Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 12



Theo thân mình Úy Oản bay tới, Phương Huyễn mạnh mẽ kéo lấy tay Phan Hải lui về phía sau ba thước, kiếm quang tăng vọt, ba lưỡi đao sắc bén đâm thẳng đến.

Phương Huyễn lấy làm kinh hãi, ba gã thích khách bản lĩnh không tầm thường, bên cạnh còn có một Phan Hải không biết võ công, nghiến răng mạnh mẽ, vung tay tung chưởng nghênh địch.

Úy Oản liếc mắt đã nhìn thấy hành động của hoàng đế, hô to: “Không được!” Chân khí đề tới đỉnh điểm, nhanh như chớp, nhảy đến trước người Phương Huyễn, nhuyễn kiếm xuất ra, nội lực xuyên thấu kiếm thể, thân kiếm ông ông tác hưởng, xuất thủ như gió, trong nháy mắt chém đứt ba thanh trường kiếm.

Ba gã thích khách lấy làm kinh hãi, một kích không trúng, lập tức phải lui ra, nhưng lúc này điện quang hỏa thạch (), đã bị ngự lâm quân bao vây.

()điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng biết hôm nay thoát không khỏi, cùng hô to: “Đại Hãn vạn tuế!” Thanh kiếm bị chém đứt trong tay “Phác” một tiếng đâm vào ngực, lập tức ngã xuống đất ngưng thở bỏ mình.

Chúng đại thần thất sắc, Cốc Lương Văn Hoa xông lên trước tiên: “Bệ hạ kinh hãi, thần hộ giá bất lực, tội đáng chết vạn lần!” “Bịch” nhanh chóng quỳ xuống.

Hoàng đế nhìn qua Thái phó, rùng mình trong lòng, khuôn mặt thái phó vốn tái nhợt lúc này lại có một chút chuyển xanh, môi tím đen, gắt gao mím chặt, cước bộ không biết sao chậm chạp, làm như đang vô cùng gắng sức, chậm rãi quỳ gối bên phải Cốc Lương Văn Hoa, dập đầu thật sâu.

Phương Huyễn nhịn không được vươn tay muốn nâng Úy Oản dậy, nhưng giữa đường lại dừng lại, ngạo nghễ đứng thẳng người: “Đều đứng lên đi! Trẫm không có việc gì.”

Cốc Lương Văn Hoa đứng lên, mặt mày hung tợn: “Đem ba nghịch tặc này bầm thây vạn đoạn!” Ánh mắt Phương Huyễn không tự chủ lại liếc về phía Úy Oản, Thái phó đã đứng lên, thân hình loạng choạng, dưới chân mang chút lảo đảo, lặng lẽ đi đến một bên, mặt cúi xuống, thần tình bình thản trầm tĩnh như thường ngày.

Phương Huyễn nhíu nhíu mày: “Tra xem thích khách đến tột cùng là người phương nào phái đến?”

Cốc Lương Văn Hoa mở lời trước: “Cái này còn phải hỏi sao? Bọn chúng trước khi chết tung hô “Đại Hãn”, chắc chắn Tô Hách Ba Lỗ nói không giữ lời, mượn đón dâu ám sát hoàng thượng!”

Hoàng đế không để ý tới hắn, ngược lại chuyển hướng sang Úy Oản: “Thái phó nghĩ như thế nào?”

Úy Oản làm như không muốn mở miệng nói chuyện, cách một khoảnh khắc mới nói: “Thần cho rằng... Không phải Hãn vương không giữ lời... “Ngữ thanh dừng lại, yết hầu nhẹ giật giật, lại nhếch miệng.

Cốc Lương Văn Hoa cau mày, dự định phản bác, lại nghe hoàng đế mở miệng: “Thái phó vì sao dám khẳng định như thế?”

Úy Oản ngẩng đầu nhìn hoàng đế, trầm ngâm nói: “Tô Hách Ba Lỗ cầu thân triều đình ta, xác nhận cố ý tốt. Chinh chiến liên tục nhiều năm, triều đình ta tuy mệt mỏi, Di Bang cũng là thương binh tàn tướng, cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn gấp. Nếu Tô Hách Ba Lỗ tâm hoài bất quỹ (lòng dạ xấu xa, có ý đồ đen tối), muốn ám sát bệ hạ, mới vừa rồi có thể thừa dịp lấy trưởng công chúa xuống tay, hà tất xá dịch cầu nan (bỏ dễ tìm khó)?”

Phương Huyễn có chút đăm chiêu, Cốc Lương Văn Hoa trầm giọng nói: “Lời thái phó tuy có lý, nhưng lòng người khó đoán, thần cho rằng, Tô Hách Ba Lỗ không thoát khỏi hiềm nghi!”

Úy Oản ảm đạm cười, chậm rãi đi đến trước người thích khách, cúi người rút ra một thanh kiếm gãy, lau đi vết máu, nắm ở trong tay: “Thỉnh bệ hạ nhìn xem, người Di chuyên dùng đao, mũi đao loại này cũng không thường gặp. Huống hồ mũi kiếm nhọn đến mức này phải là tinh thiết thượng đẳng! Người Di dùng thép chế đao, khí cụ bằng thiết đa số làm nông cụ, cũng không luyện vũ khí.”

Nhãn thần Phương Huyễn dẫn theo vài phần chuyên chú, thẳng tắp hướng về thái phó dung nhan tuấn tú, chậm rãi gật đầu: “Vậy theo ý thái phó, ba gã thích khách này là chịu sự sai khiến của người nào?”

Úy Oản lắc lắc đầu: “Thần trước mắt còn chưa nghĩ ra. Vùng ngoại thành nhiều người hỗn tạp, thật không phải nơi ở lại lâu, thỉnh bệ hạ nhanh chóng hồi cung!”

Cốc Lương Văn Hoa một bước tiến tới: “Cung thỉnh bệ hạ nhanh chóng hồi cung!” Chúng thần vội vàng noi theo: “Thỉnh bệ hạ nhanh chóng hồi cung!”

Phương Huyễn nhìn thoáng qua thái phó đứng trang nghiêm cúi đầu, xoay người đi trở về ngự liễn, dưới sự nâng đỡ của Phan Hải bước lên long giá, phân phó kẻ dưới: “Đem thi thể ba gã thích khách này đưa đến hình bộ. Cho trẫm tra xét kỹ càng, đến tột cùng là ai dám hành thích trẫm!”

Hình bộ thượng thư Thuần Vu Diệp đi ra khỏi hàng, quỳ xuống: “Thần nhất định dốc hết toàn lực, chắc chắn phải tra ra manh mối.”

Hoàng đế khẽ gật đầu, phất tay phân phó: “Hồi cung!” Bánh xe lăn đều, xe quay trở về, vua tôi song hành, hướng hoàng thành mà đi.

Úy Oản lần này không trở lại vị trí dẫn đầu quần thần, một mình lui lại phía sau mấy bước, mắt nhìn theo mọi người cung kính nghiêm trang đi về phía cổng thành, một người cũng không ngoảnh lại nhìn, nhịn không được nâng tay phải lên xoa nhẹ ngực, tay trái lấy ra một khối khăn lụa che miệng lại, cúi đầu ho khan hai tiếng, mở khăn ra nhìn một chút, mắt thấy trên mặt khăn trắng thuần một vết máu loang ra, ảm đạm cười, tùy tay ném đi, nhanh chóng bước vài bước, đuổi theo hàng dài phía trước, đứng vào trong hàng, lặng lẽ hồi thành.

Lang yêu man hồi, diêm nha cao trác các bão đích thế, câu tâm đấu giác.

(Năm bước lại một lầu, mười bước lại một gác

Hành lang uốn cong như tấm lụa, mái nhà cao nhọn như mỏ chim

A Phòng cung phú – Đỗ Mục)

Khôn Trữ cung đứng đầu hậu cung, lầu các trùng điệp, tráng lệ nguy nga, cột khắc hình phượng, mái hiên lát ngọc lưu ly nhiều màu sắc, Vũ điện ấm áp, cảnh xuân hài hòa, hương khí bốn phía, cung nhân đoan trang diễm lệ, đi đứng hữu lễ, quốc mẫu hiền từ, xinh đẹp cực điểm, hiền thê ngày xưa cũng chỉ như thế.

Úy Oản chậm rãi đi vào Khôn Trữ cung Tiêu Lan điện, vị xạ hương nhàn nhạt từ từ thấm vào cơ thể, giữa ngực thoải mái hơn vài phần, tinh thần khẽ phấn chấn.

Cốc Lương Văn Phương đang ngồi nói chuyện phiếm cùng con dâu, trông thấy thân ảnh Úy Oản tiến vào điện: “Thái phó đã tới!”

Úy Oản đoan đoan chính chính hành lễ: “Vi thần khấu kiến thái hoàng thái hậu, hoàng hậu nương nương!”

Cốc Lương Văn Phương cười nói: “Được rồi được rồi, ngươi cứ đa lễ như vậy! Ban thưởng ngồi!”

Hoàng hậu chính là trưởng nữ của Cốc Lương Văn Hoa, khuê danh là Dục Châu, cùng Cốc Lương Văn Phương là cô cháu ruột, hiền lương tài đức, thấy cô ôn hòa, tiếp lời nói: “Thái phó luôn luôn đa lễ, tính ra vẫn là con dâu tộc thúc, nhưng mỗi lần thấy cháu dâu lại hành đại lễ, thật sự là cháu dâu!” Cốc Lương Văn Phương cười nhưng không nói.

Úy Oản vén áo ngồi xuống, chắp tay: “Nương nương hiền đức, thần sao dám tùy ý, quân thần chi lễ (phép tắc giữa người trên kẻ dưới) từ xưa tới nay đều là như vậy, không thể tùy ý bỏ qua!”

Cốc Lương Văn Phương cùng con dâu nhìn nhau cười, vẫy tay ra hiệu cho cung nữ nội thị trong điện lui ra, ánh mắt càng nhu hòa: “Ai gia đã cùng hoàng hậu thương nghị qua, lần này mời thái phó đến đây, mong rằng thái phó tinh tế nhìn một cái, thân thể hoàng hậu đến tột cùng như thế nào?”

Úy Oản đứng lên, chậm rãi đi đến trước người hoàng hậu, Cốc Lương Dục Châu vươn cổ tay trắng trẻo ra: “Làm phiền thái phó!”

Úy Oản khiêm tốn lễ độ, ba ngón tay nhập lại, lẳng lặng bắt mạch, đột nhiên mặt mày rạng rỡ: “Thần xin hỏi nương nương, ba tháng này có nguyệt sự (kinh nguyệt) không?”

Cốc Lương Dục Châu gật đầu nói: “Có!”

Úy Oản nhíu mày, làm như có chút không giải thích được, nghĩ nghĩ một chút lại hỏi: “Vi thần mạo muội, nguyệt sự ba tháng này của nương nương có nhiều không?”

Hoàng hậu lắc đầu: “Làm như so với trước kia giảm rất nhiều, ai gia đối với nguyệt sự không rõ lắm, nên thỉnh mẫu hậu tương trợ, mời thái phó đến đây xem mạch!”

Úy Oản gật đầu, đôi mày giãn ra: “Chính là trong mà không đặc, nhạt như nước suối? Vả lại thời gian không dài, giống như nửa ngày một ngày liền dừng lại?”

Cốc Lương Dục Châu cười nói: “Thái phó quả nhiên thần thông, nói thực chuẩn!”

Úy Oản khẽ cười, lùi ra phía sau mấy bước, khom lưng hành lễ: “Chúc mừng nương nương, nương nương đã mang long tử hơn ba tháng rồi!”

Cốc Lương hai người nhìn nhau, đều cùng kinh ngạc đứng lên, thanh âm hoàng hậu mang chút run rẩy: “Ngươi nói cái gì?”

Úy Oản buồn bã cúi đầu: “Nương nương mang thai đã ba tháng, chẳng qua thân thể không khỏe, thai nhi bất ổn, nương nương phải an tâm tĩnh dưỡng, không nên đi đứng quá nhiều, tốt nhất có thể nằm trên giường nghỉ ngơi. Nếu tháng này vẫn có nguyệt sự, có thể tiến hành tẩm bổ thích hợp.”

Cốc Lương Văn Phương vội hỏi: “Nên ăn cái gì mới có thể bồi bổ?”

Úy Oản vẫn cúi đầu như trước: “Đợi thần viết một phương thuốc các món ăn, nương nương chiếu theo đó mà dùng, sẽ không có gì đáng ngại!”

Cốc Lương Dục Châu đưa tay kéo ống tay áo Úy Oản, vội vàng nói: “Thỉnh cầu thái phóviết, ai gia vô cùng cảm kích!” Nàng làm hoàng hậu mười năm, từng mang thai một lần, đáng tiếc đứa bé chết non, từ đó về sau hoàng đế mặc dù cũng thường ngủ lại, lại chưa từng được nhất nam bán nữ (ý bảo không có con cái), mắt nhìn hai vị Đức, Hiền phi có con cái quấn quýt, ao ước không thôi, ngày đêm cầu nguyện, chỉ mong trời cao ban cho Lân nhi, cũng có thể làm cho vị trí hoàng hậu này vững chắc hơn một chút.

Hiện giờ hài tử đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không tránh được vui mừng khôn xiết, trong lời nói mất đi thái độ đoan trang lễ độ, Cốc Lương Văn Phương nhẹ giọng ho khan, hoàng hậu bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng rút tay lại, ngồi nghiêm chỉnh, dịu dàng đạm mạc cười.

Úy Oản chậm rãi đứng dậy, bước đến trước án thư trong điện, trải giấy ra cầm lấy bút nhất bút nhất hoa (mỗi nét bút viết ra như vẽ một bức tranh) mà viết xuống phương thuốc, các món ăn, mùi máu tươi trong miệng tràn ra, nếm không đắng không cay, chẳng qua cứng nhắc mà viết, rành mạch, từng chữ từng chữ hiện ra.

Đem phương thuốc cùng các món ăn giao cho hai người đang phấn chấn trong điện, Úy Oản lễ nghi chu toàn, chậm rãi rời khỏi Tiêu Lan điện, ly khai Khôn Trữ cung nguy nga lộng lẫy.

Đa tạ trường điều tự tương thức, cường thùy yên tuệ phất nhân đầu.

(Dường như liễu cũng hiểu lòng

Dịu dàng phơ phất buông trên tóc mình

Liễu chi từ – Lý Du)

Thuận theo đường mòn trong ngự hoa viên bất giác đi tới bên Cẩm hồ. Cẩm hồ mênh mông, chính là ngọn nguồn thủy cảnh (bắt nguồn của cảnh sông nước) ngự hoa viên, bốn phía trồng những hàng liễu mỏng manh kéo dài. Vào lúc này, liễu nửa vàng nửa xanh, chồi non nhú lên, dẫn theo vài phần xinh đẹp mà buông xuống mặt hồ, khiến cho cá chép trong Cẩm hồ đều ngoi lên mặt nước, trêu đùa cành liễu đang nhu hòa rủ xuống.

Ven con đê bên hồ, trong lúc đi dưới hàng liễu rủ, Úy Oản có chút ngẩn ngơ, nhớ mang máng cũng là ngày cuối đông đầu xuân như vậy, Phương Huyễn vẫn còn là thái tử cười ha hả kéo lấy chính mình, muốn chèo thuyền du ngoạn trên hồ, chỉ nói cuối đông du hồ, không thấy băng, nhưng thấy nước chảy xanh trong, cùng màu sắc cành liễu, cũng có một phen tình thú.

Đưa tay đỡ lấy lan can bằng đá, dùng cành liễu gãy trong tay, cúi người xuống, tinh tế trêu đùa cá chép hồng trong hồ, trông thấy một cái đuôi xuôi dòng bơi đến, khe khẽ chạm vào cành liễu, bỗng quay ngược lại, quấn lấy cành liễu dao động qua lại, làm như tinh tế ngắm nhìn hình bóng nhỏ bé đang buông xuống.

Úy Oản nhẹ nhàng cười, vứt cành liễu cầm trong tay vào hồ, theo dòng nước gợn sóng nhấp nhô, cá chép hồng kia vẫy vẫy đuôi, nháy mắt đuổi theo.

“Thái phó!” tiếng người tới đột nhiên đánh tan cảm giác vui đùa của Úy Oản, ngẩng đầu nhìn lại, dưới rặng liễu rủ cạnh dòng nước, một người khuôn mặt tuấn tú bị che mất phân nửa, ống tay áo màu vàng kim rực rỡ đang lay động, đúng là đấng chí tôn thánh triều – hoàng đế Phương Huyễn.

Hoàng đế trở lại trong cung, ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương lại cảm thấy bất ổn không yên, trước mắt luôn thoảng qua đôi môi tím tái của Úy Oản, vẻ mặt xanh xao, thân hình loạng choạng.... Đợi phê xong chồng tấu chương, không thể kiềm được, dứt khoát gọi Phan Hải hướng Vĩnh Yên cung mà đi, nghĩ muốn nhìn hắn một cái xem rốt cuộc làm sao vậy? Xem có vẻ như là thân thể không tốt, giống như bệnh lâu ngày không trị!

Đi bộ dọc ngự hoa viên, liền thấy một bóng người quen thuộc hiện lên dưới hàng liễu rủ, quan bào trên người còn chưa cởi xuống, cước bộ thong thả, sắc mặt vẫn tái nhợt không chút huyết sắc thiếu đi sức sống. Phương Huyễn mặt nhăn mày nhíu, đang định gọi hắn, đã thấy người nọ ngắt liễu ngồi xuống, dựa vào lan can đá trêu đùa cá chép, lát sau làm như đã ghét liễu, đem cành liễu kia vứt đi, đứng thẳng người lại, một vẻ tịch mịch trống vắng hiện lên giữa đôi lông mày, cuối cùng vẫn không thấy rời đi, nhịn không được lên tiếng gọi.

Úy Oản nhìn hoàng đế đã đi tới, hơi nhíu mày, nháy mắt khôi phục như cũ, yên ả như nước, khom người hành lễ: “Bệ hạ thánh an!”

Ánh mắt hoàng đế bình tĩnh chăm chú nhìn hắn: “Không biết trẫm có quấy nhiễu hứng thú vui đùa của thái phó hay không?”

Úy Oản lắc đầu: “Thần chẳng qua tùy ý một chút, sao có thể gọi là hứng thú vui đùa?”

Phương Huyễn xoay người nhìn mặt hồ mênh mông: “Hồ nước này trải qua một thời gian đóng băng, lần này thay đổi cảnh sắc, nhìn như lại thêm thanh trong sạch sẽ.” Quay đầu lại cười: “Không biết thái phó có nguyện bồi trẫm một chuyến?”

Úy Oản có hơi thở dài: yêu thích này trái lại không thay đổi! Khom người nói: “Bệ hạ nếu như có hứng, thần nguyện bồi bệ hạ một chuyến chèo thuyền du ngoạn!”

Phương Huyễn tiếu ý càng sâu: “Vẫn là thái phó hiểu trẫm nhất! Phan Hải, sai người đưa thuyền đến đây, hôm nay trẫm muốn cùng thái phó du ngoạn Cẩm hồ!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv