Sơ Hiểu Hiểu ngơ ngẩn hồi lâu, chờ đến khi hoàn hồn, cô hít sâu một hơi nhắm mắt lại, cố nén nước mắt sắp tràn mi, sau mấy hơi thở mới mở mắt ra lần nữa.
Không biết bắt đầu từ khoảnh khắc nào mà tất cả hình ảnh trong quá khứ xuyên qua dòng sông thời gian như nước chảy cuồn cuộn tràn vào ký ức, tất cả những mảnh vỡ đã hóa thành hư ảnh lại được lấp đầy, cô dường như cảm giác được có một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua bả vai và cổ cô, gò má đối phương nhẹ nhàng áp vào đỉnh đầu cô.
“Hiểu Hiểu.” Chị gái luôn gọi cô một cách trìu mến như vậy.
Cô mừng rỡ quay đầu lại, nhưng chưa đợi cô nhìn thấy rõ dáng vẻ của chị gái, bóng dáng mờ ảo đó bỗng vỡ tan thành muôn vàn bông tuyết nhỏ li ti, theo gió phiêu tán tới chân trời xa xôi.
Cô thấy mình mờ mịt luống cuống vươn hai tay, đứng yên tại chỗ.
“Hiểu Hiểu...”
Nhưng một giây sau, khung cảnh vốn lạnh lẽo như màn đêm dài vô tận đột nhiên thay đổi, cô tựa như trở về căn phòng lầu hai mấy giờ trước, phòng ngủ quen thuộc mà cô từng ở hơn mười năm.
Mẹ đứng ở cửa phòng, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn cô, phía sau là bố mặc âu phục giày da.
“Đã bảo phải dậy sớm chút rồi, sắp muộn học rồi đấy.” Cô nghe thấy giọng trách cứ của mẹ, “Lát nữa bố con lái xe đưa con đi, sữa và bánh ngọt mẹ có để lại tr.ên bàn ăn cho con, trước khi đi nhớ mang theo để tr.ên đường ăn.”
Cô ngọt ngào đáp “Vâng”, nhanh chóng chạy tới hôn lên mặt mẹ.
Sự tức giận của đối phương nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, bất lực xoa xoa đỉnh đầu cô.
Còn chưa kịp nghe thấy đối phương thúc giục lần nữa, hai tay ôm chặt đột nhiên mất đi sức lực, cô hoảng sợ trừng mắt nhìn sương mù lượn lờ hóa thành khói xanh trong lòng, lảo đảo ngã về phía trước, quỳ rạp xuống đất.
Không thấy nữa...
Đã không thấy nữa rồi...
Vô số những hoang mang và bi thương ngay lập tức ăn mòn cô, chung quanh là sự yên tĩnh ch.ết chóc.
Cô như rơi vào một căn phòng tối, không có trời cũng không có đất, cô vươn hai tay ra, thậm chí còn không nhìn thấy mình.
Dường như vốn dĩ nên như vậy...
Ngày đó...
Hoặc là trong thời gian ít ỏi kế tiếp...
Nhưng lại không đúng.
Là chỗ nào không đúng?
“Hiểu Hiểu.”
Ai gọi cô vậy?
Bóng tối dày đặc theo thanh âm rơi xuống trong nháy mắt nứt ra một khe hở nhỏ, bắn r4 một chùm ánh sáng chói mắt, như gảy mây thấy mặt trời, dần dần chiếu sáng toàn bộ trời đất.
Có người đứng dưới ánh sáng đó nhìn cô.
Là Giang Diễn.
Giang Diễn đứng dưới ánh sáng kia, đường nét rõ ràng, chậm rãi bước đến gần cô, ánh mắt nhu hòa chưa bao giờ rời khỏi người cô.
Một bước lại một bước tới gần.
Đối phương dừng lại trước mặt cô, thoáng cúi người nhìn cô.
Cô giống như một lần nữa trở về dáng vẻ hơn mười năm trước, gầy gò nho nhỏ, liều mạng ngẩng đầu.
Giang Diễn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc tr.ên đỉnh đầu cô, cười khẽ.
“Đã lâu không gặp, cô bạn nhỏ của anh.”
Đã lâu không gặp.
Trái tim cô run lên, lập tức bừng tỉnh.
Sơ Hiểu Hiểu nửa ghé vào đầu giường, tr.ên mặt còn lưu lại vẻ mờ mịt sau khi vừa tỉnh ngủ, tiếng chuông bên tai kia như xuyên qua một tầng ngăn cách truyền đến đại não, tựa như tiếng móng tay cào lên bảng đen, tự nhiên sinh ra cảm giác phiền não.
Sơ Hiểu Hiểu dụi mắt, tiện tay nhận điện thoại rồi đặt vào bên tai.
“Hiểu Hiểu, vì sao em không ch.ết đi?” Bên kia là một giọng nữ, thanh âm không lớn nhưng mơ hồ lộ ra cảm giác quen thuộc nào đó, “Em đi ch.ết đi được không?”
Đầu óc vốn đang mộng mị trong nháy mắt tỉnh táo, Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, vô thức hỏi: “Cô nói cái gì?”
“Em trả Giang Diễn lại cho chị, em ch.ết thay chị có được không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Khoảnh khắc đối phương vừa dứt câu, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng vẫn còn lớp mồ hôi lạnh do vừa trải qua giấc mộng kia nháy mắt như bị dội nước lạnh, vừa se vừa ớn lạnh.
Cô bối rối nửa giây, hô to: “Cô nói rõ ràng đi, cô là ai?”
Đầu kia yên tĩnh hồi lâu, lại “kẽo cà kẽo kẹt” nở nụ cười: “Chị là ai? Em còn hỏi chị là ai sao?”
Mùi vị gần như không thở nổi khiến hơi thở Sơ Hiểu Hiểu bất ổn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng giả thần giả quỷ ở đây, có bản lĩnh thì chúng ta quang minh chính đại nói rõ ràng.”
“Chị biết dù em có quên ai cũng không bao giờ quên chị gái mình, đúng không?” Đối phương cười cười ấm ức nói, “Có phải em luyến tiếc Giang Diễn không?”
“Rốt cuộc cô là ai!?”
“Em cho rằng Giang Diễn thật sự thích em sao, chẳng qua anh ấy thẹn với chị, cho nên anh ấy đang thay chị chăm sóc em mà thôi.”
Giọng nữ kia quái dị đến cực điểm, kèm theo tiếng “Xoẹt xoẹt” của dòng điện chầm chậm nói: “Hay là em ch.ết theo chị đi, không phải trước kia em cũng nghĩ như vậy sao, đúng không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Cũng không quản Sơ Hiểu Hiểu phản ứng như thế nào, bên kia “bụp” một tiếng cúp điện thoại.
Tiếng nói quỷ dị bên tai bị tiếng máy bận thay thế, Sơ Hiểu Hiểu ngồi ở đầu giường, tiếng nói quỷ dị đó dường như vẫn còn lởn vởn trong căn phòng này, thật lâu sau vẫn chưa tan đi.
Chưa tới một chốc sau, theo tiếng bước chân, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phòng.
“Hiểu Hiểu!”
“…”
“Hiểu Hiểu!” Giang Diễn gọi, “Em có ở trong đó không?”
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, ngây ngốc chạy chân trần ra mở cửa.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, cô nhìn thấy Giang Diễn vẻ mặt lạnh lùng hơi cụp mắt, khóe miệng đã quen kiêu ngạo lúc này mím chặt thành một đường thẳng, mãi đến khi hai người đối mặt mới có chút buông lỏng.
“Sao vậy?” Giang Diễn hỏi.
Sơ Hiểu Hiểu sững sờ không đáp.
Giang Diễn tiếp tục truy hỏi: “Vừa rồi em đang nói chuyện với ai?”
“Em...” Sơ Hiểu Hiểu thở hắt ra một hơi, lúc này mới phát hiện điện thoại di động vẫn đang bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô nhìn Giang Diễn, thấp giọng nói: “Chị em.”
Giang Diễn sửng sốt, như không nghe rõ: “Cái gì?”
“Cô ta nói cô ta là chị em.” Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi, “Giọng nói như đã được xử lý, khi đó em vừa mới tỉnh ngủ, giật mình hoảng sợ.”
Mặt Giang Diễn lộ ra vẻ tức giận, nhận lấy di động của Sơ Hiểu Hiểu, bấm vào giao diện ghi chép cuộc gọi.
“Đối phương nói gì?” Giang Diễn hỏi.
Sơ Hiểu Hiểu cắn môi: “Cũng không có gì.”
Giang Diễn nhíu mày: “Không có gì là có ý gì?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Cô ta...”
Giang Diễn nhìn qua, trong mắt có vài phần lo lắng.
Sơ Hiểu Hiểu chậm rãi thở ra một hơi, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Cô ta nói muốn em ch.ết cùng cô ta.”
Mặt Giang Diễn lập tức trầm xuống.
Sơ Hiểu Hiểu khẽ chớp mắt mấy cái, thay đổi thành bộ mặt tươi cười, an ủi: “Kỳ thật cũng không phải lần đầu tiên, bức thư đe dọa nhét vào cửa căn hộ chung cư lần trước cũng không phải anh chưa thấy qua, em không suy nghĩ quá nhiều như anh...”
“Được rồi.” Giang Diễn đột nhiên cắt ngang lời cô, nheo đôi mắt đen kịt lại, “Đừng nói nữa.”
Sơ Hiểu Hiểu lập tức ngậm miệng lại.
Ánh mắt sáng quắc của Giang Diễn nhìn chằm chằm mặt cô thật lâu, sau khi x0a nắn ấn đường anh rốt cũng buông xuống chút khí thế nghiêm nghị cuối cùng, như cười như không giật giật khóe môi: “Không phải nói muốn báo đáp anh hùng cái thế sao?”
Đề tài này thay đổi quá nhanh, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không kịp phản ứng, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Diễn kinh ngạc chớp chớp.
Giang Diễn nói: “Tự mình ôm gối và chăn của em đi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Sơ Hiểu Hiểu: “Làm gì?”
Giang Diễn hơi nâng cằm nhìn cô: “Ngủ với anh?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giống như có quả cân đập thẳng vào gáy, Sơ Hiểu Hiểu trong nháy mắt bối rối, nhất thời không tiếp lời được.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Giang Diễn nhướng mày: “Sao, không thích à?”
Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy choáng váng, sợ là mình vẫn đang nằm mơ, đưa tay bóp mặt Giang Diễn.
Đối phương rõ ràng không ngờ tới động tác của cô, gần như theo phản xạ có điều kiện ngửa đầu ra sau, tuy né tránh nhưng không hề động đậy, để mặc cho Sơ Hiểu nhéo mặt như đùa giỡn, cô còn dùng đầu ngón tay chọc chọc vào gò má anh.
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu quan sát anh thật lâu: “Là làm từ thịt phải không?”
Giang Diễn: “Chứ không thì sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Nghiêm túc nói cho em biết đi, đầu anh bị lừa đá à?”
Thái dương Giang Diễn co rút: “Bị em đá thì có?”
Dứt lời, anh sải bước đi tới cầm lấy gối đầu của Sơ Hiểu Hiểu, Sơ Hiểu Hiểu đang vui vẻ, bỗng nhiên nhớ tới quyển nhật ký bị mình giấu dưới gối kia.
Cảm giác chột dạ khó hiểu thoáng chốc vọt lên, trong lòng cô nhảy dựng, còn chưa lên tiếng ngăn cản đã thấy Giang Diễn vẻ mặt tự nhiên vòng trở lại bên cạnh cô.
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt: “Vừa rồi...”
Giang Diễn nhét gối vào lòng cô, thấy cô vẫn còn mờ mịt thì ôm ngang người cô đi ra ngoài.
Lời vừa đến bên miệng bèn nuốt xuống, Sơ Hiểu Hiểu kinh hãi kêu lên: “Anh làm gì vậy?!”
Giang Diễn không đáp, một cước đá văng cửa phòng ngủ chính chưa đóng chặt, sau đó ném Sơ Hiểu Hiểu đang ôm chặt gối đầu lên chiếc giường lớn hai người không nhiễm một hạt bụi.
“Không nhìn ra sao?” Giang Diễn mỉm cười, “Cưỡng đoạt dân nữ đấy.”
Nói xong anh tắt đèn, trong phòng liền chìm vào bóng tối.
Giang Diễn náo loạn như vậy, giấc mộng lúc nãy bởi vì quyển nhật ký của chị gái cùng với tâm trạng u ám mà cuộc điện thoại kia mang đến, trong lúc nhất thời đều bị Sơ Hiểu Hiểu ném ra sau đầu.
Nhận thấy động tĩnh bên kia giường lớn, Sơ Hiểu Hiểu biết là Giang Diễn, cô xoa xoa cổ rồi xoay người nhìn lại.
Ánh mắt đã thích ứng với bóng tối mơ hồ nhìn thấy thân hình của Giang Diễn, anh gối một tay sau đầu, nửa ngồi ở đầu giường.
Theo động tác ấn mở điện thoại, ánh sáng huỳnh quang yếu ớt chiếu lên khuôn mặt sâu sắc kiên nghị của đối phương, góc cạnh rõ ràng.
Là chiếc di động của cô.
Lúc này Sơ Hiểu Hiểu mới nhớ ra, hỏi: “Có tra được nguồn gốc số điện thoại của đối phương không?”
“Để anh thử xem.” Giang Diễn nói, “Nhưng nếu đối phương dám trắng trợn gọi cho em như vậy, có lẽ không sợ anh tra ra.”
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày nhổm người dậy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Có quá nhiều câu hỏi trong đầu cô lúc này.
Hai người sóng vai ngồi ở đầu giường, Giang Diễn nghiêng đầu nhìn cô: “Em còn sợ à?”
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày, cố gắng giữ vững tinh thần cậy mạnh, “Em có gì phải sợ chứ, chỉ là mấy trò hù dọa thôi mà, em...”
Nói được một nửa, lại là một hồi chuông vang lên.
Sơ Hiểu Hiểu cảm giác mình sắp bị tiếng chuông điện thoại kích hoạt phản ứng căng thẳng, ‘ú òa’ một tiếng rồi lập tức ôm lấy Giang Diễn bên cạnh, giống như bạch tuộc làm thế nào cũng không chịu buông ra.
“Không phải điện thoại của em.” Theo lời nói của Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu rõ ràng cảm nhận được lồng ng.ực của đối phương phập phồng lên xuống, còn có hơi thở ấm áp vờn bên tai cô.
Sơ Hiểu Hiểu nín thở vùi đầu vào hõm vai của Giang Diễn.
Giang Diễn hơi nhúc nhích nửa người tr.ên, khó khăn sờ được điện thoại di động đang rung tr.ên tủ đầu giường.
Khoảnh khắc cuộc gọi được nhận máy, Sơ Hiểu Hiểu cũng mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đối diện.
Là Trâu Hạo.
“Hiểu Hiểu đâu rồi?” Đối phương thấp giọng, làm như cố kỵ gì đó, “Không ở bên cạnh anh chứ?”
Sơ Hiểu Hiểu nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, bất ngờ đụng phải cặp mắt cũng đang cụp xuống nhìn cô, hai người đều ngẩn ra, rồi chợt thấy Giang Diễn tự nhiên dời mắt đi.
“Lắm lời thế, có gì nói lẹ đi.” Giang Diễn nói.
Trâu Hạo: “Thì không phải tôi sợ quấy rầy hai người lúc nửa đêm sao?”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Trâu Hạo nói, “Đoàn làm phim “Ánh Rạng Đông” lại có người xảy ra chuyện, là Tô Du, người lúc trước quả quyết nói Sơ Hiểu Hiểu và Liêu Tĩnh không hợp nhau, anh còn nhớ không?”
Giang Diễn buồn bực nói: “Nói trọng điểm.”
Trâu Hạo tiếp tục nói: “Vào lúc rạng sáng xảy ra tai nạn xe suýt nữa mất mạng, nói là thắng xe bị người ta động tay động chân.”
Giang Diễn liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sơ Hiểu Hiểu: “Sau đó thì sao?”
Trâu Hạo dừng một giây rồi nói tiếp: “Cô diễn viên kia có vẻ bị hoảng sợ không nhẹ, liên tục lầm bầm lầu bầu, còn nói mấy lời nguyền rủa linh tinh, hơn nữa theo lời trợ lý của cô ta kể lại thì trước đó người bị hại còn từng nhận được một phong thư đe dọa, nhưng không quá bận tâm.”
“Thư đe dọa?” Ánh mắt Giang Diễn ngưng lại, “Kiểu dáng thế nào? Viết cái gì?”
“Đợi chút, tôi chụp cho anh xem.”
Nói xong đối phương im lặng, giây tiếp theo, có hai tấm hình được gửi tới di động của Giang Diễn.
Tr.ên ảnh là một tờ giấy màu sắc rực rỡ, Sơ Hiểu Hiểu thò đầu nhìn qua, là ảnh trong phim “Ánh Rạng Đông”.
Cô cuộn mình ở góc tối trong phòng, vũng máu dưới chân lan tràn vô tận tr.ên sàn đá cẩm thạch, như hoa hồng nở rộ quỷ dị yêu dã.
Cũng giống như tấm hình cô nhận được trước cửa căn hộ lúc trước.
Như nhận ra suy nghĩ của Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn thản nhiên nói: “Đâu có giống?”
“Không giống chỗ nào?” Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi.
“Mặt của em.” Giang Diễn nhắc nhở.
“Mặt?”
Ánh mắt khó hiểu của Sơ Hiểu Hiểu một lần nữa rơi vào màn hình điện thoại có chút chói mắt.
Suy nghĩ vài giây, cô bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng là không giống.
“Là vết xước?”
Lần trước vị trí khuôn mặt của cô bị người ta dùng vật sắc bén hung hăng vạch vài dấu vết trút giận, nhưng tấm hình gửi cho Tô Du lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Giang Diễn vuốt cằm, đầu ngón tay khẽ lướt, kéo trang màn hình xuống.
Là mặt sau của tấm ảnh, là mấy chữ viết in đỏ tươi diễm lệ - -
“Đến phiên mày! Đi ch.ết đi!”
—hết chương 52—
- -----oOo------