Ầm! Ầm!
Hai bán nhân đâm sầm xuống từ trên bầu trời rồi đập mạnh vào mặt đất, máu thịt be bét, hơi thở mong manh, họ bị thương cực kỳ nặng nề.
“Đây là chiến binh mạnh nhất của các ngươi ư?”
“Thật yếu đuối!”
Một tu sĩ cười thoải mái, âm thanh của hắn kết hợp linh lực nên lan truyền ra rất xa, mấy ngàn bán nhân loại đang đứng dưới mặt đất nhìn thấy cảnh đó liền không khỏi siết chặt nắm đấm, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa vô lực.
Hai chiến binh cảnh giới Kết Đan trung kỳ đứng ra chiến đấu với tu sĩ cướp bóc này nhưng họ không phải là đối thủ vì chênh lệch về số lượng cũng như sức mạnh.
Trong hơn một trăm tu sĩ loài người đang đứng ở đằng kia, có tới hơn hai mươi tu sĩ Kết Đan Chân Nhân, làm sao các bán nhân loại chiến thắng chúng được cơ chứ?
Mấy ngày trước, đám tu sĩ này bỗng nhiên tấn công vào nơi ở của bán nhân, chúng giết chóc, cướp bóc, bắt giữ và giết hại rất nhiều người, phá hủy đốt cháy mấy chục làng mạc, rất nhiều chiến binh bán nhân đứng ra chiến đấu đến cùng với lũ ma quỷ này nhưng tất cả đều chết thảm, nhưng đổi lại, sự hi sinh của các chiến binh kia không phải là vô ích, họ cũng tạo ra thiệt hại đau đớn lên lũ cướp khiến chúng không thể không hành động chậm lại.
Nhân khoảng thời gian thở dốc, các làng mạc bán nhân bắt đầu tập trung vào một chỗ để bảo vệ lẫn nhau, đám cướp nhận ra sức mạnh tổng hợp của các bán nhân sẽ khiến chúng tổn thất rất nhiều người nếu cứ tấn công thẳng, thế là chúng bày ra nhiều trò như khiêu khích để đánh bại chiến binh nóng nảy hay bao vây nơi tập trung làm bán nhân thiếu thức ăn trong khi chúng đang gửi tin cầu viện trợ.
Ngay ngày hôm nay, viện trợ của chúng đã đến nơi, đó là tu sĩ dễ dàng đánh bại hai chiến binh mạnh nhất của bán nhân, một tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ, hắn tên là Trình Phi Đăng.
Trình Phi Đăng đứng trên trời cao, hắn dùng nửa con mắt nhìn xuống các bán nhân đang hoảng sợ ở bên dưới, tiếng nói lạnh nhạt:
“Ta là một người dễ tính, ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi đầu hàng, giải trừ trận pháp bảo vệ và giao nộp năm trăm người khỏe mạnh và toàn bộ số Linh Thạch các ngươi lấy được từ việc bán linh dược cho Công Hội Luyện Đan Sư thì ta sẽ tha chết cho các ngươi!”
“HAHA!” Các tu sĩ sau lưng Trình Phi Đăng cười phá lên với ánh mắt khinh khỉnh.
Các bán nhân loại nghiến răng, đôi mắt nhìn thẳng vào Trình Phi Đăng:
“Chết tiệt!”
“Chúng ta phải làm sao đây?”
“Hãy chiến đấu đến chết với chúng!”
“Đúng vậy, chúng ta còn trận pháp, chúng sẽ không thể tấn công vào đây được!”
“Đại Trưởng Lão, ngài cứ quyết định đi, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ ngài!”
Sau cùng các bán nhân đặt toàn bộ vận mệnh vào Đại Trưởng Lão, một bán nhân lớn tuổi nửa người nửa hồ ly, râu tóc bạc trắng, đôi mắt vẩn đục nhưng ẩn sâu trong đó là trí tuệ của một người cao tuổi trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống.
Đại Trưởng Lão, Nguyễn Quý trầm giọng nói ra:
“Ta không thể đồng ý yêu cầu vô lý đó của ngươi!”
“Hửm?” Trình Phi Đăng híp mắt nguy hiểm.
“Nhưng ta có thể trao cho ngươi tất cả số Linh Thạch đó, hãy nhận lấy chúng rồi đi đi!”
Nguyễn Quý kết thúc câu nói bằng một gương mặt quyết tâm, đây là giới hạn của bán nhân, dù cho mất đi toàn bộ số Linh Thạch kia thì họ vẫn còn có thể sống sót dù cho cuộc sống sau này rất khổ cực.
Trình Phi Đăng lạnh nhạt nói: “Đó là quyết định của các ngươi ư?”
“Đúng vậy, đó là quyết định cuối cùng, nếu như ngươi không chấp nhận, vậy thì tất cả bọn ta sẽ quyết tử với các ngươi!” Đại Trưởng Lão Nguyễn Quý trầm giọng trả lời, các bán nhân đứng sau lưng ông đều đồng lòng, cùng tiến cùng lùi.
Trình Phi Đăng nhàn nhạt nói ra: “Đừng vội quyết định, nếu ta là ngươi thì ta sẽ nghĩ lại sau khi nhìn thấy cảnh này.”
Hắn ra lệnh cho thuộc hạ: “Đưa bọn chúng lên đây!”
“Vâng!” Đám thuộc hạ lập tức làm theo lệnh, chúng áp giải một nhóm bán nhân bị khóa lại bởi xiềng xích lên phía trước để cho Đại Trưởng Lão và các bán nhân ở phía bên kia nhìn thấy.
“Các ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Quý cao giọng quát lớn, một số người khác tỏ ra không bình tĩnh khi thấy người thân, bạn bè của họ bị bắt giữ bởi lũ cướp vô nhân tính.
Trình Phi Đăng cười tàn nhẫn trong khi dùng thần thức điều khiển bốn thanh kiếm màu đỏ:
“Chúng là Huyết Luyện Kiếm, trưởng thành nhờ vào uống máu tươi của sinh linh.”
“Ngươi đoán xem, ta sẽ làm gì với đồng bạn của các ngươi?”
Nguyễn Quý và các bán nhân im lặng, còn những người bị bắt thì run rẩy vì sợ hãi, bốn thanh kiếm treo cao trên đầu của họ là vũ khí chuyên dùng của một tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ.
Trình Phi Đăng chợt cười lớn vì thấy biểu tình căng cứng của các bán nhân: “Đoán đúng rồi đấy!”
“Ta không những là một người dễ tính, ta còn là một người kiên nhẫn, ta có thể chờ đợi các ngươi thay đổi quyết định, trong lúc rảnh rỗi đó, mỗi một phút ta sẽ giết một người để giải trí!”
“Bắt đầu đếm giờ thôi!” Trình Phi Đăng liếm môi.
Nguyễn Quý và mọi người không biết phải làm gì thế nào, họ chần chờ không quyết, nhất là Nguyễn Quý thì hiểu rõ Trình Phi Đăng không muốn tấn công trực diện vào trận pháp bảo vệ vì sợ trận pháp đó sẽ làm Trình Phi Đăng bị thương, một tên ma đầu bị thương không khác gì miếng mồi béo bở cho những kẻ khác bao quát cả người đang đứng sau làm thuộc hạ của hắn.
Nguyễn Quý chẳng hề muốn thu hồi trận pháp bảo vệ vì ông không tin tưởng vào một kẻ tàn nhẫn như Trình Phi Đăng, thế nhưng ông cũng không muốn nhìn thấy các bán nhân bị giết bởi Huyết Luyện Kiếm, dù đưa ra quyết định thế nào thì ông cũng biết rằng các bán nhân cũng phải chịu nhiều đau khổ.
“Đừng tin lời của hắn, Đại Trưởng Lão!” Một bán nhân đang bị bắt dùng sức hét lớn.
“Đúng thế, đừng tin vào lũ tàn độc này, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!”
“Hãy dùng trận pháp bảo vệ mọi người, bảo vệ con của tôi, dù cho tôi chết thì tôi cũng không hối hận!”
“Cứ giết bọn tao đi, lũ ma quỷ!” Một người căm hận nhìn chòng chọc vào Trình Phi Đăng.
Trinh Phi Đăng trừng mắt nhìn các bán nhân loại dù sợ chết nhưng vẫn muốn bảo vệ người thân, hắn cười lạnh, đề cao giọng nói ra:
“Đã đến giờ, bắt đầu tiết mục giải trí thôi!”
Nguyễn Quý trầm mặc, những người khác thì quay mặt đi không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra, Trình Phi Đăng quá gian xảo, hắn đẩy ông vào một hoàn cảnh hết sức khó khăn.
Trình Phi Đăng bùng nổ sức mạnh, linh áp của hắn tạo ra một cơn cuồng phong thổi ra xung quanh, bốn thanh kiếm lóe lên tia sáng màu đỏ khát máu, dường như chúng nó còn run lên vì sắp được tận hưởng mùi vị máu tươi ngon lành, rõ ràng bốn thanh kiếm này chuẩn bị thức tỉnh linh tính, một tiêu chuẩn vũ khí cấp bốn dành cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Xẹt!
Bốn thanh kiếm tăng tốc, chúng đâm xuống từ bầu trời, dưới mũi kiếm là một bán nhân đang nhắm mắt lại chấp nhận số mệnh tàn khốc.
Trong giây phút nguy cấp, Trình Phi Đăng bỗng nhiên cảm thấy thời gian như thể đang ngừng lại, đầu tiên, hắn thấy các cánh hoa mai màu vàng không biết xuất hiện từ nơi nào, những cánh hoa mai bay lượn vô định tuyệt đẹp, sau đó hắn mất liên hệ với bốn thanh kiếm và không biết từ bao giờ một lưỡi kiếm sắc lẻm đang kề sát vào yết hầu của hắn, tất cả chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy một cái chớp mắt sau khi hắn quyết định thực hiện tiết mục giải trí.
Mọi thứ trở lại bình thường, Trình Phi Đăng đứng hình ở một chỗ, mồ hôi hột chảy dài trên gương mặt hốt hoảng, hắn đang cảm thấy bản thân đang cần kề cái chết, khoảng cách chưa bao giờ gần như lúc này, chỉ cần hắn di chuyển một chút thôi thì mạng sống của hắn chắc chắn chấm dứt.
Mọi người không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, họ nhìn thấy cơn gió hoa mai tuyệt đẹp xung quanh và một số người lạ mặt xuất hiện đột ngột.
Đó là một người thanh niên với gương mặt đẹp trai xuất thần đang cưỡi trên con ngựa một sừng màu trắng, con ngựa kia được tô điểm bởi những đóa hoa đủ loại màu sắc, tiếng vó ngựa thanh nhã gọn gàng bước đi giữa rừng hoa mai vàng óng, kết hợp với một bộ quần áo cổ điển thanh thoát và một cái mũ hoa tinh xảo tạo nên một khung cảnh hài hòa thích mắt.
Người thiếu niên kỳ lạ thản nhiên lên tiếng với giọng nói hiền dịu và một nụ cười tự tin khó cưỡng:
“Hoa chỉ đẹp khi chúng còn đang nở, giây phút huy hoàng của chúng tuy ngắn ngủi nhưng nó sẽ đọng lại vĩnh viễn trong lòng của người thích chúng.”
“Ta rất thích các bạn, những đóa hoa mai với phẩm đức hy sinh cao cả.”
Chưa ngừng lại ở đó, các ánh mắt lại đổ dồn vào một nơi khác vì có một người mặc giáp trụ toàn thân đang đứng yên tại đấy.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ hối hận vì đã quyết định trở thành một con người thất bại.” Người mặc giáp bình tĩnh nói trong lúc nhìn vào Trình Phi Đăng.
Mọi người còn chưa nhận thức rõ tình hình thì lại nghe thấy một giọng nói trẻ trung khác:
“Rèn luyện vũ khí bằng cách cho chúng trở thành một ma vật hút máu người sao? Một Luyện Khí Sư như ngươi không có tư cách chế tạo vũ khí cho bất kỳ người nào!”
Người vừa lên tiếng nói chuyện tất nhiên là Vũ Hy, cậu và Lý Tư Duệ, Nguyễn Hoàng Thịnh đang đứng gần Đại Trưởng Lão Nguyễn Quý.
“Ồ?” Người thanh niên thanh nhã đang cười ngựa quay đầu nhìn vào người mặc giáp, tiếp theo lại nhìn sang Vũ Hy với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Quân Đoàn Trưởng của Huyết Nhật Thánh Đoàn, Khương Thiên Hải!”
“Điện Chủ của Luyện Khí Thánh Điện, Vũ Hy Điện Chủ!”
“Một trong Thập Bát Thánh Dương, Đệ Cửu Thánh Dương, Kiếm Sĩ Của Muôn Loài Hoa, Phạm Di Hòa.” Vũ Hy nhẹ giọng nói.
“Tại sao các ngài lại ở đây?” Phạm Di Hòa khẽ hỏi.
“Tại sao hai người lại ở đây?” Vũ Hy thản nhiên hỏi.
“Ta đang theo đuổi những dư nghiệt của Ma Kiếm Tông, Trình Phi Đăng là một trong các dư nghiệt đó.” Người mặc giáp toàn thân, Khương Thiên Hải bình tĩnh nói.
Ma Kiếm Tông từng là một phần của liên quân tấn công Quang Minh Giáo Đình, sau khi điều tra tin tức về thế lực này, Giáo Đình quyết định truy quét Ma Kiếm Tông, người nên bị bắt thì bị bắt, kẻ nên bị tiêu diệt thì tiêu diệt, Huyết Nhật Thánh Đoàn nhận lấy nhiệm vụ này từ ba ngày trước, sau đó họ đã làm rất tốt, trong thời gian ngắn ngủi kia, họ đã xử lý rất nhiều tu sĩ nguy hiểm bậc nhất Tử Vi Châu. Hôm nay Khương Thiên Hải tới đây một mình vì muốn xử lý Trình Phi Đăng nhờ vào thông tin Trương Hằng mua được từ một chợ đen của tu sĩ.
“Tôi đang điều tra nguồn cung ứng nô lệ của Nô Lệ Điện.” Kiếm Sĩ Của Muôn Loài Hoa, Phạm Di Hòa nhã nhặn nói.
Phạm Di Hòa hay rất nhiều người khác đang làm việc ở Quang Minh Giáo Đình đã thay đổi cực lớn sau khi học tập các loại Thần Thuật và đi vào tìm kiếm tạo hóa ở Trần Niệm Thần Ai Giới, dù một người bình thường không có gì đặc biệt cũng sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, Phạm Di Hoa và phần lớn Thái Dương Thần Vệ là một ví dụ điển hình đó.
Kiếm Sĩ Của Muôn Loài Hoa, một danh hiệu mỹ miều của Phạm Di Hòa vì lúc nào anh ta cũng xuất hiện với một dáng vẻ đầy hoa xinh đẹp và một mùi hương thơm tự nhiên.
Nguyễn Quý thấy nhóm Hoàng Thịnh, Tự Duệ gần Vũ Hy, ông ta vui vẻ hô lên: “Hoàng Thịnh, Tư Duệ, mọi người, thật vui mừng khi thấy mọi người vẫn bình an.”
Nguyện Hoàng Thịnh kiên cường nói: “Đại Trưởng Lão, ngài không cần phải lo lắng nữa, chúng tôi đã tìm thấy người giúp đỡ chúng ta đánh đuổi bọn cướp!”
Lý Tư Duệ nhanh chóng tiếp lời: “Anh ta chính là Vũ Hy, một người rất can đảm, nhờ vào anh ta mà chúng con mới bình yên vô sự.”
“Thật tốt quá!” Nguyễn Quý xúc động nói.
“Xin chào, tôi là Nguyễn Quý, người lớn tuổi nhất trong các bán nhân, họ gọi tôi là Đại Trưởng Lão, rất hân hạnh được quen biết các ngài.” Nguyễn Quý tiến lên bắt chuyện với Vũ Hy, ông còn âm thầm quan sát đánh giá luôn cả Phạm Di Hòa và Khương Thiên Hải, hình như ba người này quen biết.
“Đại Trưởng Lão và mọi người hãy lùi lại đi, cứ để bọn chúng cho chúng tôi xử lý.” Vũ Hy điềm tĩnh nói.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của các ngài.” Nguyễn Quý nhẹ nhàng gật đầu rồi lùi ra phía sau cùng các bán nhân để theo dõi.
“Trình Phi Đăng là nhân vật quan trọng trong đường dây cung ứng nô lệ, Thái Dương Thần Vệ muốn có hắn.” Phạm Di Hòa thản nhiên nói ra.
Khương Thiên Hải bình tĩnh nói: “Trình Phi Đăng là dư nghiệt của Ma Kiếm Tông, là người chỉ huy đám ma đầu hoạt động tại Kỷ Hằng Vương Triều và nhiều nơi khác, Huyết Nhật Thánh Đoàn muốn biết rõ xem chủ nhân của chúng là kẻ nào.”
“Hắn giết hại rất nhiều người, tôi muốn tự mình giải quyết hắn.” Vũ Hy nhẹ nhàng nói ra.
“Vậy thì nhờ ngài, Thái Dương Thần Vệ chỉ cần thu thập thông tin từ trí nhớ của hắn là được.” Phạm Di Hòa khẽ nói.
“Vũ Hy Điện Chủ thân phận cao quý, làm sao có thể dính lấy máu tươi, công việc bẩn thỉu này nên thuộc về Huyết Nhật Thánh Đoàn.” Khương Thiên Hải nhàn nhạt nói.
Vũ Hy nói khẽ: “Tôi đã hứa với họ, những bán nhân loại.”
“Hãy để tôi xử lý chúng!”
“Chuyển thông tin các ngươi lấy được cho Huyết Nhật Thánh Đoàn.” Khương Thiên Hải liếc mắt nhìn Phạm Di Hòa và để lại một lời nhắn trước khi biến mất.
Vũ Hy cười nhẹ: “Cảm ơn!”
“Quả là một người cứng đầu.” Phạm Di Hòa thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng áp lực thật khủng bố! Giống như mình đang đối diện với Tử Thần!”
Câu nói này Phạm Di Hòa không nói ra ngoài miệng, anh ta chỉ nghĩ thầm với đôi bàn tay run nhẹ.
Trình Phi Đăng nghe những lời nói giống như hắn chỉ là một con cá nằm trên thớt gỗ, hắn cảm thấy lòng tự tôn bị chà đạp, thế là hắn rít gào phẫn nộ:
“Khốn kiếp, ai cho các ngươi khinh thường ta?”
“Hãy xem sức mạnh thật sự của ta đây!”
“GAH!”
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Hàng loạt xương xẩu màu đỏ mọc ra từ trong cơ thể của Trình Phi Đăng khiến hắn trở thành một tên gai góc khó nhìn, nhưng thực lực của hắn đã tăng lên đáng kể, ngang bằng tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
“Khặc khặc, đây là Huyết Cốt Ma Thể, ta đã cho chúng hấp thụ rất nhiều máu tươi để trở thành vũ khí chết chóc như bây giờ, mỗi một phần trong chúng đều là vũ khí mạnh nhất của ta!”
“Bây giờ các ngươi có thể đi chết!”
Bành! Bành!
Trình Phi Đăng phát ra linh áp rầm trời, từng cơn cuồng phong điên cuồng thổi ra bốn phương tám hướng, Nguyễn Quý, Hoàng Thịnh, Tư Duệ và các bán nhân cảm thấy khó chịu vì linh áp đáng sợ đó.
“Vũ khí?” Vũ Hy nhẹ giọng bẩm lẩm.
“Vũ khí là người bạn chiến đấu cùng các chiến binh sẵn sàng chết vì lý tưởng của họ chứ không phải là một đống rác giết hại nhiều sinh linh vô tội không có khả năng tự vệ!”