“Có bị thương không?” Thanh Vũ nhìn nhóm Thiên Hải rồi hỏi. Bọn nhỏ phải đánh hết sức với tu sĩ Tam Dương kỳ, lại còn có một đám cương thi hung hãn không sợ chết, chắc hẳn phải rất vất vả và khó khăn.
Thiên Hải cười nói: “Nhờ vào áo giáp cứng rắn nên cương thi khó làm bọn em bị thương.”
“Đúng vậy, chẳng những trong trận chiến ngày hôm nay, áo giáp của Vũ Hy Điện Chủ còn giúp bọn em vượt qua nhiều trận chiến trước kia nữa, sau khi đến tổng bộ, bọn em sẽ tự mình cảm ơn Vũ Hy Điện Chủ.” Cổ Thanh Thu gật gù.
Nguyễn Nhân Hiếu hiếu kỳ nói: “Không biết dáng vẻ của Vũ Hy Điện Chủ ra sao? Nghe nói Điện Chủ là một người rất thân thiện và hòa đồng!”
“Vỹ Hy Điện Chủ?” Nham Ngục cúi đầu nhìn đôi bao tay mới, sau khi dùng mới biết chúng rất tuyệt vời, gia tăng thực lực của Nham Ngục lên nhiều.
Nhóm toàn thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi, không nói thì thôi, vừa có chủ đề liền ríu rít tiếng cười, lâu lâu Thanh Vũ cũng chen vào nói chuyện một vài câu, mọi người đang nghỉ ngơi lấy lại sức, tu sĩ Khai Sơn Tông một mặt hâm mộ nhìn nhóm Thiên Hải vì bọn nhỏ này được Giáo Hoàng quan tâm ưu ái.
Thanh Vũ đưa hạt châu màu đỏ cho Tử Mộ Thú dùng, chỉ là một giọt tinh huyết mà thôi, nó không làm Tử Mộ Thú biến đổi quá lớn, điều đặc biệt của hạt châu đó là nó sẽ giúp Thanh Vũ mua được tinh huyết của Long Huyết Ma Hống trong Cửa Hàng, nếu Thanh Vũ dư dả điểm tín ngưỡng cố định, hắn sẽ suy nghĩ việc bồi dưỡng Tử Mộ Thú.
“Chúng tôi sẽ làm hết sức để không phụ kỳ vọng của ngài Giáo Hoàng!” Đinh Ngọc Thạch nghiêm túc nói vào lúc chia tay.
Công việc của Thanh Vũ ở Khai Sơn Tông hết, Thanh Vũ cần phải rời khỏi đây, mục tiêu kế tiếp là Yêu Nguyệt Tông và Hoàng Cương Đao Tông, hai thế lực hai sao, quản lý hơn một trăm thế lực một sao, Thanh Vũ tất nhiên coi trọng hơn Khai Sơn Tông.
“Đừng khiến bản thân đổ bệnh là được!” Thanh Vũ mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của Đinh Ngọc Thạch, Lam Sương Thiên Điểu vỗ cánh bay lên bầu trời cao, đâm thẳng vào đám mây rồi biến mất không còn hình bóng.
“Quả là một người đặc biệt!” Đinh Ngọc Thạch cảm khái.
“Tôi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé khi đứng trước mặt ngài ấy!” Một trưởng lão Khai Sơn Tông cảm khái.
…
Tổng bộ Thi Ma Tông, bên dưới lòng đất, có từng căn hầm khổng lồ, kiến trúc mỹ lệ giống như cung điện của hoàng tộc, ánh sáng màu vàng lấp lánh khiến con người mê thất, trái lại với vẻ ngoài đẹp đẽ đó, giữa mỗi căn hầm là từng khối gỗ hình chủ nhật đóng chặt, nếu tu sĩ đến gần hơn, họ sẽ cảm nhận được luồng dao động hung tàn tỏa ra từ bên trong mấy khối gỗ, bởi vì chúng chính là cương thi.
