũ, Viễn Chi càng thích cùng người xung quanh đàm luận chuyện nhân sinh hơn.

"Nhị sư tỷ, tỷ biết đại sư tỷ đi đâu không? Khi nãy thấy tỷ ấy ra ngoài rất vội, còn mang theo cả bội kiếm nữa."

Động tác lật sách của Viễn Chi khựng lại, nàng lắc đầu đáp: "Không biết."

Huyên Nghiên bĩu môi nằm xuống bàn, buồn chán chọc đĩa điểm tâm trước mặt Viễn Chi, vừa động đến bánh bao thì ngay lập tức tay bị Viễn Chi bắt lấy, đối phương đẩy tay nàng lại, sau đó rời đĩa bánh sang bên cạnh tủ sách: "Không được phép nghịch thức ăn."

"Nhưng...", vốn Huyên Nghiên còn muốn phản bác, nhưng thấy Viễn Chi hoàn toàn không để ý đến mình đành yên lặng giận dỗi tự mình làm việc mình.

Viễn Chi để ý Huyên Nghiên nghịch ngợm đồ ăn của Ngưng Vũ, lại chưa từng để ý nàng tự nghịch điểm tâm của chính nàng. Huyên Nghiên giễu một tiếng cười, nhẹ đến mức không để cho người trước mắt biết được.

Mãi đến một lúc lâu sau, Viễn Chi lại đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Người tàn nhẫn như tỷ ấy, tại sao vẫn có thể lưu được vị đàn hương trên người chứ?"

Huyên Nghiên ngốc ngốc nghiêng đầu, thấy nàng như vậy Viễn Chi thở dài, nàng rũ mắt: "Thôi bỏ đi."

Không gian lại một lần nữa rơi vào yên lặng, hai người lặng ngồi trong phòng vốn giống nhau nhưng giờ phút này lại như hai người của hai thế giới, nhìn không thấu, đoán không được ngay cả chạm cũng không thể chạm đến.

Giống như đang bị một bức tường trong suốt chạm đến.

Bên kia, Ngưng Vũ chậm rãi bước vào phủ nha, băng qua vô số hắc y nhân bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh tiến vào trong một căn phòng. Nàng dễ dàng đến nơi này cũng là vì không một ai dám ngăn cản nàng.

"Tiểu thư."

Ngưng Vũ nhìn nam nhân đang quỳ trước cửa, y phục thuần đen bó sát người, bên hông là bội kiếm nạm ngọc. Nữ nhân khách sáo cười: "Đứng lên đi."

"Chủ nhân đang đợi người ở bên trong, tiểu thư mau tiến vào đi.", Ngưng Vũ gật đầu, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Đợi nàng ở trong phòng đã có ba người, hai nam một nữ, một quý công tử trẻ tuổi ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là hai thủ vệ của hắn, Ngưng Vũ đối với ba người họ thật quen thuộc.

Thấy nàng bước vào, hai người bên cạnh kia mỉm cười niềm nở, ngay cả trong ánh mắt người trên ghế chủ vị cũng không nén được xúc động, chỉ là hắn không thể hiện ra bên ngoài nên thoạt trông thật lạnh lùng.

"Công tử.", Ngưng Vũ cúi người hành lễ, hai người bên kia cũng hơi cúi người chào nàng.

"Được rồi, đứng lên đi.", Vị quý công tử kia lên tiếng, âm thanh hơi thấp nhưng lại cực kì dễ nghe. Đến ngay cả mỹ mạo của hắn cũng khiến người khác phải kinh diễm. Một đôi mắt phượng thanh minh cùng một cặp mày kiếm sắc bén. Trong ôn diễm lại toát lên khí chất uy nghiêm khó có ai bì kịp.

"Gọi ta đến gấp là có chuyện gì?", Ngưng Vũ trực tiếp vào thẳng vấn đề chính, nàng tựa người lên ghế, bội kiếm đặt trên bàn.

Nữ nhân bên kia lại gần rót trà cho Ngưng Vũ: "Dạo này ngủ không tốt sao? Sắc mặt người xấu quá."

Ngưng Vũ nhếch vai không trả lời, lúc này quý công tử bạch y lên tiếng: "Tây Bắc gần đây điều động rất nhiều binh lực, nhưng lại không tiến đến kinh thành, mục tiêu chủ yếu là một sơn trang, tỷ biết chưa?"

