Toàn trường rung động trong bầu không khí yên lặng, một số người đang nuốt nước bọt với ánh mắt vừa kinh sợ vừa kính phục trong khi nhìn vào Vũ Hy. Ngay cả một người có kinh nghiệm dày dặn trên nhiều lĩnh vực như Phan Kiến Thư cũng không ngoại lệ, sức mạnh Vũ Hy vừa thể hiện ra cho mọi người thấy rõ ngay cả tu sĩ sở hữu sức mạnh hơn cả Pháp Tướng Thiên Tôn cũng chỉ là một kẻ yếu ớt đến đáng thương.
Phan Kiến Thư di chuyển tầm mắt về phía vị trí Tam Thập Nhị Vương Lão, ông không khỏi thì thào: “Đây là kết thúc dành cho những kẻ ăn tươi nuốt sống người dân!”
Tam Thập Nhị Vương Lão không còn tồn tại nữa, lão đã biến thành bụi phấn cùng với cái dã tâm không biết điểm dừng ấy.
Phan Kiến Thư ngẩng đầu nhìn vào Vũ Hy một lần nữa, dường như ông có thể nhìn thấy cảnh tượng ở tương lai không xa.
“Kỷ Hằng Vương Triều đã không cần thiết phải tồn tại nữa!”
Ngược lại với mọi người, Văn Phác Chân thì thở dài trong im lặng bởi vì ông biết tính cách của Vũ Hy, một người không thích tranh đấu chém giết, lại càng không thích tước đoạt đi mạng sống của người khác, thế nhưng cuộc sống luôn vô thường, nó vô tình vùi dập người khác.
Văn Phác Chân nhẹ giọng lẩm bẩm với đôi mắt nhìn xa xăm: “Đôi bàn tay giờ đây đã nhuốm máu, liệu rằng con đường phía trước có thể bình yên?”
Trận chiến lớn làm các áng mây trên bầu trời tan biến, một bầu trời trong xanh cao vời vợi cùng với vầng Mặt Trời tỏa sáng trong tầm mắt của Văn Phác Chân, tia sáng vàng phủ lên cho vạn vật nhiều màu sắc của sự sống, thế nhưng nó không thể làm tan đi dơ bẩn trong lòng của nhiều người.
“Trận chiến đã kết thúc, chiến thắng thuộc về chúng ta!”
Cao Quốc Dũng đề cao giọng tuyên bố trước ánh mắt vui sướng của các quân lính và tu sĩ.
Tinh thần của quân đội tăng lên trông thấy sau khi nghe lời tuyên bố thắng lợi của Đại Nguyên Soái, thế nhưng không người nào hô hào hay thét lên bộc lộ cảm xúc để ăn mừng, bởi vì đây là một trận chiến cực kỳ gian khổ, rất nhiều người dân bình thường vô tội đã chết đi.
Kỷ Lãnh Hoàng cao giọng nói với vẻ mặt chăm chú: “Đừng ngủ quên trên chiến thắng, đây chỉ là trận chiến đầu tiên của chúng ta, bởi vì, mục tiêu cuối cùng của chúng ta là đốn hạ Kỷ Hằng Vương Thành, hủy diệt hoàn toàn vương triều mục nát này!”
Sau cùng, Kỷ Lãnh Hoàng thở dài, tâm trạng cực xấu: “Tòa thành này đã không thể nào giữ được nữa, hãy an táng cho những người dân cùng với nó đi.”
Cao Quốc Dũng, Bắc Sơn Chân Quân, các tướng sĩ, tu sĩ nhận lệnh liền chỉ huy quân đội bắt tay vào công việc xử lý an táng cho người dân, thực ra công việc này rất đơn giản, chỉ cần tập trung di thể của người dân lại một chỗ rồi dùng lửa thiêu.
Rất nhanh thôi, một ngọn lửa lớn tạo ra bởi pháp thuật của tu sĩ lan ra từ giữa trung tâm tòa thành, nó nhen nhóm nhanh chóng biến thành một cơn bão lửa thiêu cháy tất cả mọi thứ, sau này nơi đây chỉ còn lại một tòa thành trì trống với các kiến trúc cháy xém màu đen, và nó cũng trở thành một trong những ngôi mộ tập thể được khắc ghi vào lịch sử của vương quốc mới.
Kỷ Lãnh Hoàng lạc bước vào giữa ngọn lửa dữ dội, từng bước chân như thể khảm sâu vào trong mặt đất, mỗi một bước đi đều nặng nề, tâm trạng rối bời, ngũ vị tạp trần, chiến tranh, nó chưa bao giờ là một từ ngữ mỹ miều, nó sẽ vô tình đập nát giấc mộng trở thành người hùng của rất nhiều người, sự tàn khốc của nó đã được gói gọn lại bởi hai chữ duy nhất là “chiến tranh”, chiến đấu vì lý tưởng hay là tranh đoạt từng phút giây để được sống!
“Yên nghỉ đi…!”
Kỷ Lãnh Hoàng ngước đầu nhìn trời, giọng nói thì thào, sau đó cậu ta quay người bước đi rời khỏi, ẩn sâu trong đôi mắt trẻ tuổi ấy là một sự kiên định không gì có thể lay chuyển.
Ở một hướng khác, Văn Phác Chân, Phan Kiến Thư, Chu Tĩnh Nhi và Vũ Hy đang tập trung lại một chỗ, mọi sự chú ý đổ dồn vào Chu Tĩnh Nhi. Cô ấy đang giữ những đốm ánh sáng màu trắng nhàn nhạt bên trong lòng bàn tay, đó là các mảnh vỡ linh hồn của Tam Thập Nhị Vương Lão, Chu Tĩnh Nhi vừa dùng một chút pháp thuật để giữ lại mảnh vỡ đó nhằm mục đích điều tra.
Phan Kiến Thư nhìn thấy các mảnh vỡ linh hồn, ông ta tỏ ra ngạc nhiên: “Không ngờ các mảnh vỡ linh hồn đã tan biến cũng có thể tụ họp lại, mặc dù không thể giữ được lâu nhưng cũng quá đỗi kinh người, Phác Chân, ông thật sự có thể dạy ra một người đồ đệ giỏi như thế sao?”
Nghe được lời nói của Phan Kiến Thư, Văn Phác Chân sậm mặt lại, không vui nói: “Kiến Thư, đừng hỏi những chuyện hiển nhiên như thế, đây là đồ đệ bảo bối của tôi một trăm phần trăm!”
Phan Kiến Thư thở dài: “Cả thế giới này chắc cũng chỉ có một vài người may mắn như ông thôi!”
Không đợi Văn Phác Chân đáp lời, Phan Kiến Thư tiếp tục nói trong khi nhìn vào mảnh vỡ linh hồn: “Mỗi một thành viên mang dòng máu của vương thất đều đã bị đánh cấm chế vào linh hồn để tránh kẻ địch dùng thủ đoạn như sưu hồn để điều tra tin tức nội tình của vương thất, giờ đây linh hồn của Tam Thập Nhị Vương Lão không còn nguyên vẹn, cấm chế kia đã biến mất, nhưng chúng ta cũng không thể dùng Thuật Sưu Hồn để tìm kiếm bí mật của vương thất, Tĩnh Nhi, cô có cách gì không?”
Cấm chế trong linh hồn là một trong những thủ đoạn đặc biệt của những thế lực mạnh mẽ để bảo mật thông tin, một khi dùng Thuật Sưu Hồn sẽ khiến cấm chế phản phệ khiến linh hồn người dùng thuật bị thương nặng, nếu như người dùng Thuật Sưu Hồn đủ mạnh thì cấm chế sẽ quay ngược lại tấn công vào linh hồn của người bị cấm chế khiến linh hồn chôn vùi.
Có nhiều cách để giải cấm chế linh hồn, một trong số đó là tu sĩ chuyên tu luyện linh hồn bắt tay vào nghiên cứu nếm thử phá giải cấm chế từng chút một, nhưng một khi xảy ra sai lầm thì tất cả công sức quay về số không, cực kỳ khó khăn, bên cạnh cũng có cách khác như người phá giải cấm chế đạt đến cảnh giới cực cao, áp đảo hoàn toàn người sáng tạo ra cấm chế linh hồn, nhưng dù thế vẫn có tỷ lệ lớn dẫn đến cấm chế tự nổ hủy diệt linh hồn để bảo toàn thông tin.
Kiến Thư cực kỳ xem trọng Chu Tĩnh Nhi, bởi vì thế giới tu luyện luôn lấy thực lực làm chủ, Chu Tĩnh Nhi mạnh mẽ hơn ông không biết bao nhiêu lần, coi như ông ta tu luyện đến cảnh giới Lục Dương cũng không dám nghĩ bản thân có phần thắng cô ấy, huống hồ Chu Tĩnh Nhi lại có thể sử dụng nhiều pháp thuật cấp độ cực cao, vượt qua pháp thuật của thế giới tu luyện này, pháp thuật hội tụ các mảnh vỡ linh hồn kia là một ví dụ điển hình nhất.
Ông có thể giao lưu bình đẳng với Văn Phác Chân vì tình cảm của hai người thân thiết, có thể nói là bạn thâm giao trên phương diện giáo dục học sinh, nhưng ông lại không dám lên mặt tự xưng tiền bối trước Chu Tĩnh Nhi, đây là điều cơ bản nhất của thế giới tu luyện, chỉ cần sai một chút thôi cũng có thể làm người khác cảm thấy không được tôn trọng, thậm chí tu sĩ cường đại trực tiếp giết chết ngay tại chỗ cũng chẳng có người nào dám nói gì.
Theo như Phan Kiến Thư nghĩ, người có thể làm được điều đó như Chu Tĩnh Nhi trong Quang Minh Giáo Đình rất ít, đầu tiên tất nhiên là Chu Tĩnh Nhi, thứ hai là Celena, người thứ ba là Lilith, người thứ tư có thể là Viện Trưởng Mira, kế đến là Giáo Hoàng thần bí và Quang Minh Thánh Giả Nguyễn Ngọc Trang, đó là những người am hiểu về lĩnh vực linh hồn và ý thức, ông từng trò truyện với họ một vài lần vì thế ấn tượng của ông về họ rất sâu đậm, các kiến thức quý giá đó giúp đỡ ông trên phương diện tu luyện rất nhiều.
Chu Tĩnh Nhi khẽ nói: “Linh hồn không còn trọn vẹn, không thể dùng Thuật Sưu Hồn bình thường để điều tra được nữa, vậy thì đành phải dùng đến thuật pháp cấp cao hơn.”
Năng lượng đặc biệt tỏa ra từ lòng bàn tay của Chu Tĩnh Nhi bao quanh lấy các mảnh vỡ linh hồn yếu ớt giúp chúng kéo dài thời gian tồn tại, không còn xao động nữa, đây là tiên lực thuần khiết nhất đặc hữu của thể chất Chân Tiên Thánh Thể, dù không cần hấp thụ năng lượng gọi là tiên khí thì Chu Tĩnh Nhi vẫn có thể ngưng tụ ra được.
Hay nói theo một cách khác, Chu Tĩnh Nhi có thể tạo ra đá năng lượng như Trúc Cơ Thạch bằng cách tinh luyện năng lượng linh khí, điều này có nghĩa rằng một mình Chu Tĩnh Nhi đủ để trở thành kho báu quý giá nhất, dù là thế lực mạnh nhất thế giới tu luyện cũng phải khao khát thèm muốn đến mức điên cuồng.
Tuy vậy, quá trình tinh luyện linh khí thành Trúc Cơ Thạch rất tốn thời gian và cần thêm nhiều linh thạch chất lượng ít nhất là trung phẩm trở lên, vì thế đầu tư vào việc chế tạo Trúc Cơ Thạch là cách làm phí phạm tài năng thiên bẩm của Chu Tĩnh Nhi.
“Giải Hồn Thuật!”
Chu Tĩnh Nhi nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, năng lượng bao bọc lấy các mảnh vỡ linh hồn lập tức tràn vào bên trong các mảnh vỡ, đi cùng năng lượng là sức mạnh tinh thần của cô ấy.
Giải Hồn Thuật là một thuật pháp cao cấp hơn Thuật Sưu Hồn, nó có thể giúp người dùng phân giải đọc đến thông tin có trong linh hồn một cách chính xác nhất có thể, nhưng Giải Hồn Thuật mạnh hay yếu còn phụ thuộc vào người sử dụng có nghiên cứu và hiểu rõ tri thức trên phương diện linh hồn bao nhiêu, người không có tri thức thì không thể dùng được Giải Hồn Thuật, khiến giá trị của nó bằng không.
Trong tầm mắt của mọi người, các mảnh vỡ linh hồn phản ứng rất kịch liệt trong quá trình bị phân giải thành thông tin, chẳng mấy giây thì chúng tan biến dần cho đến khi hoàn toàn biến mất, đến đây thì Chu Tĩnh Nhi mới kết thúc Giải Hồn Thuật.
Chu Tĩnh Nhi trầm ngâm suy nghĩ ít giây, sau đó cô lên tiếng nói ra: “Linh hồn bị tổn thương quá nặng khiến hầu hết các thông tin bị mất đi, tôi chỉ có thể lấy được một ít thông tin không quá quan trọng.”
Văn Phác Chân thản nhiên nói: “Lấy được thông tin từ một trong các Vương Lão là chuyện rất tốt rồi, không cần biết là nhiều hay ít, chúng ta có thể dựa trên đó đoán ra nội tình của Kỷ Hằng Vương Triều.”
Phan Kiến Thư gật đầu nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng phân tích thông tin quý giá để tìm hiểu đám người điên rồ đó đang muốn cái gì!”
Hành động của Kỷ Hằng Vương Triều rất tàn bạo vượt ngoài lẽ thường, vốn dĩ một thế lực như vương triều rất cần người dân, người càng nhiều thì tỷ lệ sinh ra thiên tài càng lớn, thế nhưng Kỷ Hằng Vương Triều động một chút là đồ thành, không chừa người sống, hành động kia khiến người khác hoài nghi Kỷ Hằng Vương Triều còn ẩn dấu bí mật động trời ở phía sau.
Chu Tĩnh Nhi nói khẽ: “Tất cả chỉ là một chút thông tin không quan trọng, trong đó có một tin tức đáng chú ý nhất, Tam Thập Nhị Vương Lão ra lệnh cho thuộc hạ thông báo cho một đám người nào đó chuẩn bị Luyện Huyết Đại Trận ngay trên chính nơi này.”
“Luyện Huyết Đại Trận?!” Mọi người nhíu mày vì không hiểu rõ nguyên do.
“Luyện Huyết Đại Trận ư? Một cái tên không tốt đẹp chút nào.” Văn Phác Chân trầm tư cho ra đánh giá.
“Bọn chúng thật sự muốn dùng Luyện Huyết Đại Trận sao?” Mấy chốc sau, một giọng nói hơi lớn tiếng phát ra từ Phan Kiến Thư khiến mọi người đổ dồn tầm mắt, tâm trạng của ông ta xuống dốc không phanh, có vẻ như ông biết gì đó về Luyện Huyết Đại Trận.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của mọi người, Phan Kiến Thư trầm giọng kể: “Tôi tình cờ đọc được một quyển sách có niên đại cổ xưa ghi lại nhiều trận pháp tàn ác bậc nhất từng được tạo ra bởi tu sĩ, một trong số đó là Luyện Huyết Đại Trận!”
“Luyện Huyết Đại Trận, tàn bạo vô nhân tính, luyện hóa máu thịt sinh cơ của sinh linh bất kể là sống hay chết thành tinh túy, tu sĩ có thể hấp thụ trực tiếp tinh túy đó để gia tăng tu vi, đột phá cảnh giới một cách dễ dàng, đặc biệt là luyện hóa máu thịt của người cùng chung dòng máu thì hiệu quả của tinh túy kia càng tốt, càng dễ hấp thụ, cần ít nhất năm Luyện Đan Sư cùng nhau điều khiển trận pháp để đề luyện ra tinh túy thuần khiết, có thể thêm nhiều dược liệu làm vật dẫn tạo thành Tinh Huyết Ma Đan tăng cao dược lực lên gấp nhiều lần, bởi vì có nhiều nghi ngờ liên quan đến Luyện Đan Sư nên người đời cho rằng Luyện Huyết Đại Trận được tạo ra bởi một Luyện Đan Sư ác độc.”
Sau cùng, Phan Kiến Thư thở dài bất lực: “Vậy ra đằng sau hành động tàn sát người vô tội của chúng chính là vì Tinh Huyết Ma Đan!”
Trước đó, Phan Kiến Thư đưa ra nhiều suy đoán về Kỷ Hằng Vương Triều, có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, giờ đây một trong số các bí ẩn lớn nhất, đáng sợ nhất đã được phơi bày ra ngoài ánh sáng. Nhưng sự thật này khiến lòng người lạnh giá, không thể tin được rằng vương quyền vốn dĩ nên bảo vệ vương triều và con dân lại chính là cây đao vẫn luôn luôn kề vào cổ của người dân.
Mọi người nghĩ lại đều cảm thấy kinh ngạc đến sững sờ, qua nhiều năm tháng tích lũy xuống, nội tình của Kỷ Hằng Vương Triều đã lớn đến mức độ không người nào biết rõ, bởi vì họ không biết chính xác bao nhiêu Tinh Huyết Ma Đan đã được luyện chế ra từ núi thây biển máu.
Tam Thập Nhị Vương Lão cùng đám Kỷ Hằng Tử Thần Vệ kia đã đạp lên mạng sống của hàng trăm ngàn sinh linh để đạt được thành tựu như hiện tại.
“Tôi còn tưởng rằng chúng đưa Kỷ Hằng Đại Điển ra cho người phàm tu luyện là do lòng dạ của chúng rộng lớn, không ngờ lý do chúng làm vậy là để ngay cả người phàm cũng trở thành tu sĩ, giúp bọn chúng tăng chất lượng của Tinh Huyết Ma Đan, đến lúc nguy cấp thì dùng họ làm nguyên liệu cho bí pháp Ma Quỷ Phệ Sinh ra, còn gì tàn nhẫn hơn nữa chứ?” Phan Kiến Thư càng nói càng ủ rũ, cả đời ông cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, nhìn lại thì ông đang giúp một bầy ác ma bồi dưỡng ra thêm nhiều ác ma để hại người.
“Đừng quá đau buồn, chúng ta sẽ khiến bọn ma đầu kia phải trả giá!” Văn Phác Chân nhẹ giọng an ủi một câu.
Phan Kiến Thư gật đầu, nuốt hết đau thương vào trong lòng, ông suy nghĩ trong giây lát rồi nói ra: “Đám Luyện Đan Sư điều khiển Luyện Huyết Đại Trận chắc đang ở gần đây, để tôi đi xử lý chúng.”
“Tôi đi với ông, Viện Trưởng!” Cao Quốc Dũng đứng ra nói.
“Được!” Phan Kiến Thư gật đầu đồng ý, hai người liền bay lên trời để tìm kiếm mục tiêu.
Vũ Hy trầm mặc rất lâu, cậu ta bỗng nhiên nói ra: “Kỷ Hằng Vương Triều này không thể giữ lại, nhưng chiến đấu với chúng ở Kỷ Hằng Vương Thành sẽ khiến nhiều người vô tội bị cuốn vào, hành động đó trái với tôn chỉ của Quang Minh Giáo Đình, vì vậy chúng ta cần phải bàn tính cho kỹ lưỡng trước khi bắt đầu trận chiến quyết định thắng thua.”
“Đám ác ma này chuyện gì cũng có thể làm, nếu như bức chúng vào đường cùng thì hậu quả thật không thể tưởng tượng ra được!” Văn Phác Chân nói ra với vẻ mặt có phần lo lắng.
Vũ Hy nói với Kỷ Lãnh Hoàng: “Bệ hạ, hãy rút lui phòng tuyến, trước tiên hãy ổn định lòng dân và quân đội, còn về vấn đề thực lực chênh lệch thì bệ hạ không cần phải lo lắng, bởi vì Quang Minh Giáo Đình thì trực tiếp tham chiến!”
“Tôi thay mặt toàn thể người dân của Kỷ Hằng Vương Triều gửi lời cảm ơn đến Điện Chủ!” Kỷ Lãnh Hoàng hơi khom người, buông bỏ cái tôi của một người đứng đầu cao quý, các binh sĩ không cảm thấy nhục nhã vì hành động của Kỷ Lãnh Hoàng, ngược lại họ còn tỏ ra khâm phục cậu ta hơn, đây là một Quốc Vương tốt.
“Mọi chuyện đã quyết định xong, làm phiền ông gửi tin về cho ngài Giáo Hoàng, chúng ta cần thêm viện binh!” Vũ Hy xoay người nói với Văn Phác Chân.
Văn Phác Chân từ tốn đáp lại: “Vâng thưa Điện Chủ!”
…
Kỷ Hằng Vương Triều, Kỷ Hằng Vương Thành, tòa thành trung tâm của cả một quốc gia rộng lớn có dân số lên đến gần trăm triệu người, đó là còn chưa kể đến dân số của các quốc gia, thế lực phụ thuộc vào vương triều.
Trung tâm của Kỷ Hằng Vương Thành, bên trong một cung điện tráng lệ hùng vĩ, nơi sinh sống của các thành viên vương thất, là đại biểu cho vương quyền, thống trị toàn bộ vương triều.
“Tam Thập Nhị đã chết!” Một giọng nói bình tĩnh có phần tang thương của năm tháng vang lên, tuổi tác của người này không nhỏ.
“Tam Thập Nhị từ nhỏ đã có tính kiêu ngạo lại ngông cuồng, không suy nghĩ cẩn thận, dù hôm nay không chết thì cũng không thể sống thêm quá lâu.” Một giọng nói khác đáp lời, người này biểu lộ thái độ thờ ơ trước cái chết của một thành viên quan trọng của vương thất.
“Kỷ Lãnh Hoàng không uổng công mang trên người dòng máu vương thất, dù cho rơi vào tình cảnh thập tử vô sinh cũng có thể sống sót nhờ vào quý nhân tương trợ.”
Vừa nghe đến hai chữ “Quý nhân” thì những người đang có mặt trong cung điện đều trầm mặc cho thấy bọn họ không bình tĩnh, cực kỳ e ngại “Quý nhân”.
“Thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều lắm, kế hoạch kế tiếp tuyệt đối không thể ngừng lại với bất cứ lý do gì, chúng ta đã không còn đường lui!”
“Đúng vậy, chúng ta đều là những con dã thú đã bị dồn vào đường cùng!”
“Chỉ có giết chóc, mới có thể tìm thấy hi vọng sống!”
“Kỷ Chính Thiên, con có bao nhiêu tự tin?”
Nghe đến câu hỏi đột ngột này, người ngồi ở trên ngôi vương trầm mặc một vài phút rồi mới trả lời:
“Năm phần mười!”
“Năm phần mười sao?”
Người vừa hỏi bậc cười, giọng cười càng lúc càng lớn, sau cùng đổi thành một gương mặt lạnh như băng.
“Hơn một ngàn năm qua, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, vậy nên…”
“Hãy để chúng ta điên cuồng một lần cuối cùng đi!”
Đôi mắt của tất cả bọn họ đều trở nên lạnh lùng vô tình, áp lực kinh khủng bao phủ cung điện đủ để bất kỳ tu sĩ cảnh giới Hóa Thần biến thành bụi phấn, sức mạnh của mỗi người đang đứng trong đây đều mạnh mẽ ngang hoặc hơn cả Tam Thập Nhị Vương Lão, sát khí của họ hội tụ lại phảng phất như thể nhìn thấy máu tươi chảy dài trên mặt đất, nhấn chìm Thiên Quy Đảo!
Bên dưới lòng đất ở một nơi nào đó trong Kỷ Hằng Vương Triều, có một ánh mắt như có như không đang nhìn về phía cung điện, đi cùng với đó là một nụ cười rợn người.
“Sâu kiến lại muốn lay trời, nhưng càng tuyệt vọng thì càng có thể tạo ra kỳ tích, tất cả chúng sinh đều như thế!” Một giọng nói vang lên, không người có thể nghe thấy.