Ngay vào giờ phút này, Thi Ma Tông đang ồn ào vì một khối gỗ bỗng nhiên nổ tung, cương thi bên trong cũng chết thảm, chỉ để lại một giọng nói gấp rút sợ hãi:
“Giáo Hoàng xuất hiện tại Khai Sơn Tông, hắn ta chém giết toàn bộ cả đội vì để chấn nhiếp Thi Ma Tông chúng ta và che dấu thương thế nặng trên người của hắn, mong Tông Chủ, các Thái Thượng Trưởng Lão hãy trả lại mối thù này, kiên định hủy diệt Giáo Đình!”
Cả tổng bộ Thi Ma Tông rơi vào bầu không khí trầm tĩnh lạnh lẽo, sau một lúc lâu, có người nói ra:
“Một bước đi rất nham hiểm, nếu như không có sự hi sinh cao cả của trưởng lão thì chúng ta đã bị lừa rồi!”
“Giáo Hoàng dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, chúng ta không thể khinh thường, ai biết tên Giáo Hoàng kia còn chuẩn bị gì ở sau?!”
“Vốn dĩ còn muốn ẩn nấp còn bài tẩy để chống lại kẻ địch chân chính, nhưng giờ đây tôi đề nghị nên dùng nó cho Quang Minh Giáo Đình, tránh cho bắt gà còn mất nắm thóc!”
“Đồng ý!!”
“Đồng ý, Giáo Đình là mục tiêu cần phải bị diệt trừ, là bàn đạp của chúng ta bắt đầu đại kế ngàn năm, không thể xảy ra sơ sót!”
“Làm phiền Thái Thượng Trưởng Lão tự mình mời Đại Thi Vương xuất thế!”
“Đã lâu không vận động cơ thể, nay lão hủ tự mình đi một chuyến cho bảo đảm!” Một giọng nói già nua vang lên, cùng lúc, một khối gỗ cổ xưa vỡ ra, kèm theo đó là một bóng người lóe lên rồi biến mất, tốc độ cực nhanh.
“Người ở phía sau muốn một kết quả, nếu không chúng ta sẽ thất bại!”
“Hỗn Ma Châu, Tử Vi Châu… Sóng gió ập đến, cầu phú quý trong hung hiểm, xưa nay con đường tu đạo không bao giờ dễ dàng!”
Có giọng nói mơ hồ truyền ra, một lần nữa, tổng bộ lại chìm vào yên lặng, giống như một khu mộ, không có tiếng người, không khí lạnh lẽo, vàng bạc châu báu phát ra ánh sáng đẹp rạng ngời nhưng lại rất rợn người.
…
Ở một tòa thành nào đó trên biên giới giữa Yêu Nguyệt Tông và Hoàng Cương Đao Tông.
Một nhóm mười người mặc giáp trắng bạc xen lẫn họa tiết màu vàng sang trọng bước vào cổng thành trước sự chú ý của nhiều người khác, nhìn từ biểu tượng trên bộ giáp, có thể biết được bọn họ là ai.
Thái Dương Thần Vệ!
Đây là một nhóm Thái Dương Thần Vệ đang hoạt động bên ngoài vùng đất tín ngưỡng, trực thuộc quản lý của Hồng Y Giáo Chủ, Nguyễn Ngọc Trang!
Nhóm người khí chất đặc biệt, tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết bừng bừng, đi đến đâu đều hấp dẫn ánh mắt của người khác.
“Là người đến từ bên ngoài!”
“Không cảm nhận được tu vi, có lẽ chỉ là một nhóm người phàm nhân.”
Một số tu sĩ đưa mắt theo dõi rồi đánh giá.
“Trên tay của người đó là Nhẫn Trữ Vật?” Một vài ánh mắt âm độc nhìn đến từ nơi góc tối với một nụ cười gằn.
“Con mồi béo bở đến rồi!”
“Theo như tin tức của Ám Ảnh Thánh Điện gửi đến thì nhóm Mạo Hiểm Giả bao gồm mười hai người bị mất liên lạc ở đây trong vòng một tuần lễ!” Các Thái Dương Thần Vệ đang giao lưu.
“Nhiệm vụ của chúng ta là truy tìm nhóm Mạo Hiểm Giả đó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Hãy tìm kiếm một phen!”
Mười Thái Dương Thần Vệ đi vòng vòng trong thành trì, đưa ra chân dung của Mạo Hiểm Giả mất tích rồi bắt đầu tìm kiếm manh mối, nhưng bọn họ lại chỉ nhận được câu trả lời không biết một cách dứt khoát từ các tu sĩ hay người dân bình thường.
“Các vị đang tìm bọn họ?” Bất chợt, một đứa trẻ mười tuổi chạy đến hỏi với giọng nói ngây thơ.
“Cậu bé biết bọn họ đang ở đâu sao?” Thái Dương Thần Vệ vui vẻ hỏi lại.
“Bảy ngày trước, một số tu sĩ vào thành nói là muốn tìm bảo ở khu rừng nằm cạnh thành trì, trong đó có cả mấy người mà các vị đang tìm, nói không chừng họ đang tìm kiếm bảo vật nên không thể trở về.” Đứa trẻ cười hì hì nói.
Xẹt!
Bỗng nhiên, một thanh kiếm sắc chém tới giống như muốn giết chết đứa trẻ đó khiến nó hoảng sợ lùi lại mấy bước, nét mặt kinh hãi, nó ngẩng đầu mới thấy người vừa dùng kiếm là một trong mười Thái Dương Thần Vệ.
“Tu vi không tệ! Đây là phần thưởng của ngươi!” Thái Dương Thần Vệ đó mỉm cười rồi đưa ra cho đứa trẻ một cái túi chứa đồ, bên trong là một đống linh thạch hạ phẩm.
“Cảm ơn rất nhiều!” Đứa bé gật đầu cảm ơn liên tục rồi chạy mất, không dám ngừng lại giống như sợ người khác để ý tới vậy.
“Sao vậy?” Một Thái Dương Thần Vệ truyền âm hỏi người dùng kiếm tên là Lưu Ánh Linh.
Lưu Ánh Linh, thành viên nữ, gia nhập Thái Dương Thần Vệ từ Linh Dược Thánh Điện, là một người tỉ mỉ với trí thông minh cao, những Thái Dương Thần Vệ khác đều biết rằng hành động của Ánh Linh tất có ẩn ý.
Lưu Ánh Linh cười khẽ nói: “Hãy đi mua một ít phù chú và đan dược cấp ba, sau đó lên đường đi thẳng đến nơi tầm bảo, chúng ta sẽ tìm thấy nhóm Mạo Hiểm Giả và cả những kẻ liên quan.”
“Kẻ liên quan?” Chín người trầm mặc, bọn họ biết kẻ liên quan là gì. Điều đó nghĩa là nhóm Mạo Hiểm Giả đã không còn trên cõi đời nữa, bọn họ bị giết hại bởi kẻ liên quan.
Chín người Thái Dương Thần Vệ còn lại gật đầu làm theo, cả đám đi dạo giữa thành trì, lại còn ghé vào cửa tiệm lớn mua phù chú đan dược cấp ba, đủ để phát ra đòn tấn công của tu sĩ Tam Dương kỳ, sau đó họ lên đường đi thẳng ra ngoài thành.
“Hừ! Chỉ là một đám nhãi con Trúc Cơ kỳ cũng dám hù dọa ta?” Một đứa trẻ lạnh lùng nói trong lúc theo dõi Thái Dương Thần Vệ, vừa nãy khi bị hù dọa, nó cảm nhận ba động linh lực của Lưu Ánh Linh là Trúc Cơ trung kỳ.
“Con mồi đã sa vào lưới, tu vi Trúc Cơ kỳ, mạnh nhất là Kết Đan kỳ, không đáng lo ngại, cứ buông tay làm việc!” Đứa trẻ dùng một lá phù truyền âm.
“Phen này lại kiếm một món hời, đáng tiếc là những con mồi trước đều chống cự quyết liệt, không thể không giết!” Đứa bé chậc chậc lưỡi.
“Làm xong vụ này lại phải đổi địa điểm, nhìn từ cách ăn mặc có thể thấy bọn họ đến từ thế lực không đơn giản, ở lại đây chẳng khác nào chờ chết!”