"Chưa biết.", Ngưng Vũ nhấp môi uống trà, ánh mắt vỗn dĩ tăm tối nay càng trở nên lạnh lùng, nàng gõ mặt bàn: "Bên phía Hắc Phong có truyền đến tin tức gì không?"

"Không có.", người hộ vệ tên Kỳ Y nói: "Khoảng một tháng nay chúng ta đã không còn liên lạc được với Hắc Phong nữa, người của ta phái đi cũng không thu được bất cứ tin tức nào."

Ngưng Vũ mím môi, rất lâu sau mới lại lên tiếng, nhưng lại khiến những người ở đây rét lạnh: "Có lẽ Hắc Phong đã chết rồi.", đoạn, Ngưng Vũ thở dài: "Tây Bắc có một sơn trang gọi là Thuần Chân, có quan hệ mật thiết với dị tộc. Nếu quả thực nhị thúc đã ở đó thì rất có khả năng đã sớm đạt được hiệp nghị nào đó với dị tộc."

Qúy công tử bạch y nhíu mi, đau đầu xoa mi tâm: "Vậy phải làm sao?"

"Tạm thời ổn định triều đình trước, chuyện trên giang hồ để người trong giang hồ lo. Còn nữa, đệ tự bảo vệ mình cho tốt, đừng khiến ta lo lắng."

"Chúng thuộc hạ nhất định bảo vệ công tử thật tốt, tiểu thư không cần lo lắng.", Nhược Y đáp, lời nói kiên định của nàng khiến Ngưng Vũ phần nào thấy yên tâm: "Chú ý một chút, nhị thúc cũng bắt đầu hành động rồi."

"Đúng rồi, tỷ có biết huyết linh lung là gì không?"

Lời này vừa ra liền hấp dẫn sự chú ý của Ngưng Vũ, nàng đặt xuống chén trà, tư thế cũng đoan chính hơn khi nãy nhiều lần: "Tại sao lại nhắc đến huyết linh lung?"

"Tin tức truyền về nhị thúc ngày đêm tìm kiếm vật này, ta nghĩ cần phải để ý thêm chút."

Khóe môi Ngưng Vũ mấp máy, cuối cùng không mấy vui vẻ thốt ra hai chữ không biết. Nàng nhớ đến những sự việc gần đây, trong lòng chợt trở nên nặng nề. Ngưng Vũ từ biệt nhóm người trong phủ nha, bản thân âm thầm trở về tiểu viện của bản thân.

Nếu mọi chuyện đã có liên quan đến thứ đồ vật gọi là huyết linh lung kia thì nàng cũng nên lưu tâm một chút.

Khi ánh trăng đã rải lên những mái nhà, cơn mưa phùn chậm rãi rơi trên những phiến lá thì Ngưng Vũ mới hạ mình xuống đình trong tiểu viện, vốn định mang một thân ướt át trở về phòng, nhưng bỗng nhiên ánh mắt chạm vào một thân ảnh mềm mại ôn nhuận đứng bên hiên nhà, trên tay vẫn còn mang ô, tán ô ướt nhèm.

Cơ thể Ngưng Vũ khựng lại, trong lòng giống như chảy qua một cỗ ấm áp, bao bọc lấy trái tim nhuốm hơi lạnh của nàng. Ngưng Vũ chậm bước đến, mắt đối mắt cười: "Tìm ta có việc sao?"

Viễn Chi nghiêng tán ô che đi mái tóc ẩm ướt của nàng, đột nhiên khác với những lần trước kéo lấy tay nàng đưa đi. Hai người tiến vào phòng Ngưng Vũ, đang lúc chủ nhân căn phòng kinh ngạc không thốt nên lời thì Viễn Chi đã nói: "Thay y phục trước đi."

Ngưng Vũ đi vào trong, động tác cứng ngắc lần đầu tiên xuất hiện trên người một sát thủ khiến nàng đột nhiên trở nên ngốc ngếch vô cùng. Viễn Chi hướng ánh mắt nhìn theo, đáy lòng từ lâu lại gợn lên một đợt sóng lăn tăn.

Bên trong vang lên tiếng nước chảy, qua bình phong ánh lên bóng dáng mờ ảo mà quyến rũ. Viễn Chi rời tầm mắt, với lấy cuốn sách đầu giường của đối phương, song một chữ cũng không thể vào đầu.

Không biết qua bao lâu đằng sau mới vang lên âm thanh: "Đọc hay không?"

Viễn Chi rũ mắt cất sách: "Hay."

Ngưng Vũ nghe vậy bật cười, xong cũng không vạch trần đối phương. Nàng tiến lại gần nữ nhân thanh y, nửa người gần như ép lên người Viễn Chi. Hơi ấm cùng hương đàn hương thoáng qua khiến lòng Viễn Chi xao động.

Ngón tay Ngưng Vũ chạm lên tóc nàng, cẩn thận chậm rãi vuốt ve. Cổ họng Viễn Chi khẽ động, nàng bắt lấy bàn tay Ngưng Vũ, hai đầu mày co chặt: "Tỷ làm loạn cái gì?"

Khóe môi Ngưng Vũ nhếch lên một đường giảo hoạt, nữ nhân nghiêng đầu, bàn tay giãy ra khỏi tay Viễn Chi rồi cầm lấy cuốn sách ở đầu giường: "Xuân cung đồ, quả nhiên rất hay."

Viễn Chi giật mình đẩy nàng ra, lại thấy ý cười loan loan đuôi mắt phượng, nhất thời tức giận đến cả mặt đều đỏ bừng. Dái tai toàn bộ nhiễm hồng trông thật dễ thương. Ngưng Vũ nhịn không được lại muốn trêu nàng, một tấc lại muốn một thước thu vào trong tay toàn bộ biểu cảm của đối phương: "A, có vẻ muội chưa có đọc nó... Vậy thì trong lúc ta tắm rửa thì muội làm gì?"

Hai cánh môi hồng nhuận mím chặt, Viễn Chi một chữ cũng không thể thốt thành lời. Thứ xúc cảm hỗn loạn cùng phức tạp bức nàng trở nên thất thố trước mặt nữ nhân điên cuồng này, nàng cũng không muốn cứ như vậy mà chịu thua. Hít một hơi bình ổn tâm trạng xao động của chính mình, Viễn Chi lấy lại bình tĩnh mở miệng: "Suy nghĩ về nhiệm vụ."

Ánh mắt Viễn Chi nghiêm túc nhìn lại, trong khoảnh khắc khiến cho Ngưng Vũ trở nên lạc lõng giữa không gian. Nàng cũng thu lại dáng vẻ của bản thân, giấu đi một tia mất mát trong ánh mắt mà ngồi xuống bàn trà: "Không phải nhiệm vụ xong rồi sao?"

"Chưa.", Viễn Chi lắc đầu: "Là nhiệm vụ riêng mẫu thân giao cho ta."

Nháy mắt Ngưng Vũ trở nên nghiêm túc: "Muội muốn nói cho ta?"

Viễn Chi gật đầu.

Ngưng Vũ chợt nhíu mày: "Tại sao? Muội không biết đối với một sát thủ thì bí mật của nhiệm vụ quan trọng như nào không?"

"Sát thủ sao?", đột nhiên Viễn Chi cao giọng, ánh mắt nhìn Ngưng Vũ cũng trở nên sắc bén hơn trước: "Lẽ nào tỷ còn không rõ so với tỷ, ta thậm chí còn hiểu rõ hơn ai hết về thân phận này sao?"

Cơ thể Ngưng Vũ khựng lại, cơ mặt cứng ngắc nhìn Viễn Chi, sau một hồi nàng mới rũ mắt: "Dù sao thì muội cũng thay đổi rồi..."

"...Đủ rồi.", Viễn Chi tức giận đến cả người run rẩy: "Ai mới là người thay đổi chứ?"

Cửa gỗ đóng lại tạo ra âm thanh chói tai, Ngưng Vũ bần thần ngồi giữa phòng, nàng đặt tay lên vị trí trái tim, cảm nhận từng cơn đau chậm rãi khuếch tán mà chợt bật cười, tâm trí lại nhớ về những ngày xưa, khi Viễn Chi vẫn còn lững thững đi phía sau nàng gọi một câu tỷ tỷ hai câu sư tỷ, cho đến khi đối phương hận nàng cũng như chán ghét nàng.

Nỗi phiền muộn dâng trào, nhấn chìm Ngưng Vũ trong những mệt mỏi.

===========================================================================

03/06/2022.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv