Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 54: Do ký đa tình



“Lão đại!” Mễ Tứ Nhi ở nơi không xa rống to một tiếng. Nhiễm Thanh Hoàn đang mải mê suy nghĩ, nhất thời không chú ý, bị tiểu tử này hù giật nảy mình, gã nheo mắt quay đầu lại, vẻ mặt bực dọc trừng Mễ Tứ Nhi: “Ban ngày ban mặt ngươi động đực à, con mẹ nó ta còn chưa điếc đâu.”

– Nhìn kiểu gì cũng là một tên lưu manh mặt mũi xấu xí.

Mễ Tứ Nhi chạy nhanh quá, thở hơi hổn hển, thần sắc kích động nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, căn bản chẳng để ý lời gã nói: “Lão đại, ngươi chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi!”

Nhiễm Thanh Hoàn cau mày nhìn hắn, lòng nghĩ tiểu tử này chỉ một lúc không gặp mà phát điên cái gì: “Ta đã giết vợ ngươi hay cướp cha ngươi? Ngươi khi không làm trò gì vậy, nơi này không phải địa bàn của ngươi, đã nói bao nhiêu lần…” Mễ Tứ Nhi lao tới kéo gã lại: “Không được, lão đại, hôm nay lời này ta nhất định phải nói với ngươi, bằng không sẽ nghẹn chết, đi theo ta…”

Nhiễm Thanh Hoàn bị hắn kéo lao băng băng một lúc, lần đầu tiên mở mang kiến thức, biết trên thế giới có một loại người có thể cường hãn đến mức bị chết nghẹn lời nói.

Mà lúc này, Tiêu Tương đang ở nơi cao nhất của thành trì này – đài quan sát trên Vọng Hương lâu, có hắn trấn, quân Hồng Châu và bách tính Yên Kỳ không quấy rầy nhau, mọi người tuy bị sự u ám của chiến sự ảnh hưởng, ít nhiều lo lắng, dẫn đến Hoa Dương không còn cảnh ngựa xe như nước ngày xưa, nhưng cũng hòa bình an nhàn. Tiêu Tương đang nhìn chợt có cảm giác, giống như thời không đột nhiên rối loạn, cuộc chiến tranh cứng đối cứng này căn bản chưa từng tồn tại, hết thảy trước kia – đại quân Hồng Châu, sự giảo hoạt, truy kích, chiến đấu, âm mưu, binh pháp của Yên Kỳ, đều khởi nguồn từ suy tưởng của mình, vạn sự vạn vật vẫn tiếp tục quỹ đạo của nó, củi gạo dầu muối bình thản.

Qua vài ngày, đổ máu và giết chóc đều như là chuyện xa tận cuối trời, không có cửu quốc, không có dã tâm, cũng không có thượng vị giả nắm quyền sinh sát, và sự tín nhiệm nhỏ nhoi của họ. Một loại mệt mỏi thấu xương tự nhiên sinh ra từ đáy lòng – Tiêu Tương thất thần nhìn hai tên côn đồ cắc ké trẻ tuổi ô ngôn uế ngữ đùa giỡn đi qua dưới lầu, không lưu tâm – cũng liền bỏ lỡ cơ hội lần cuối cùng đời này được nhìn thấy đối thủ như số mệnh.

Vận mệnh đi một vòng thần kỳ, để hai người chói mắt nhất trong loạn thế này đi lướt qua nhau, trong tình huống hai bên đều không biết. Sau đó chia ranh giới, một sống một chết.

Mà lúc này, dẫn binh nghiêm mật tuần tra là đại tướng hàng đầu dưới tay Tiêu Tương: Tạ Thanh Vân thống lĩnh ba lộ quân cánh tả Hồng Châu từng hộ tống Trịnh Việt. Lúc tuần thành Tạ Thanh Vân bị người phi một đao, khi hắn nhanh tay lẹ mắt bắt phi đao, thần hồn nát thần tính đi tra xét, xung quanh ngay cả bóng quỷ cũng chẳng còn, hắn không khỏi rùng mình – lại có cao thủ như vậy bên trong Hoa Dương!

Trên phi đao giắt một lá thư, Tạ Thanh Vân mở ra xem liền biến sắc, chỉ vì cuối lá thư ấy rồng bay phượng múa năm chữ to – Nhiễm Thanh Hoàn kính thượng.

Tạ Thanh Vân đã biết người dáng vẻ nhu nhược chưa từng nói chuyện cao giọng mấy ngày đó đi bên cạnh Trịnh Việt chính là Nhiễm Thanh Hoàn kỳ tài dụng binh trong truyền thuyết ăn thịt người nuốt luôn xương của Yên Kỳ, chênh lệch thật sự hơi lớn, Tạ Thanh Vân tung hoành sa trường nhiều năm, thần kinh đã thô chắc, mà vẫn bị đả kích khá nặng.

Tình Ngữ công tử cho hắn cảm giác rất quen thuộc, nghĩ lại thì bề ngoài nhu nhược và tính bền ẩn ẩn đó thật sự cực giống một người – Lê Thương của Hồng Châu năm xưa – bị Lữ Diên Niên phái đến Nam Thục nằm vùng, nam tử tự tay chôn vùi Nam Thục, lại táng thân ở Nam Thục kia. Dù cho Lê Thương không bằng Tình Ngữ xinh đẹp đến khó phân biệt nam nữ, nhưng nét thanh sầu nhàn nhạt nơi khóe mắt đuôi mày, sự thong dong ưu nhã khi giơ tay nhấc chân, lại giống hệt nhau, chẳng trách lúc mới gặp người đó mình không ghét nổi.

Lê Thương, cái tên này chôn trong lòng chúng nhân Hồng Châu không biết đã bao nhiêu năm, ủ thành vô số ao rượu đắng, tràn ngập trong hồi ức thê lương gió tây bụi mù, người kiên quyết rời đi, ở trong lòng Tạ Thanh Vân, trong lòng Tiêu Tương… Hoặc là, trong lòng Lữ Diên Niên.

Họ không hề là nam nữ đều thích như Lữ Diên Niên, đối với người nọ cũng chưa từng có suy nghĩ khinh nhờn, nhưng mà, người như Lê Thương, bảo người ta làm sao không đau lòng, làm sao không tiếc thương cho được? Ông trời tự mình tạo ra nhân vật tựa tiên mắc đọa như vậy, lại không nhịn được sinh lòng đố kỵ.

– Tạ Thanh Vân bóp lá thư của Nhiễm Thanh Hoàn, cắn chặt răng: “Người đâu! Chuẩn bị bút mực!”

Hắn nhanh chóng viết mấy chữ ngay trên lưng thuộc hạ, sau đó ném tờ giấy lên không trung, truyền lệnh: “Toàn thành đề phòng, ta đi gặp Đại soái!”

Nhưng mà, dù cho ngươi muôn vàn tốt, ngôn từ cực kỳ khẩn thiết, chúng ta chung quy cũng là địch nhân.

Nhiễm Thanh Hoàn bị Mễ Tứ Nhi kéo đến chỗ vắng người, vẻ mặt bất đắc dĩ chờ hắn mở miệng: “Nói đi.”

Mễ Tứ Nhi cảnh giác tra xét tình hình xung quanh một chút, sở dĩ hắn có thể xuất sư từ Bọ Chét, công phu chân thật cũng không phải là đùa, xác nhận trong phạm vi trăm mét không có ai, Mễ Tứ Nhi trịnh trọng nhìn Nhiễm Thanh Hoàn: “Lão đại, có một việc, Tứ Nhi biết không nên lắm miệng, nhưng chuyện tới hiện giờ, vẫn không nhịn được phải nói với ngươi.”

Nhiễm Thanh Hoàn thấy hắn nghiêm trang cũng bớt lại: “Sao vậy?”

“Lão đại, ngươi có biết trong lòng chưởng quầy nghĩ gì hay không?”

“Chưởng quầy?” Để tiện cho công việc, Yên Kỳ trên dưới đều học theo Nhiễm Thanh Hoàn gọi Trịnh Việt là chưởng quầy, gã mù tịt nhìn Mễ Tứ Nhi, “Hắn nghĩ cái gì?”

“Ta không biết nói thế này, trong lòng lão đại có thể lĩnh hội được bao nhiêu,” Mặt Mễ Tứ Nhi đỏ lên, “Nhưng hôm nay nhất định phải nói ra để lão đại biết – chưởng quầy y vẫn có tâm tư khác với ngươi!”

Trong đầu Nhiễm Thanh Hoàn “Uỳnh” một tiếng, gã nhất thời chưa phản ứng được, chỉ sững sờ nhìn Mễ Tứ Nhi: “Ngươi nói… nói cái gì…”

“Lão đại quả nhiên còn chưa biết,” Mễ Tứ Nhi thở dài, “Chưởng quầy thích ngươi, giống như giữa nam nữ, là thật sự moi tim moi gan ra mà thích, ta nhìn cũng phải sốt ruột thay y!”

“Ta…” Chuyện giấu trong lòng lâu như vậy lại bị tiểu tử ngốc này một câu nói thẳng ra, Nhiễm Thanh Hoàn liếm môi, hơi á khẩu, “Ai nói với ngươi?”

“Còn cần ai nói à?” Mễ Tứ Nhi cười khổ, “Các cụ nói người ngoài cuộc tỉnh táo, hôm nay ta chung quy đã hiểu, ngay cả lão đại vừa gặp chuyện liên quan đến mình cũng hồ đồ, chưởng quầy là người anh minh thần võ như vậy cũng lúng túng thất bại ở đây – chưởng quầy còn đặc biệt dặn dò, những lời này không thể nói cho ngươi nghe.”

“Là lời gì?”

“Chưởng quầy nói, trước ngươi, y chưa bao giờ biết mình một ngày kia sẽ thích nam nhân, mà sau ngươi…” Mễ Tứ Nhi dừng lại, nhìn thẳng ánh mắt phức tạp khó nói rõ của Nhiễm Thanh Hoàn, “Y nói người khác là nam hay nữ, cũng chẳng liên quan gì đến y.”

“Chưởng quầy còn nói, không thể cho ngươi biết, mặc dù Yên Kỳ ta không phản đối cưới… cưới nam nhân, nhưng nam nhân nữ khí chung quy không thành được đại sự gì, y lo lắng ngươi chịu ép uổng, lại không đành lòng để ngươi lo lắng vì chuyện của y, liền ép uổng chính mình, cả đời không nói ra, cả đời chỉ giữ trong lòng.”

Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn được lui lại hai bước, sống lưng đụng vào tường đá, cấn đau: “Hắn nói với ngươi như thế à?”

“Phải.” Mễ Tứ Nhi kiên định nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, “Ta không biết trong lòng lão đại suy nghĩ như thế nào, dù sao chăng nữa, nếu không cho lão đại biết những lời này, lương tâm Tứ Nhi không chịu nổi, cũng hi vọng lão đại bất kể thế nào, tốt xấu gì hãy nghĩ đến chưởng quầy… Nhiều năm như vậy không dễ dàng gì, đừng cô phụ y, tổn thương y…”

Nhiễm Thanh Hoàn khoát tay cắt ngang hắn – y lo lắng ngươi chịu ép uổng, lại không đành lòng để ngươi lo lắng vì chuyện của y, liền ép uổng chính mình, cả đời không nói ra, cả đời chỉ giữ trong lòng.

Các việc gần đây lướt hết qua trong lòng, người thời điểm hỗn loạn ở bên không rời một khắc, dung sắc khi chăm chú tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, thở dài mệt mỏi tột cùng lúc nửa đêm, hết lòng quan tâm nhìn rõ mọi việc, và đôi tay ấm áp. Gã nhớ lúc Tiêu Tương đánh lén, mình vô thức cản tên bay tới thay hắn, lại được người nọ che chở kín kẽ trong lòng, tuy rằng ngoài miệng hai bên đều không nói, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng luyện công phu, thực sự không nhìn ra mũi tên ghê người cắm trên vai đó, nếu không phải vì bảo vệ mình, là hoàn toàn có thể tránh được sao? Còn có màn kịch hao tâm tốn sức kia, vờ như chẳng hề để ý, chỉ vì một lọn tóc nhỏ…

Nhiễm Thanh Hoàn bỗng thấy lòng xót xa, mình có tài đức gì đâu.

Gã khẽ ấn dạ dày bắt đầu đau, hơi khom lưng. Mễ Tứ Nhi luống cuống, vội vàng đỡ gã: “Lão đại, sao vậy? Là Tứ Nhi không tốt, quên thân thể lão đại không khỏe, ta…”

“Không sao.” Nhiễm Thanh Hoàn nói khẽ, đôi mắt giấu dưới tóc, che đi chỗ duy nhất trên mặt nạ có thể biểu đạt tình cảm, “Ta không sao.”

“Làm sao thế?” Bỗng nhiên một tiếng quát hỏi hơi cấp thiết vang lên, Nhiễm Thanh Hoàn cứng đờ người… Trịnh Việt.

Trịnh Việt rảo bước tới kéo Nhiễm Thanh Hoàn trong tay Mễ Tứ Nhi qua, dùng tay vén tóc mái của gã lên, cúi đầu hỏi nguyên một tràng: “Sao vậy? Lại đau dạ dày phải không? Ai kêu ngươi ăn một chút mà cũng không chịu đàng hoàng! Người bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết nặng nhẹ – Để ta xem xem, đau lắm à?”

Lần này cơ hồ ngay cả mắt Nhiễm Thanh Hoàn cũng cay cay, Mễ Tứ Nhi thức thời lui ra một bên, im lặng nhìn.

“Phía trước có một trà lâu,” Trịnh Việt ngẩng đầu nhìn, “Đi, nghỉ chân một chút. Ngươi có đi được không?”

“Ta không yếu ớt thế đâu.” Nhiễm Thanh Hoàn cười cười cứng đờ, Trịnh Việt lại không thèm giải thích gì nửa ôm nửa lôi gã đến trà lâu, kêu một bát nước ấm, tự mình thử độ ấm trước, sau đó lấy một lọ thuốc cất trong lòng ra, hòa một viên vào nước: “May mà lần trước bảo đại phu cho ngươi ít thuốc, mau uống đi.”

Nhiễm Thanh Hoàn tròn mắt nhìn bát nước thuốc màu nâu đậm: “Ngươi luôn mang theo người?”

“Ta không mang theo còn có thể trông chờ cái não heo của ngươi nhớ mang à?” Trịnh Việt trừng mắt nhìn gã, “Mau uống đi, đừng lắm lời!”

Nhiễm Thanh Hoàn lần đầu không đấu võ mồm với hắn, im lặng nhận lấy, vị thuốc thật sự chẳng dám khen, khiến gã buồn nôn từng cơn, mà gã ngay cả mày cũng chưa nhíu lại, lơ đãng uống hết, ngược lại là Trịnh Việt không quen, thận trọng nhìn gã khác thường, còn giơ tay sờ thử trán gã: “Quả thực nghiêm trọng à, đừng có đau quá đần ra nhé…”

“Cút!” Nhiễm Thanh Hoàn sững sờ hất tay hắn ra, tự nhiên mắng một câu, “Ngươi mới đần.” Lúc này mới phản ứng được miệng cay đắng khó chịu, không khỏi le lưỡi, “Bác sĩ thú y gì vậy, coi ta là gia súc à, kê thuốc đắng quá!”

“Gia súc còn biết lạnh biết nóng đấy.” Trịnh Việt lạnh lùng tiếp lời, “Hôm nay chỗ nào cũng không được đi, ngoan ngoãn trở về nằm nghỉ cho ta, dám để ta nhìn thấy ngươi còn nhảy lên nhảy xuống thì, hừ hừ.”

Nhiễm Thanh Hoàn đang tính đáp trả, đột nhiên bóng đen lướt qua, nhanh đến mức những người khác trong trà lâu đều chưa hề phát hiện, Nhiễm Thanh Hoàn lại bị nhét một tờ giấy vào tay. Gã lập tức vo tròn nó trong tay, điềm nhiên làm vẻ mặt khổ sở đứng dậy: “Rồi, ngươi là đương gia, nghe lời ngươi, Tứ Nhi, chúng ta đi.”

Nhóm ba người tìm đến một chỗ vắng, lúc này Nhiễm Thanh Hoàn mới lấy tờ giấy kia ra, là hồi âm của Tạ Thanh Vân với sự chiêu hàng của gã, Nhiễm Thanh Hoàn xem xong mặt không biểu cảm đưa cho Trịnh Việt, chỉ có một dòng chữ-

Tử tiết tòng lai khởi cố huân. (Câu này nằm trong bài Yến ca hành của Cao Thích, có bản dịch trên Thi Viện)

“Sớm đoán được Tạ Thanh Vân sẽ có phản ứng thế này.” Trịnh Việt hơi cười khổ, “Trung thần lương tướng tốt, ta cũng không nỡ.”

“Ta đoán Tạ Thanh Vân đã báo cho Tiêu Tương,” Nhiễm Thanh Hoàn dựa tường khoanh tay trước ngực, “Không bao lâu nữa thành Hoa Dương sẽ giới nghiêm, chúng ta cũng sắp thu lưới rồi.” Gã cau mày nhìn Trịnh Việt, vốn cho rằng dịch dung rồi là không còn gì, nhưng khí chất của người này thật sự quá xuất chúng, loại quý khí trong xương cốt đó, giả trang thành thế nào đều có thể nhận ra ngay, nếu Tiêu Tương thực sự tra gắt, chỉ sợ không trốn được.

Trịnh Việt nhận được ánh mắt gã, cơ hồ lập tức hiểu suy nghĩ của gã, buột miệng hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”

“Ta đang nghĩ, hiện tại cục đã bày, chúng ta đã không cách nào khống chế, cho nên…”

“Đi đâu tìm một nơi cách tuyệt với đời như vậy?” Trịnh Việt hỏi.

“Để ta nghĩ xem.”

“Hả? Lão đại, chưởng quầy, các ngươi đang nói gì vậy?” Mễ Tứ Nhi không hiểu gì cả.

“Đúng rồi!” Mắt Nhiễm Thanh Hoàn sáng lên, “Thế nào, chưởng quầy, có dám gây sự trên đường với ta không?”

Trịnh Việt hơi sửng sốt, chợt cười: “Được, trong đầu ngươi quả nhiên mưu ma chước quỷ nhiều nhất!”

“Mưu ma chước quỷ gì?” Mễ Tứ Nhi vẫn chưa hiểu. Nhiễm Thanh Hoàn kéo hắn tới thì thầm một lúc, Mễ Tứ Nhi trợn mắt: “Lão đại, ngươi ngươi ngươi…”

“Ta cái gì mà ta?” Nhiễm Thanh Hoàn đánh đầu hắn một phát, “Mau mau đi làm việc cho gia!”

“Vâng.” Mễ Tứ Nhi đang toan chạy đi, lại có chút không yên tâm, “Lão đại, các ngươi vừa phải thôi…”

“Có ta đây.” Trịnh Việt cười với hắn, Mễ Tứ Nhi suýt bị nụ cười của Cẩm Dương vương hóa trang thành đại thúc trung niên giật xỉu, đôi mắt bình thường hơi bạc tình không biết tại sao có sự lóa mắt của cố phán sinh tư, khóe miệng nhếch lên bởi vì người kia ở bên cạnh mà đặc biệt vui vẻ. Mễ Tứ Nhi đột nhiên có cảm giác muốn khóc, vốn cảm thấy hai người này đều là người cường thế, ít nhiều sẽ có chút kỳ quái, giờ mới thấy thật sự là quá xứng đôi, hắn muốn cho ông trời cũng nhìn hai người này, ngàn vạn đừng làm khó họ nữa, để họ yên bình bên nhau cả đời, ngắm muôn sông nghìn núi.

Đây là một đôi người một đời một kiếp.

Chập tối hôm nay, trong thành Hoa Dương có hai tên lưu manh dính vào vụ say rượu gây rối trên đường, suýt nữa đả thương người qua đường, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an toàn công cộng của thành Hoa Dương, để cảnh cáo người khác và giáo dục bản thân họ, quan binh Hồng Châu tống cả hai vào ngục theo pháp luật.

Hai người qua đường Giáp và Ất chớp mắt đã bị bỏ qua này, chính là Trịnh Việt và Nhiễm Thanh Hoàn.

Lúc này, Tiêu Tương đã từ chỗ Tạ Thanh Vân biết được tin tức Nhiễm Thanh Hoàn quả thật đang ở Hoa Dương. Tiêu Tương là loại người thế nào, hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ – Nhiễm Thanh Hoàn ở Hoa Dương, vậy tin tức Trịnh Việt trước đó cũng ở Hoa Dương rất có khả năng là thật, sớm biết người này to gan, nhưng không ngờ gan gã lại to đến mức dám lấy vương làm mồi.

Tiêu Tương toát mồ hôi lạnh, biết mình đã trúng kế Nhiễm Thanh Hoàn, lúc này mấy chục vạn tinh nhuệ Hồng Châu mới là chân chính bị cô lập trên cô đảo Hoa Dương – đến nước này, chỉ có một biện pháp giành chiến thắng, chính là bắt hai người Trịnh Việt và Nhiễm Thanh Hoàn trước khi thảm bại!

Tiêu Tương nghiêm lệnh xuống, giới nghiêm toàn thành, vô luận thế nào cũng phải bắt được họ, nhân thời gian còn kịp!

Song hắn không ngờ được là – người hắn muốn bắt lúc này đang nằm yên ổn trong đại lao.

Trịnh Việt đã sớm lo lót trên dưới, Hoa Dương dân phong trước nay không tệ, cực ít có ai vi phạm pháp luật, lao đầu đều lỏng lẻo quen rồi, chỉ cho là thiếu gia nhà ai say rượu gây sự, nhận tiền xong cũng chẳng coi là gì, cho ăn uống ngon lành, mặc bọn họ ở trong lao. Nào phải tội ác tày trời gì, cứ nhốt một tháng rồi thả ra, huống chi nhìn biết ngay là nhà phú quý học hành dốt nát, qua một thời gian tự khắc sẽ có người nhà đến chuộc thôi.

Chẳng trách Tiêu Tương thất bại, chuyện gì hắn cũng tính chậm một nhịp.

Nhiễm Thanh Hoàn lăn trên rơm thoải mái trở mình: “Ta đúng thật là một thiên tài, tên Tiêu Tương đó bây giờ đang lùng bắt chúng ta toàn thành, ha ha, nghĩ tới là cảm thấy rất sảng khoái.”

“Hình như ngươi tương đối ác cảm với Tiêu Tương,” Trịnh Việt nằm nghiêng trên đống cỏ, một tay chống cằm, cười khanh khách nhìn gã, “Nhưng ta nghe nói con người hắn tiếng tăm không tệ, suy cho cùng chẳng qua là tìm nhầm chủ tử thôi.”

Nhiễm Thanh Hoàn khựng lại, ánh mắt quét tới vai Trịnh Việt, lại mau chóng dời đi, nhàn nhạt nói, “Trợ Trụ vi ngược, còn tự cho là trung thần, hiếp đáp bách tính, tội đáng tru.”

“Theo như ngươi nói, trung, hiếu, nhân, nghĩa đều là thứ không chấp nhận được?” Trước mắt chẳng có việc gì, Trịnh Việt ghé sát lại gã, hai người rất ít ngồi bên nhau chuyện gẫu như vậy, hắn bắt đầu càng cảm thấy Nhiễm Thanh Hoàn đã đưa ra một chủ ý hay.

“Cũng không hẳn,” Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ, “Trung, chính là trung với lương tâm mình, dân tộc mình, mà không phải là hôn quân lạ lùng kia, ta không tán thành loại sùng bái cá nhân như tẩy não này.”

“Tẩy não?”

“Não cũng tẩy hết, tức là không còn lại gì, chỉ toàn là hồ bị một số thánh nhân không rõ thị phi đổ vào.” Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi, tinh hoa văn hóa cổ đại dĩ nhiên không cần nói nhiều, song sự tồn tại của bã quả thật cũng không được xem nhẹ, trong một xã hội như thế, nhân tính bị kìm nén gắt gao, tư tưởng và tự do đều là thứ khát khao không được – dù ngươi là giai cấp đặc quyền vẫn có nhiều việc không thể tránh được, “Mà hiếu, chính là dùng cách yêu thân nhân để yêu phụ mẫu mình, khi họ già rồi làm cho họ vui vẻ, chăm sóc họ, giống như năm đó họ đối xử với con cái vậy, thay vì biến người một nhà thành thượng hạ cấp, gặp mặt ba quỳ chín khấu thỉnh an chào hỏi. Nếu ta có phụ thân-“

Gã nhớ tới khuôn mặt vô song của Phượng Cẩn: “Ta sẽ không kiêng nể gì nhổ râu ông ấy, nhưng ta nhất định là thật lòng yêu ông ấy, không phải làm cho thế đạo xem.”

“Phụ thân ngươi không phải…” Trịnh Việt muốn nói Chu lão thừa tướng, rồi lại nuốt câu này xuống, Chu lão thừa tướng sinh tiền là người cổ hủ nhất, nếu biết mình sinh ra một đứa con khác người như vậy, không biết là nên vui hay nên buồn đây.

“Huyết thống chẳng nói lên điều gì.” Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, huống chi còn là huyết thống không biết thật giả, quan hệ ruột thịt lạ lùng này quá nửa là Phượng Cẩn tạo ra, “Ơn dưỡng dục mới là cả đời khó báo đáp. Về phần nhân và nghĩa, là sự đồng cảm sinh ra từ trong lòng, không phải khi ngươi gia tài bạc triệu bố thí cho ăn mày mấy đồng tiền, mà là ngươi dám vào sinh ra tử vì người trong thiên hạ hay không. Nghĩa ư, chính là khi ngươi có ăn, không để bằng hữu bị đói – đáng tiếc trên thế giới này ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa thật sự quá nhiều, quân tử cũng sắp biến thành nghĩa xấu rồi.”

Người tùy tính như vậy-

“Ly kinh phản đạo.” Trịnh Việt cho gã lời bình ngắn gọn, “Cùng với bất học vô thuật.”

Nhiễm Thanh Hoàn bật cười: “Ngươi ngay cả mộ tổ cũng không cần nữa, còn không biết xấu hổ nói ta ly kinh phản đạo.”

Trịnh Việt nhún vai không mấy văn nhã, lại thực sự có vài phần như lưu manh đầu đường, sau đó tựa hồ hắn lại đột nhiên nhớ tới điều gì, chống tay hai bên Nhiễm Thanh Hoàn, cúi người hỏi: “Ban nãy gấp quá, ngươi thế nào rồi? Dạ dày còn đau không?”

Hắn tựa hồ không ý thức được tư thế của mình mờ ám hết sức, chỉ quan tâm nhìn chăm chú người bỗng nhiên thôi cười kia.

Nhiễm Thanh Hoàn hơi thất thần, lời Mễ Tứ Nhi nói tràn ngập trong tai, không ngừng quanh quẩn, cứ nghe một lần là cảm giác tội ác liền tăng thêm một phần.

“Vẫn đau à?” Gã không trả lời, Trịnh Việt cho là gã khó chịu, hơi nhíu mày, “Không được, phải bảo lao đầu mang thêm vài cái chăn bông vào, nếu cảm lạnh có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn, ngươi…”

“Trịnh Việt,” Nhiễm Thanh Hoàn mở miệng cắt ngang hắn, dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Trịnh Việt, “Tại sao ngươi đối tốt với ta như vậy?”

“Hửm?” Trịnh Việt hơi sửng sốt, lập tức cười cười, “Mễ Tứ Nhi đã nói lung tung gì với ngươi rồi?”

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, thở dài: “Xin lỗi…”

“Ngươi xin lỗi ta cái gì?” Trịnh Việt hạ giọng, nắm một lọn tóc Nhiễm Thanh Hoàn lên mân mê.

“Chỗ ta có lỗi với ngươi, hình như rất nhiều.” Nhiễm Thanh Hoàn lẩm bẩm, phòng bị đủ kiểu, tính toán đủ đường, cố ý phớt lờ tình cảm của ngươi, giả ngu vờ ngốc, thậm chí có ý định ra đi, gã hơi cười khổ, “Quả thật rất nhiều.” Trên trán bỗng nhiên lành lạnh, thì ra là Trịnh Việt vén tóc mái dài vạn năm không thay đổi của gã lên, đặt tay lên trán gã, giống như vuốt ve đứa trẻ mà mình cưng chiều.

“Ngươi giúp ta chinh chiến thiên hạ, như cánh tay phải của ta, chính là danh thần bất thế xuất, tuổi còn trẻ đã đủ bệnh tật vì vất vả, có chỗ nào có lỗi với ta? Là ta xin lỗi ngươi mới phải.” Biết rõ sự kiệt ngạo của ngươi, biết rõ sự tiêu sái tự do của ngươi, vẫn từng bước tính toán để ngươi có cảm giác tội ác, để ngươi không đành lòng bỏ ta mà đi. Ngươi lần đầu tiên khiến ta ý thức được mình lại ích kỷ xấu xí như vậy, biết rõ không xứng, mà vẫn muốn giữ chặt ngươi – bởi vì trái tim này, từ lâu đã điên dại rồi.

“Con người ta trên cơ bản chẳng có chỗ nào tốt,” Nhiễm Thanh Hoàn cười tự giễu, “Ngoại trừ tương đối sở trường tính kế người khác, lãnh huyết, ích kỷ, lạnh nhạt, tự phụ…” Gã còn chưa nói xong, lại bị Trịnh Việt che miệng.

“Đừng nói mình như vậy, ngươi chưa bao giờ như thế.” Trịnh Việt nhìn gã, sau đó chậm rãi tới gần, Nhiễm Thanh Hoàn thoáng chần chừ, song không né tránh, Trịnh Việt nhẹ nhàng nạy môi gã ra, kiên nhẫn dẫn dắt, cho đến khi người cứng đờ dần dần bắt đầu mềm đi, tuy rằng không đáp lại gì, nhưng chung quy không đẩy hắn ra.

“Ta đối tốt với ngươi, là chính ta cam tâm tình nguyện.” Nụ hôn kết thúc, Trịnh Việt dán vào tai Nhiễm Thanh Hoàn nói, “Đừng để ý, nếu ngươi cảm thấy buồn nôn, thì coi như chưa từng phát sinh, về sau…”

“Ta không biết nên làm thế nào.” Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên hoang mang nói, “Trịnh Việt, ta… ta không biết nên làm thế nào, tình nghĩa này quá nặng, ta trả không được.”

“Cái gì ngươi cũng nói vay trả à?” Trịnh Việt bật cười, ôn nhu hôn trán Nhiễm Thanh Hoàn – người này mới hai mươi hai tuổi, thật sự khôn khéo thông đạt quá mức, mà giờ đây, rốt cuộc mới có chút dáng vẻ của người trẻ tuổi.

Tâm phòng của gã quá nghiêm, quá khó lay chuyển, cho nên một khi dao động, ngược lại mù mờ.

Như là đã nhìn thấu phong cảnh nhân thế, mà nhắc tới tình cảm lại trống không ngây thơ.

“Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, chấp nhận hoặc cự tuyệt, được không?” Trịnh Việt nói khẽ, “Chờ trận chiến này kết thúc, ta muốn đáp án của ngươi, trước kia đòi hỏi ngươi thứ gì, bất luận là đồng ruộng hay chiến lược, ngươi đều chưa từng chậm chạp, lần này cũng đừng khiến ta thất vọng, được chứ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv