Phía chân trời xa xôi cùng với dãy núi nguy nga nối liền thành một đường, khi mọi âm thanh đều yên tĩnh, giữa màn đêm mênh mông đột nhiên hiện ra một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, giống như lưỡi dao sắc bén cắt qua đêm tối, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, giây tiếp theo đã truyền tới tiếng sấm điếc tai.
Sau đó mưa to như hạt đậu rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, những người dân trong thôn vốn vẫn giữ thái độ kiên quyết trở nên tái nhợt vì sợ hãi, la hét: “Người ta thường nói Đông Chí là ngày không may mắn, mấy người cứ không tin, bây giờ sét đánh rồi đấy, Đông Chí sấm sét, thiên hạ đao binh, trộm cướp hoành hành, sắp có đại họa!”
So với lúc trước cố ý gây chuyện, lúc này lại có không ít phụ nữ trẻ em và người già cản trở phía trước, Chung Ý và nhân viên điều tra đi theo cũng không dám tùy ý hành động, e sợ xảy ra chuyện gì đó.
Tr.ên người Chung Ý mặc áo mưa cảnh sát, tận tình khuyên bảo giải thích: “Ông cụ à, đó chỉ là những thứ hù dọa người khác thôi, tình huống mùa đông có sấm sét tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải chuyện gì quái lạ, chỉ là do không khí lạnh di chuyển về phía Nam hình thành đối lưu mạnh với không khí nóng ẩm, chứng tỏ nhiệt độ sắp hạ xuống mà thôi.”
Vừa dứt lời đã thấy Giang Diễn vừa chửi thề vừa chạy sang bên này, Sơ Hiểu Hiểu cầm ô đi theo phía sau, áo khoác rộng thùng thình tr.ên người có chút quen mắt, đang cuống quít tay chân dùng sức giơ ô về phía Giang Diễn, lại bị anh ngăn lại.
Giang Diễn nói: “Chăm sóc bản thân là được, gầy như giá đỗ, đừng để bị ốm.”
Sơ Hiểu Hiểu không phục: “...Tôi đâu có gầy như giá đỗ chứ?”
Giang Diễn nghe vậy thì liếc cô từ tr.ên xuống dưới một cái. Chú ý tới tầm mắt của anh, Sơ Hiểu Hiểu hừ khẽ nói: “Dáng người tiêu chuẩn, trước nhô sau vểnh, được chưa!”
Giang Diễn: “Vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Anh đang nghi ngờ cái gì vậy?!”
Giang Diễn đang định mở miệng, đột nhiên đưa tay lau ch0p mũi, bất ngờ hắt xì một cái: “Mẹ kiếp! Thời tiết quái quỷ gì thế không biết!”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, lo lắng hỏi: “Hay anh mặc áo khoác vào đi?”
Cô nói xong muốn cởi áo khoác ra.
Giang Diễn xua tay, bước nhanh đến bên cạnh Chung Ý nhận lấy áo mưa đã chuẩn bị sẵn.
Chung Ý thật sự không nhịn được nói: “Đội phó Giang, không phải tôi nói chứ, thân xác anh chỉ kém hai, ba centimet nữa là đầy một mét chín rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ để con gái người ta che dù cho anh, sao không có chút tự giác nào hết vậy?”
Giang Diễn nhanh nhẹn kéo khóa kéo cho mình, để lộ ra quần dài bắn đầy nước, ánh mắt sắc bén ý vị sâu xa nhìn về phía Chung Ý.
Chung Ý im lặng vài giây, thật sự bị Giang Diễn nhìn chằm chằm đến phát lạnh, nuốt một ngụm nước miếng: “Đội, đội phó Giang?”
Giang Diễn nghiêm túc nói: “Gần đây có phải tôi quá hòa nhã, quá tốt với các cô không?”
Chung Ý: “...Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Giang Diễn trách mắng: “Vậy cô còn rảnh quan tâm những thứ này?”
Chung Ý: “...”
Giang Diễn nhíu mày, tiếp tục thốt ra bốn câu hỏi đánh thẳng vào tâm hồn người khác: “Nhàn rỗi quá à? Làm xong việc rồi? Xác ch.ết đâu? Giải quyết xong chưa?”
Chung Ý: “Tôi...”
Giang Diễn: “Còn muốn quay về không?”
Chung Ý bị đánh đòn cảnh cáo, môi run rẩy thoáng chốc không nói ra lời.
Còn Giang Diễn đã quay lưng lại, xụ mặt thong thả đi về phía bờ sông.
Dòng sông dưới thế mưa mỗi lúc một lớn càng thêm chảy xiết, gợn sóng từ trong nước khuếch tán, xa xa chỉ thấy có vật thể không rõ trôi nổi ở dưới trụ cầu, như thể bị thứ gì đó chặn lại.
Sắc mặt Giang Diễn hơi lạnh đi, đang tiến thêm một bước tới gần bờ thì bị mấy người ngăn lại.
Lên tiếng là một người phụ nữ trung niên với mái tóc hơi hoa râm: “Lúc trước trận hỏa hoạn kia cũng không biết nguyên cớ do đâu, mấy người trẻ tuổi các cậu sao lại không nghe lời khuyên nhủ, đây đều là những chuyện trong thôn của chúng tôi, không cần các cậu quan tâm!”
Giang Diễn thật sự không nghĩ ra, người trong thôn này sao lại vô lý phá chuyện đến như vậy?
Anh cười nhạo: “Cháy không rõ nguyên do?”
Đối phương sửng sốt, còn chưa lên tiếng đã bị người khác tiếp lời: “Chẳng lẽ không phải sao! Ngày Đông Chí liên tục xảy ra chuyện, lẽ nào không phải là điềm xấu!”
“Cũng đúng.” Giang Diễn chậm rãi hé miệng, thái độ lại cực kỳ tốt.
Mấy người đối diện đều do dự có nên tiếp tục khuyên nhủ hay không.
Ngay cả Chung Ý cũng hết sức hoài nghi, nhắc nhở: “Nhưng mà đội phó Giang, anh vừa rồi còn...”
“Có người cố ý phóng hỏa, đương nhiên là điềm xấu.” Sơ Hiểu Hiểu cũng không biết đi tới bên cạnh Giang Diễn từ lúc nào, hơi nghiêng người nhìn xuống sông.
Giang Diễn đau đầu, xoa xoa ấn đường nói: “Cô không thể yên tĩnh một chút sao, ở yên đó đừng chạy lung tung, trời đang mưa lớn.”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì quay đầu, để mặc Giang Diễn kéo tay cô đi vài bước lên thềm đá.
Giang Diễn nói: “Cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu, lại nhìn bóng đen dưới trụ cầu: “Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
“Đương nhiên không đúng.” Giang Diễn hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn cô, sau đó nheo mắt đầy hứng thú.
Sơ Hiểu Hiểu lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
Ánh mắt Giang Diễn khẽ di chuyển, dời tầm mắt nhìn quét qua tất cả mọi người ở đây, ánh mắt trong phút chốc lại trầm xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng rõ ràng: “Căn cứ vào hình thể nam nữ, bình thường xác ch.ết trôi lộ ra tư thế nằm sấp là của nam giới, tư thế nằm ngửa là của nữ giới, nguyên nhân cụ thể tôi sẽ không nói nhiều.”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời ngẩn ra, lại một lần nữa nhìn về phía giữa sông.
Giang Diễn: “Nhưng vị kia...”
Anh khẽ nhướng mày, ý bảo Sơ Hiểu Hiểu nhìn.
“Lại chỉ nghiêng người lộ ra non nửa bả vai tr.ên mặt nước, cô cảm thấy là nguyên nhân gì?”
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu nhìn thẳng vào mắt Giang Diễn.
Chung Ý ánh mắt sáng rực lên, như được khai sáng: “Là vật nặng!”
Giang Diễn ném cho Chung Ý một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy bảo, lại thuận miệng nói: “Nếu cố tình buộc vật nặng vào người thì khả năng bị giết hại rất cao...”
Mọi người cả kinh.
“Cô nói xem nếu ngày Đông Chí thật sự phóng đại như lời mọi người vẫn nói, nếu có ai đó ngăn cản người kia báo thù, đưa hung thủ không đội trời chung ra trước công lý, liệu nó có thể tức giận đến mức mỗi buổi tối đều đến tìm mọi người gây phiền phức không?” Giang Diễn chậm rãi nói như thể rất phiền não.
“...”
Giang Diễn vừa lên tiếng, xung quanh lập tức im lặng.
Dù sao cũng không ai muốn bị người đang nằm trong nước chụp lên cái mũ “kẻ thù”, loại chuyện này thà tin là có còn hơn là không, nếu thật sự quấy nhiễu sự thanh tịnh, vậy cũng nên tìm đến đám cảnh sát này, liên quan gì đến bọn họ!
Trùng hợp lúc này mưa vừa tạnh.
Đám người châu đầu ghé tai, dứt khoát lục tục đứng xa một chút, làm như không thấy gì.
Vài phút sau, thi thể được đưa lên bờ sông.
Sơ Hiểu Hiểu chỉ nhìn thoáng qua mà thiếu chút nữa nhịp tim hỗn loạn, ngồi xổm dưới tàng cây nôn khan.
“Xung quanh miệng và mũi của thi thể nam có máu, máu đặc và kèm theo bọt trắng, có thể là do tác động vật lý của việc hít nước vào khí quản và đi vào đường hô hấp, sau đó trộn lẫn với dịch tiết trong khí quản, thuộc về đuối nước, thời gian tử vong hẳn là hơn một tuần, phải nhanh chóng xác định nguồn gốc thi thể...”
Giọng nói lạnh lùng của Giang Diễn dần dần biến thành âm nền, Sơ Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đầu vẫn là bộ dạng đáng sợ của thi thể kia.
Cô nhắm mắt lại, trong bóng tối, bên tai truyền đến tiếng bước chân từ từ tới gần.
Người tới ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhìn thẳng vào cô: “Đúng là cô bé cứng đầu, đã nói cứ ở lại nhà khách chờ mà không chịu, nhất định phải đi theo, hối hận chưa?”
“Không có.” Sơ Hiểu Hiểu cố chấp nói.
Giang Diễn như cười như không nhìn cô.
Sơ Hiểu Hiểu mở mắt ra đồng thời quật cường cắn cắn đôi môi trắng bệch, trong mắt còn lưu lại hơi nước ướt át vừa mới nôn khan, lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn đi theo anh, không được sao?”
Hai người nhìn nhau vài giây.
Giang Diễn như có điều suy nghĩ nhếch khóe môi: “Vậy bây giờ tôi chuẩn bị về Cục thành phố trước, cô có đi cùng tôi không?”
-
Nắng sớm mờ mịt, phía chân trời cuối cùng cũng lộ ra màu trắng bụng cá.
Đèn chỉ thị hai bên đường cao tốc nhanh chóng lui về phía sau, xe cảnh sát gào thét vượt qua, tài xế mải mê phóng xe với tốc độ nhanh như chớp.
Sơ Hiểu Hiểu và Giang Diễn ngồi ở ghế sau, sau một hồi im lặng, Giang Diễn muốn nói lại thôi hỏi: “Cô cứ đi như vậy sao? Không quay phim nữa à?”
Sơ Hiểu Hiểu ngậm ống hút hộp sữa, khẽ hút vài hơi mới nói: “Không phải anh cũng thấy rồi sao, đạo diễn chịu đả kích quá lớn, chắc là trong thời gian ngắn vẫn chưa hoàn hồn lại.”
Nghĩ đến đoàn làm phim liên tục gặp xui xẻo kia, Giang Diễn cũng không nhịn được thổn thức một phen, vốn định nói gì đó, thoáng nhìn Sơ Hiểu Hiểu bên cạnh, đột nhiên chuyển đề tài: “Hộp sữa này của cô uống hơn nửa ngày rồi phải không?”
“Tôi thích vậy.” Sơ Hiểu Hiểu li.ếm vết sữa trắng tr.ên khóe miệng, có vẻ vẫn chưa hài lòng.
Giang Diễn nhíu mày, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì mà biểu cảm trong nháy mắt trở nên kỳ quái.
Sơ Hiểu Hiểu thấy thế chớp mắt mấy cái, mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Ánh mắt Giang Diễn hơi trầm xuống, mày nhíu chặt hơn, ngoài miệng lại nói: “Không có gì.”
Sơ Hiểu Hiểu tò mò: “Anh cũng muốn uống à?”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn im lặng mắng một câu, đột nhiên thái dương giật giật.
Anh khó hiểu hỏi: “Tại sao cô có cái này để lấp đầy bụng? Còn tôi thì không có?”
“Lúc ở phân cục có một cảnh sát đưa cho tôi, còn có một miếng bánh mì nhỏ nữa, nhưng bị tôi ăn rồi.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Lúc ấy hình như anh đang ở ngoài cửa gọi điện thoại cho Trâu Hạo.”
Giang Diễn: “... Cảnh sát? Cảnh sát nào?”
Sơ Hiểu Hiểu nghiêm túc hồi tưởng lại: “Thấp hơn anh một chút, trông cũng không tệ lắm, mắt một mí người gầy gầy.”
Giang Diễn đánh giá: “Nghe có vẻ chẳng có gì đặc biệt.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh cũng biết à?”
Giang Diễn cười nhạo: “Người ta đau khổ vất vả chia đồ ăn trực ban cho cô, cô thì hay rồi, ngay cả tên nhóc kia họ gì cũng không nhớ, thật sự là không có lương tâm.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Bỏ đi, tôi nói không lại anh.”
Cô lắc đầu, tiếp tục uống sữa.
Một lúc lâu sau, thấy Giang Diễn không nói tiếp, Sơ Hiểu Hiểu lại không nhịn được quay đầu liếc anh, chợt thấy Giang Diễn khoanh hai tay lại, im lặng nhắm mắt.
Người đàn ông này có vẻ ngoài quá điển trai, cho dù giờ phút này đã cởi bỏ vẻ kiêu ngạo thường ngày nhưng vẫn tiêu sái và bắt mắt như trước, dưới ánh sáng lờ mờ sống động khắc sâu vào đôi mắt không chớp của cô.
Im lặng một lúc lâu, Giang Diễn bất thình lình hé môi nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, cả đêm không ngủ rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt một chốc mới hiểu được Giang Diễn đang nói chuyện với cô.
Trong lòng thoáng giật mình, cô thản nhiên đáp: “Tôi không buồn ngủ.”
Mí mắt Giang Diễn giật giật, đầu tựa vào lưng ghế nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt cô.
Sơ Hiểu Hiểu vất vả lắm mới ổn định được tinh thần, thuận miệng tìm một đề tài: “Sao anh lại quay về Cục thành phố? Trần Tuyết và cái xác vừa vớt khỏi mặt nước kia, anh không quan tâm nữa à?”
“Tung tích của Trần Tuyết do Trâu Hạo và Chung Ý phụ trách, chắc là chẳng mấy chốc nữa sẽ có tin tức thôi. Về phần thi thể trôi nổi kia, trước mắt vẫn chưa tìm được manh mối liên quan đến vụ án, thi thể đã xuất hiện trong khu vực quản lý của bọn họ, giao cho phân cục tiếp tục điều tra xử lý là được.” Giang Diễn chậm rãi trả lời.
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh cảm thấy trùng hợp sao? Ngọn lửa và xác ch.ết đều xuất hiện cùng một ngày.”
Giang Diễn giật giật khóe miệng, hiển nhiên trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng lại không rõ nói: “Ai biết được.”
Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Anh nói xem trong USB của Trần Tuyết sẽ là cái gì?”
Giang Diễn cảm thấy tư thế này có chút mệt mỏi, bèn ngồi thẳng lưng lại, ngáp một cái, hai tay kê sau gáy: “USB cài mật khẩu, đã giao cho bộ phận điều tra kỹ thuật rồi, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Vậy anh...”
Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi, nửa ngày vẫn không có động tĩnh, Giang Diễn rốt cuộc cũng khó hiểu nhìn về phía cô: “Tôi?”
Sơ Hiểu Hiểu cong khóe môi: “Đội phó Giang, anh thích kiểu con gái như thế nào?”
“...”
Giang Diễn nghe vậy thì sửng sốt, vô thức đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sơ Hiểu Hiểu: “Sao?”
Ngoại trừ trầm mặc thì vẫn là trầm mặc.
Sơ Hiểu Hiểu nhướng mày tiến lại gần, tay nhẹ nhàng chống bên người anh, cũng học theo giọng điệu của anh nói: “Hửm?”
Giang Diễn: “...”
Dây thần kinh mẫn cảm của Giang Diễn nhảy dựng lên báo động nguy hiểm, anh vô thức ngửa đầu ra sau, ánh mắt sau khi đụng phải ý cười giảo hoạt trong mắt Sơ Hiểu Hiểu, có hình ảnh quen thuộc nào đó theo nụ cười không ngừng phóng đại của đối phương “Vù ——” một phát hiện lên trong đầu.
Cô gái này bình thường hay xem cái quái gì vậy?
Giang Diễn đang chuẩn bị lên tiếng, một chiếc xe nhỏ phía trước đột nhiên đổi hướng, tài xế nhất thời cả kinh, nhanh tay lẹ mắt lập tức xoay tay lái.
Kèm với lực quán tính cực lớn, tài liệu văn kiện đặt ở giữa ghế sau ào ào rơi đầy sàn xe.
Cùng lúc đó, Sơ Hiểu Hiểu không có khả năng ngồi yên như Giang Diễn tỏ ra ngầu lòi không quá ba giây đã trực tiếp ngã vào lòng anh.
Phía trước truyền đến tiếng mắng chửi tức giận của tài xế: “Cái quái gì vậy? Con mẹ nó bị bệnh à?! Có biết lái xe không đấy?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn ôm chặt vai Sơ Hiểu Hiểu, là tư thế bảo vệ, cụp mắt liếc cô: “Cô cố ý phải không? Muốn sàm sỡ tôi?”
Tài xế: “??”
Tài xế phía trước lớn giọng mắng chửi một hơi, không ngờ lại có thể phá vỡ ‘hiện trường gian tình’ quy mô lớn nào đó, tất cả lời nói nhất thời nghẹn trong cổ họng, ra vẻ bình tĩnh ho khan một tiếng.
Sơ Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc lâu, dứt khoát một không làm hai không thôi nói: “Sàm sỡ anh thì làm sao?”
Nói xong cô ngẩng đầu lên, bĩu môi nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Giang Diễn: “Có gan thì anh sàm sỡ lại đi.”
—hết chương 25—