Ngày hôm sau, lúc Ngu Sanh tỉnh lại cảm thấy đầu rất đau, nàng rốt cuộc trở về như thế nào?
Ký ức rải rác, hình như là hiệp nghị thu mua của hai công ty đạt thành, bữa cơm Ngu Sanh không đuổi kịp, nhưng ở Quỹ Tiền xướng K Ngu Sanh không chỉ có đuổi kịp, sau đó uống xong rượu còn hát hò, hát cái gì nhỉ?
Loáng thoáng nhớ rõ nàng giống như ca hát, giống như là, giống như còn là hát cho Nghê Uyển Sính?
Nàng thật muốn chụp chết chính mình.
Thật là uống rượu hỏng việc a!
Ở trên giường lăn lộn một hồi bỗng nhiên phát hiện, nơi này hình như không phải nhà nàng, không xong, như thế nào lại ở trong phòng ngủ của Nghê Uyển Sính?
Cho nên tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Nghê Uyển Sính ---" nàng kêu một tiếng, không ai đáp lại.
Lầu trên lầu dưới tìm một vòng không có ai, thời điểm Ngu Sanh ngồi trở lại trên giường đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường đè ép một tờ giấy nhớ: Đi công tác, khoảng hai ngày, ngoan ngoãn ở chỗ này, có dì Vương hỗ trợ nấu cơm.
Vẫn là bá đạo cùng tri kỷ như vậy. Ngu Sanh nghĩ thầm.
Được thôi, nếu Nghê Uyển Sính muốn đi công tác, nàng cũng không có lý do gì ở lại chỗ này, may mắn lúc nàng xuống lầu đụng phải dì Vương, nói cho dì Vương mình mấy ngày nay phải đi về lấy đồ vật, không cần làm cơm.
Ngu Sanh đi vào văn phòng, các đồng sự đều cùng nàng chào hỏi, vẫn là cái loại biểu tình nửa cười nửa không này, thật kỳ quái.
Ngu Sanh nghĩ: chị đây có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, không sợ.
Nàng vô cùng thong dong đi vào văn phòng của mình.
Thẳng đến khi Ổ Nhị gọi điện thoại nội bộ cho nàng: "Đi làm rồi hả, tới văn phòng của anh đi?"
Ngu Sanh ngồi xuống, hỏi: "Không phải anh muốn niêm yết trên NEEQ sao? Tại sao lại đáp ứng hiệp ước thu mua?"
"Niêm yết ở Hong Kong hoặc là NASDAQ không tốt hơn so với NEEQ sao?" Ổ Nhị nói.
"Ồ, cho nên, Nghê Uyển Sính đồng ý với anh cho Ô Thác Bang nhập cổ?" Ngu Sanh cũng không ngốc.
"Một bộ phận tiền mặt, một bộ phận cổ phần đi! Đúng rồi, dù sao Ô Thác Bang em cũng có cổ phần, coi như em cũng đáp ứng rồi. Đến lúc đó NASDAQ rung chuông em cũng đi." Ổ Nhị đem chiếc bánh lớn Nghê Uyển Sính vẽ cho hắn vẽ lại cho Ngu Sanh.
Loại việc lớn này Ngu Sanh luôn luôn là nghe Ổ Nhị, Ngu Sanh không phải một người có chí hướng lớn, "Anh thật giống một con khỉ thành tinh."
"Xem ra em đã tỉnh rượu, đúng không?" Nói xong chính sự, Ổ Nhị lại nói giỡn.
"Tỉnh." Ngu Sanh xấu hổ, vốn dĩ muốn hỏi Ổ Nhị tối hôm qua có phát sinh chuyện gì không tốt hay không, lại cảm thấy có thể có cái gì phát sinh được chứ!
"Trong lòng còn rất cường đại, không hổ là bà chủ tương lai của Hãn Minh!" Ổ Nhị cười nàng.
"Nói cái gì đấy!" Ngu Sanh dậm chân.
"Em vẫn chưa kịp xem WeChat có phải hay không?" Ổ Nhị vẻ mặt cười xấu xa.
Ngu Sanh: ----
Nàng vội vàng móc di động ra, mở ra WeChat, nhóm chat của công ty đã nổ tung, hơn một ngàn tin nhắn, mấy cái mới nhất là vừa đăng: "Chị Sanh tới, mau, tiếp tục spam, đừng có ngừng."
Sau đó chính là một loạt ký hiệu biểu tình không thể hiểu được.
Ngu Sanh kéo lên trên, tiếp tục kéo, rất lâu sau, rốt cuộc thấy mấy video của buổi tối hôm qua, đều là của nàng.
Nàng đang hát Viên Á Duy《 nói tan liền tan 》.
Nàng ở bên tai Nghê Uyển Sính hát: "Cảm tình chính là như vậy / không cẩn thận một chút thôi sẽ điên cuồng / đừng hối hận / cho dù bỏ lỡ / về sau / người không khỏi nhớ tới ta / vậy cũng không tồi / khi ta không ở bên người liệu người có buồn bã/ người có đủ tiêu sái như ta hay không / không thể nói yêu thì đừng nói dối / chỉ là một chút thích / không thể oán hận đừng dây dưa / đừng làm bộ cảm thán / đem hết thảy đều thông cảm -----/ chúng ta bỗng nhiên nói tan liền tan /
- -----
Một cái video ngắn cuối cùng, nàng ngồi ở bên cạnh Nghê Uyển Sính, ngửa đầu nhìn nàng, dưới ánh đèn nàng cảm thấy biểu tình của mình thực thê thảm, giống như khóe mắt còn mang nước mắt, âm nhạc không biết vì sao ngừng lại, cho nên tiếng nói của nàng xuyên thấu qua microphone bị phóng đến đặc biệt đặc biệt lớn.
Nàng hỏi Nghê Uyển Sính: "Vì cái gì chúng ta đi tới đi tới liền tan?"
Nghê Uyển Sính chỉ nhìn nàng mà không nói.
Video ngắn đến đây liền kết thúc, phía dưới một hàng dài nhiệt liệt thảo luận, Ngu Sanh không có hứng thú xem, mặt vô biểu tình mà thu hồi di động: "Đây là ai thế, gan thật lớn!"
Ổ Nhị đến quỳ với tố chất tâm lý cường đại cùng da măt dày của nàng, ho khan vài tiếng giảm bớt xấu hổ: "Cái kia, A Sanh, bịt tai trộm chuông là không có gì sai, có điều, anh thấy sắc mặt Nghê Uyển Sính lúc ấy không tốt, em phải cẩn thận!"
Ngu Sanh: ----
Ngày hôm qua đầu óc nàng nhất định là bị rút gân, mới có thể đi hát K, mới có thể dùng ngũ âm không được đầy đủ ca hát.
Uống rượu quả nhiên hỏng việc!
"Còn có chuyện gì sao? Không có việc gì em về văn phòng!"
"Anh và Lật Cảnh muốn đi ra ngoài chơi mấy ngày, có cuộc họp em chủ trì, phương án thu mua cụ thể của công ty cùng Hãn Minh em tới tự mình nối tiếp, việc thu mua cũng không ảnh hưởng tới hạng mục đã mở hiện giờ, công ty hoạt động bình thường, em cùng lão Thẩm phối hợp là được."
Lão Thẩm là phó tổng thường vụ, chủ quản nội vụ.
"Anh lại cùng Lật Cảnh quậy với nhau, cha mẹ nàng không thích anh." Ngu Sanh cho hắn một đao.
"Lật Cảnh lần này nếu mang thai, em nói, trong nhà có thể đồng ý bọn anh hay không?" Ổ Nhị từ từ mà nói.
"Anh ---, anh cái này ---" Ngu Sanh muốn nói hắn tâm cơ gian hoạt, nhưng vẫn là không có nói ra.
"Anh cái gì mà anh, đi ra ngoài đi, đừng hủy hoại tâm tình của anh." Ổ Nhị không kiên nhẫn mà đem nàng tống cổ ra ngoài.
Then cửa văn phòng Ổ Nhị uốn éo động đậy, mọi người bên ngoài mới vừa còn tụ tập bên nhau bát quái đến nước miếng bay tứ tung, chỉ trong vài giây, tốc tốc ai về chỗ người nấy.
Cho nên khi Ngu Sanh ra tới chỉ nhìn thấy bên ngoài gió mát trăng thanh.
Ngu Sanh làm bộ không biết phía trước đã xảy ra cái gì, lập tức đi đến trước mặt trợ lý: "Thông tri các bộ môn, mở họp."
Trong cuộc họp, Ngu Sanh nghe các bộ môn hội báo công tác một chút, bộ phận nghiệp vụ cùng bộ phận thiết kế, bộ phận sáng tạo kế hoạch bình thường khai thác nghiệp vụ, có mấy cái án không lớn không nhỏ, bộ phận điện thương, vốn dĩ có vài vị đại chủ bá muốn đi ăn máng khác, nhưng nghe nói Ô Thác Bang đã bị Hãn Minh thu mua, trước hết cũng lưu lại nhìn xem, tài khoản video ngắn vẫn như cũ cứ theo lẽ thường quay chụp nội dung sáng tác.
Bởi vì Hãn Minh đã có tiểu tổ chuyên phụ trách công việc thu mua, Ngu Sanh kêu tiểu Lâm gọi điện thoại cho công ty pháp luật cố vấn, sau đó cùng tiểu Lâm đi Hãn Minh bàn bạc một chút, chờ Nghê Uyển Sính trở về lại nói chuyện cụ thể.
Bởi vì không yên tâm, Ngu Sanh vẫn luôn dặn dò tiểu Lâm chú ý hạng mục công việc.
"Cô không yên tâm như vậy, sao không tự mình đi?" Cao Linh từ phòng nước trà bước ra châm chọc, "Chẳng lẽ là cô làm chuyện gì trái với lương tâm, không dám đi!"
Ai u trời, mọi người trong công ty không ai dám thốt lên lời nào sau khi chứng kiến màn trình diễn của Ngu Sanh đêm qua, nhưng Cao Linh này, thật không lựa lời.
Phải biết rằng, trong công ty đều truyền nhau Ngu Sanh chính là tiểu A Kiều mà ông chủ Ổ Nhị che giấu.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người không dám hỏi Ngu Sanh về việc kia đi!
Chính mắt thấy tình nhân của ông chủ công khai xuất quỹ đùa giỡn với bà chủ của công ty đối tác, việc này lặng lẽ nói thì tốt rồi, hà tất đi dẫn hỏa thượng thân.
Mọi người đều âm thầm thả like cho Cao Linh: Cô nương, làm tốt lắm. Sau đó sôi nổi dựng lên lỗ tai chờ kế tiếp, nhưng mặt ngoài đều làm bộ nghiêm trang từng người vội vàng công việc trong tay.
Ngu Sanh khẽ cười cười: "Cao Linh, cô hình như rất có hứng thú với Hãn Minh Nghê Uyển Sính, thực đáng tiếc, tôi cùng nàng mấy năm trước đã quen biết," nàng đi qua vỗ vỗ mặt Cao Linh, "Làm sao bây giờ, nàng thích tôi như vậy, theo đuổi tôi không bỏ, cho nên, đối xử với tôi tốt một chút, bằng không tôi sẽ cáo trạng đó!"
Cao Linh ỷ vào chính mình là con gái của đại lão in ấn, phi dương ương ngạnh, Ngu Sanh bất kham, nể mặt Cao Cảnh Minh vẫn luôn nhường nàng, chỉ là cũng không biết hôm nay làm sao, chính là muốn dập khí thế của nàng.
Quần chúng vây xem vẻ mặt dại ra, cái gì? Ngu tổng cùng cái bạch phú mỹ kia đã sớm quen biết, bạch phú mỹ chủ động quấn lấy Ngu tổng? Sẽ không phải là trước kia yêu mà không được đi!
Mọi người đã não bổ ra phim tình cảm Mary Sue, ở sau lưng làm mặt quỷ, Ngu Sanh thấy vậy, lạnh lùng nói: "Xem đủ rồi liền bắt đầu công tác đi!"
Nàng không thèm quản mặt mũi của Cao Linh hay người bên ngoài suy nghĩ cái gì.
Nàng không đi Hãn Minh là bởi vì Nghê Uyển Sính đi công tác, để trợ lý bọn họ đi trước thăm dò chút là được.
Hơn nữa nàng thật sự yêu cầu suy nghĩ một chút, có còn muốn cùng Nghê Uyển Sính tiếp tục dây dưa nữa hay không.
Nàng vốn dĩ nghĩ, vốn dĩ hai người thích lẫn nhau sau mấy năm gặp lại là chuyện hiếm thấy cỡ nào, tái tục tiền duyên cũng chưa chắc không thể, chỉ là về sau thì sao, nếu tiếp tục, nàng còn có thể giống như trước nói rút ra liền rút ra sao?
Thái độ của Nghê Uyển Sính đối với nàng mịt mờ không rõ, khi thì săn sóc, khi thì ghét bỏ, đại khái là nghĩ muốn trả thù nàng đi! Bởi vì nàng ở thời điểm Nghê Uyển Sính hai bàn tay trắng đá nàng, Nghê Uyển Sính hiện tại lại đến tìm Ngu Sanh, cũng chỉ là không cam lòng đi!
Nói không chừng Nghê Uyển Sính trong lòng còn ủ cái mưu đồ gì đó?
Theo đuổi nàng rồi đá nàng?
Vậy chăng? Chỉ cần có thể cho Nghê Uyển Sính trút cơn giận này, cũng đáng.
Chuyện cũ theo gió, không cần nhớ mong!
Ngu Sanh chuẩn bị tâm lý thật lâu, chung quy vẫn là ý nan bình, trong lòng chua xót, vì thế viết một bài văn tên là 《 chuyện cũ theo gió 》rồi đăng lên tài khoản của mình.
Đăng lên không tới vài phút liền có người nhắn lại: Ai u, xinh đẹp hôm nay làm sao vậy? Tình cảm dạt dào?
Xinh đẹp đại đại, phải hướng về trước nha, chúng ta xinh đẹp đại bản doanh sẽ ở sau lưng yên lặng duy trì ngài!
Còn có fans quan hệ không tồi phát tin nhắn cho nàng: Xinh đẹp làm sao vậy? Gặp được tiền nhiệm?
Ngu Sanh nghĩ thầm ngươi này có cái mũi chó rồi, nhưng không có hồi phục.
Không nghĩ tới, vị fans kia đem áng văn chương này liên tiếp chia sẻ cho Nghê Uyển Sính.
"Các người làm sao vậy? Không phải tái hợp sao? Sao nghe ngữ khí của nàng hình như là muốn chia tay với chuyện cũ trong quá khứ thế?" Vị fans này là bạn học kiêm bạn cùng phòng đại học của Ngu Sanh, Quản Nghệ, cũng là người duy nhất biết những việc thời đại học giữa Ngu Sanh và Nghê Uyển Sính.
Nghê Uyển Sính đang đi công tác, mãi cho đến buổi tối mới có thời gian xem, đến tối mới trả lời cho vị bạn tốt kia một cái biểu tình: Thần thiếp thực bất đắc dĩ!