Tình yêu chính là như vậy. Một khi đã sa lầy thì vô phương cứu chữa, không có cách nào có thể buông bỏ được thứ tình cảm ấy. Tình yêu vốn dĩ chỉ đẹp khi hai người yêu nhau được ở bên cạnh nhau, còn không nó chỉ là một mối nguy hiểm khiến người ta tổn thương. Chúng ta đối với tình yêu tựa như một con thiêu thân không chút nghĩ ngợi mà lao đầu vào ngọn lửa ấy.
Hắn là một con hồ ly thành tinh, sống đến ngàn năm, chỉ vì một lời hứa với kẻ sắp chết mà nguyện ý xuyên không đến một thế giới mới, một thế giới vốn dĩ không thuộc về hắn. Cũng chính vì lời hứa ấy mà hắn bị cuốn vào tinh phong huyết vũ của Cửu Châu địa địa.
Sau cuộc chinh chiến đẫm máu, vô số người chết, xác chồng xác, đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi tanh của máu thì cuối cùng đất nước cũng được thái bình, nhân dân có được cuộc sống yên ổn mà bao nhiêu người mong ước. Mà người lập ra chiến lược năm đó, cũng chính vì một chút mê loạn, được tận hưởng một chút dư vị ngọt ngào của tình yêu mà quyết định ở lại thế gian này, một thế gian chưa từng thuộc về hắn. Một hồ ly thành tinh, một vương gia cá tính liệu có thể chung đụng? Liệu trên thế gian không thuộc về hắn, có nguyện ý chứa chất hắn hay không?
Bình luận truyện