Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng.
Sơ Hiểu Hiểu đeo kính râm lên, kéo mũ áo lông che đi hơn phân nửa khuôn mặt vốn chỉ to bằng bàn tay của cô, chỉ để lại một bóng dáng hơi co tròn, ngồi trong một góc hẻo lánh của nhà hàng cúi đầu yên lặng lướt Weibo.
Trong đầu cô chợt nhảy ra ba chữ “Hòn vọng phu”.
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn ra, không hiểu sao lại có chút buồn cười cúi đầu xuống.
Đột nhiên một bài thông báo nền xanh chữ trắng của cảnh sát bỗng đập vào mắt cô.
“... Nghi phạm họ Lưu đã chủ động đầu thú và thú nhận sự thật về tội ác anh ta cầm dao âm mưu gi3t ch3t nạn nhân họ Liêu. Hiện tại vụ án đang được điều tra thêm.”
Người đăng là Cục cảnh sát thành phố Ninh.
Ngắn gọn ít ỏi vài câu nhưng lại được cư dân mạng điên cuồng chia sẻ, đẩy lên vị trí hot search đầu tiên.
Bắt được người rồi sao?
Chắc là bởi vì cô có quan hệ mật thiết với vụ án này, trước khi kết thúc không tiện tiết lộ quá nhiều, thế nên Giang Diễn chưa từng đề cập tới chuyện này với cô. Sơ Hiểu Hiểu sững người giây lát, đầu ngón tay bất giác trượt xuống.
Khu vực bình luận đã sớm bùng nổ.
⌈Không liên quan đến Sơ Hiểu Hiểu? Ai tin chứ?!⌋
⌈Nghe nói chống lưng của Sơ Hiểu Hiểu rất cứng, sợ là đã ra tay giải quyết, tìm người chịu tội thay rồi.⌋
⌈Chậc chậc, thói đời hung hiểm.⌋
Ngoại trừ tỏ vẻ tiếc nuối cùng với lòng đầy căm phẫn đối với cái ch.ết của Liêu Tĩnh, cư dân mạng dường như cũng không thích kết cục này lắm, vẫn còn hoài niệm với thuyết âm mưu và kịch bản cẩu huyết trước đây, nhao nhao kêu gọi truy bắt hung thủ đứng phía sau mọi chuyện.
Sơ Hiểu Hiểu nhịn không được đỡ trán, nghĩ thầm thật sự là đủ quá rồi, chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân quen thuộc, trong đầu cô vô thức nhảy ra cái tên Giang Diễn, lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa vặn Giang Diễn cũng nhìn sang bên này.
Va phải ánh mắt không chút để ý của Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu cất điện thoại, tháo kính râm chạy chậm tới.
“Tôi vừa mới nhìn thấy...” Một câu chưa dứt, Sơ Hiểu Hiểu lại phát hiện Giản Diệc Bạch đang đứng bên cạnh Giang Diễn, cho dù đối phương có tu dưỡng tốt hơn nữa cũng khó nén vẻ mất kiên nhẫn trong ánh mắt.
Giản Diệc Bạch dễ dàng cắt đứt lời cô: “Đi thôi, em cũng đã lăn lộn cả ngày rồi, về sớm một chút.”
Sơ Hiểu Hiểu trầm mặc nhìn anh ta, nhíu mày.
Trước kia cho dù tâm tình Giản Diệc Bạch không tốt, cũng chưa từng có sắc mặt khó coi như hôm nay.
Bàn tay bị Giản Diệc Bạch túm chặt lúc trước lại bắt đầu đau âm ỉ, Sơ Hiểu Hiểu không khống chế được bản thân, lẳng lặng lùi lại một bước nhỏ, vô thức tránh xa Giản Diệc Bạch một chút.
Nhưng vừa lùi lại, cô lại vừa vặn đụng phải Giang Diễn đang chuẩn bị nhấc chân.
Động tác của Giang Diễn nhanh hơn cô, đỡ vai cô trước một bước. Trái tim Sơ Hiểu Hiểu thoáng chốc rơi xuống, chợt nghe tr.ên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Giang Diễn: “Sao lại thẳng thắn như vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi...”
Ngoài cửa sổ đột nhiên trút xuống cơn mưa to, cùng với bản hòa tấu piano Mozart vang vọng trong đại sảnh, tiếng chuông điện thoại di động của Sơ Hiểu Hiểu vang lên.
Cô nhìn số điện thoại, sau khi nhìn Giang Diễn như có điều suy nghĩ, cô do dự mở miệng nói với Giản Diệc Bạch: “Xin lỗi, em...còn muốn ở lại với Giang Diễn một lát.”
Giản Diệc Bạch nín thở nhìn cô chằm chằm.
Sơ Hiểu Hiểu cũng nhìn chăm chú vào mặt Giản Diệc Bạch, cảm giác toàn bộ trái tim đều bị người ta hung hăng siết chặt không thở nổi, cô cắn môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ mình còn phải nói thêm chút gì nữa mới được.
Lại nghe Giang Diễn thoải mái nói: “Vậy đi thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Giang Diễn.
Giang Diễn sánh vai cùng cô đi vài bước, thấy cô không đuổi kịp, lại quay đầu nói: “Chân mọc tr.ên người cô, chẳng lẽ còn muốn tôi ôm cô đi hay gì?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Mặt Sơ Hiểu Hiểu nóng lên, lúc trước buông lời hào phóng với Giản Diệc Bạch, điềm tĩnh nói mình đang hẹn hò với Giang Diễn, bây giờ nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Cô chạy nhanh tới, sau đó lại nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với Giản Diệc Bạch: “Ngại quá, ngày mai em... ngày mai em lại tìm anh.”
Giản Diệc Bạch im lặng giây lát, chợt dịu dàng cong khóe miệng.
Lần này Giản Diệc Bạch khiến Sơ Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người.
Anh ta mỉm cười nói: “Được, anh chờ em.”
...
Cảm giác áy náy mãnh liệt bao vây Sơ Hiểu Hiểu.
Dù sao Giản Diệc Bạch cũng là người chăm sóc cô nhiều năm, rốt cuộc cô đang sợ cái gì?
Sơ Hiểu Hiểu không ngừng ảo não, cho đến khi người bên cạnh lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Giang Diễn hỏi: “Là điện thoại của Vương Nghĩa Khánh à?”
Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Không biết.”
Màn hình điện thoại di động hiển thị một dãy số xa lạ, lúc ấy Giản Diệc Bạch vẫn còn đứng đó, cô cũng không tiện nghe máy.
Giang Diễn nói: “Bên phía Vương Nghĩa Khánh, cô tạm thời đừng quan tâm nữa.”
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu: “Tại sao?”
Giang Diễn: “Không có tại sao.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Ngữ khí Giang Diễn nhẹ nhàng, rồi lại có cảm giác bá đạo không cho phép nghi ngờ, Sơ Hiểu Hiểu tuy rằng trong đầu tràn đầy nghi vấn, nhưng chần chờ giây lát cô cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Cô có chuyện cần quan tâm hơn.
Sơ Hiểu Hiểu thò người qua, nhìn chằm chằm Giang Diễn đang cầm tay lái, sườn mặt anh tuấn của anh đang nhìn thẳng con đường phía trước: “Tôi có thấy tin tức Cục cảnh sát đăng tải tr.ên mạng, đã tìm được hung thủ sát hại Liêu Tĩnh.”
Giang Diễn: “Ừ.”
“Vậy còn trâm cài áo của chị tôi là sao?” Sơ Hiểu Hiểu hỏi, “Tằng Vinh Căn đâu? Chuyện này có liên quan gì đến hắn ta không?”
Giang Diễn: “Lưu Đông không biết Tằng Vinh Căn.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Vậy cái trâm cài áo kia...”
Giang Diễn cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô một cái: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy cái trâm cài áo kia là khi nào?”
Sơ Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc rất lâu.
“Tôi từng trốn khỏi viện điều dưỡng một lần, trở về nhà một chuyến.” Sơ Hiểu Hiểu rũ mắt, “Lúc đó hẳn là vẫn còn.”
Giang Diễn nghe thấy một chữ nào đó lại nhíu mày thật sâu.
Anh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “Cô trốn khỏi viện điều dưỡng?”
Sơ Hiểu Hiểu giải thích: “Khi đó trạng thái tinh thần của tôi không tốt, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng, vẫn không đồng ý cho tôi xuất viện.”
Giang Diễn trầm giọng: “Vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu đếm ngón tay: “Chắc đã chín, mười năm rồi, sau đó khi tình hình khá hơn, tôi lại tới thành phố Ninh.”
Giang Diễn: “Vẫn chưa về thăm lần nào?”
Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu, lại nghe anh nói: “Là không có cơ hội, hay là không dám?”
Trả lời Giang Diễn là một sự yên lặng kéo dài.
Giang Diễn cũng không để ý, lơ đễnh lên tiếng: “Qua một thời gian nữa tôi chuẩn bị về thành phố Lâm, đi cùng không?”
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu thoáng dao động, nhìn chằm chằm vào sắc mặt Giang Diễn: “Anh đến thành phố Lâm làm gì?”
Giang Diễn nhẹ nhàng đáp: “Về quê thăm bố mẹ già của tôi.”
Giọng nói của anh tựa như có ma lực, trong nháy mắt làm cho cô nhớ tới con ngõ nhỏ gạch xanh hơn mười năm trước.
Thành phố Lâm nhiều mưa, tiếng mưa rơi tí tách tràn ngập trong tất cả ký ức có liên quan đến nó, cùng những bóng dáng lờ mờ ngoài cửa sổ xe hòa làm một thể, khiến cho cô có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được quá khứ hay hiện tại.
Giọng nói lạnh lùng của Giang Diễn tựa như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng phiêu đãng tới bên tai cô: “Mấy năm nay thành phố Lâm thay đổi rất nhiều, có cơ hội tôi dẫn cô đi dạo.”
Ánh đèn neon liên tiếp lùi về phía sau đều hóa thành hư ảnh rực rỡ muôn màu muôn vẻ, ngựa xe như nước dần trôi về phía xa, chỉ có khuôn mặt người trước mắt phản chiếu rõ ràng trong mắt cô.
Gần trong gang tấc, có thể chạm tới.
Mũi Sơ Hiểu Hiểu cay cay: “Được.”
Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp lại thành phố đầy ắp kỷ niệm đó.
Từ sau sự kiện mười một năm trước, tất cả cảnh trong mơ có liên quan đến thành phố Lâm đều bị nhuộm đẫm màu máu.
Cô một lần lại một lần từ trong mộng bừng tỉnh, thành phố cũ nơi sinh ra cô và nuôi dưỡng cô kia như một con quái thú ghê tởm mọc đầy gai ngược, há cái miệng to như chậu máu muốn nuốt chửng cô, chỉ cần bất cẩn đụng vào một chút là chính mình đầy thương tích, làm cô đau đớn không thôi.
Đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy có lẽ trở về thăm một chút cũng không tệ.
Cùng với Giang Diễn.
Nghĩ như thế, nước mắt Sơ Hiểu Hiểu rơi xuống, khóe miệng ướt đẫm.
Phản ứng của Sơ Hiểu Hiểu khiến Giang Diễn hoảng sợ, nhưng anh vẫn đang lái xe, không được nhìn cô.
Anh hiếm khi cảm thấy bất lực, gần như có chút luống cuống: “Đang yên đang lành sao tự dưng khóc?”
Giang Diễn không nói không sao, vừa mở miệng, Sơ Hiểu Hiểu càng khóc dữ dội, nghẹn ngào thở không ra hơi.
Giang Diễn: “...”
“Tổ tông, tổ tông ơi, được chưa?” Giang Diễn vất vả lắm mới tìm được cơ hội dừng xe lại, xoay người nhìn cô, “Cô làm sao vậy?”
Bố mẹ già trong nhà đã rất phiền rồi, bây giờ lại còn thêm một tiểu tổ tông nữa.
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn ngào không nói thành lời, ợ một cái, vừa xấu hổ vừa buồn bực trả lời: “Cần anh quan tâm chắc.”
Giang Diễn bất đắc dĩ: “Được được được, vậy tôi mặc kệ.”
Anh bại trận, liếc trái liếc phải, dứt khoát đội mũ lưỡi trai của Sơ Hiểu Hiểu lên đầu cô: “Cô tiếp tục đi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Cô đáng thương ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn nhìn Sơ Hiểu Hiểu nước mắt lưng tròng, sắc mặt lập tức trở nên quái dị.
Bốn phía yên tĩnh.
Rõ ràng một khắc trước còn rơi nước mắt như mưa, không biết từ lúc nào đã ngừng lại.
Giang Diễn không kiên nhẫn nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, người không biết còn tưởng tôi làm gì cô đó.”
Nói xong, Giang Diễn cầm lấy vành mũ của Sơ Hiểu Hiểu đ.è xuống, cho đến khi không còn nhìn thấy cặp mắt trong suốt kia nữa.
Đang chuẩn bị ngồi thẳng người lại, không ngờ Sơ Hiểu Hiểu lại bất ngờ giữ lấy bàn tay mà anh vừa đưa về phía cô.
Cho dù cách vài lớp quần áo, Sơ Hiểu Hiểu không hiểu sao lại cảm nhận được da thịt dưới lòng bàn tay rất ấm áp, sự tồn tại này khiến người ta vô cùng lưu luyến.
Cô không ngẩng đầu, sợ chỉ cần mình liếc mắt nhìn đối phương, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại sẽ tràn mi.
Cô cũng không biết tại sao mình lại biến thành như vậy.
Nhưng lại không nhịn được.
Sơ Hiểu Hiểu khẽ lẩm bẩm, run rẩy không kiềm chế được: “Anh có thể ôm tôi một lát không?”
Không nhận được lời hồi đáp.
Giang Diễn không trả lời cô.
Sơ Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm khóa áo Giang Diễn, khẩn trương nói: “Chỉ một chút thôi, một chút là tốt rồi, tôi...”
Lời nói vội vàng cứ như vậy bị nghẹn trong cổ họng.
Cô bất ngờ rơi vào trong một vòng tay dịu dàng.
Hơi thở ấm áp chỉ thuộc về người đàn ông kia bao bọc lấy cô, cô kinh ngạc mở to hai mắt, phảng phất có thể cảm nhận được tiếng tim đập kiên định và mạnh mẽ của đối phương.
Một chút lại một chút, còn truyền đến vị trí sâu nhất trong lòng cô.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy.
Gần mười hai năm, trong lúc ngơ ngẩn cô lại sinh ra một loại ảo giác, dường như theo hành động này của Giang Diễn mọi thứ đã lùi về một thời điểm không chân thật lắm.
Thế giới này làm cho cô sợ hãi, ghê tởm, chỉ có nơi này là an ổn nhất của cô.
Nhưng lại có chỗ nào đó không giống.
Trầm ổn, chắc chắn.
Đúng rồi, thiếu niên hào hoa phong nhã sẽ trưởng thành.
Nhưng lại giống nhau.
Dòng máu nhiệt huyết chảy trong người ngày qua ngày vẫn luôn nóng bỏng, sôi trào...
Từ trong ra ngoài đều tản ra một sự ấm áp vô tận.
—hết chương 16—
- -----oOo------