Nữ nhân thành thục, một hồi vui sướng tràn trề, vận động vì yêu sẽ luôn khiến lòng người sảng khoái.
Khi Ngu Sanh đang nửa nằm trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng xoong nồi từ trong bếp, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả.
So với Nghê Uyển Sính thành thục, gợi cảm và rất quyến rũ bây giờ, nàng thích và nhớ cô gái đơn thuần và lạnh lùng khi đó.
Ít nhất, ngay lúc đó nàng đơn giản thanh thuần, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng hôm nay, Nghê Uyển Sính này mây mù dày đặc đa mưu túc trí, sâu không lường được, nhìn như thâm tình, kỳ thật lạnh nhạt vô cùng.
Ngu Sanh không biết chính mình có phải đang chơi với lửa hay không.
Nàng nằm ở trên sô pha, đôi tay gối lên sau đầu, nhớ tới năm ấy trong gian phòng ký túc xá kia, Nghê Uyển Sính che lại đùi nàng bằng một chiếc áo len, đỏ mặt rũ mắt xuống nói: “Cậu cậu cậu cậu, --- cậu che lại chút đi.”
Ngu Sanh bị nàng chọc cười ha ha.
“Cậu cười cái gì? Tớ không nói giỡn với cậu!” Nghê Uyển Sính cố ý hung hăng.
“Không nói giỡn cậu sẽ làm gì?” Ngu Sanh cố ý chống cằm, chân ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại.
Kỳ thật lúc ấy Ngu Sanh đối với việc câu dẫn người khác cũng là cái hiểu cái không, nàng cùng tra tiền nhiệm tuy rằng từ nhỏ cảm tình thực tốt nhưng cái gì cũng chưa làm, chính là không biết vì sao sau khi gặp khuynh quốc khuynh thành Nghê Uyển Sính, nàng cảm thấy mình biến thành một tiểu yêu tinh hại nước hại dân.
Nghê Uyển Sính nhìn thấy bộ dáng mị hoặc kia của nàng nhịn không được liền tiến tới, nàng ôm thật chặt Ngu Sanh, hôn rồi lại hôn, trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, các nàng mồ hôi đầm đìa, tóm lại không có làm đến một bước cuối cùng.
“Ngu Sanh, về sau không cho phép dùng bộ dáng này đơn độc ở bên người khác.” Nghê Uyển Sính cảnh báo cho nàng.
“Vì cái gì?” Nàng ra vẻ ngây thơ, trừng mắt to.
“Còn như vậy, tớ ăn cậu!” Nghê Uyển Sính cắn một ngụm ở trên cổ nàng.
Ngu Sanh tỉnh lại có hơi chút ngơ ngác ngơ ngẩn.
Gương mặt kinh diễm của Nghê Uyển Sính ở trước mặt nàng: “Ăn cơm.”
Có lẽ là quá khứ trong mộng quá mức tốt đẹp, nàng duỗi tay để Nghê Uyển Sính kéo nàng lên, Nghê Uyển Sính nhìn chằm chằm nàng một hồi, nhịn không được lại đem nàng đè ở trên sô pha hôn một hồi rồi mới như nguyện kéo nàng lên.
Còn thực trùng hợp ôm nàng vào trong ngực.
Trên người Nghê Uyển Sính rất thơm, hiển nhiên đã tắm qua, ấm áp thoải mái, Ngu Sanh ôm cổ nàng nói: “Cậu thơm quá.”
Nghê Uyển Sính nhướng mày, ôm nàng càng chặt, tư thế tình nhân vô cùng ái muội.
“Lần sau còn để tôi thấy cậu đi xem mắt, tôi không ngại làm cậu nằm mãi trên giường đâu!” Bên tai Ngu Sanh truyền đến âm thanh Nghê Uyển Sính nghiến răng nghiến lợi.
Nàng nháy mắt cảm giác được hơi thở nguy hiểm, vội vàng thoát khỏi cái ôm của Nghê Uyển Sính, ho một tiếng, “Ăn cơm.”
Nghê Uyển Sính đã dọn đồ ăn lên, đưa cho nàng một đôi đũa, còn thực tự nhiên mà sờ sờ đầu nàng.
Thật là đánh một cái tát cho một quả táo.
Hai người lúc ăn cơm cũng không nói gì nhiều, có lẽ là do một hồi vận động đã làm hai người tiêu hao gần hết thể lực.
Sau bữa tối, Ngu Sanh tự giác đi rửa chén, nàng vốn dĩ cho rằng Nghê Uyển Sính sẽ nói chuyện quyển sách kia, kết quả Nghê Uyển Sính tựa như mất trí nhớ cũng không có nhắc tới quyển sách nữa, Ngu Sanh cũng sẽ không nói thêm gì.
Ngu Sanh thu thập hết thảy mọi thứ trong phòng bếp, khi tiến ra thấy Nghê Uyển Sính đã mở máy tính bắt đầu rồi công tác, lúc làm việc Nghê Uyển Sính quả thực là thần quỷ đừng lại gần, lạnh nhạt mà kỳ cục.
Bởi vì tuần sau còn phải đi giới thiệu đề án cho khách hàng, Ngu Sanh cũng mở máy tính ra sửa chữa phương án của mình.
Nghê Uyển Sính từ bên cạnh nhìn qua, có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của nàng, còn có ánh mắt chuyên chú kia.
Ngu Sanh lớn lên thật xinh đẹp, là ‘ hoa khôi ’ khoa nhiếp ảnh, phẩm chất có thể hấp dẫn hơn so với vẻ ngoài xinh đẹp chính là sự chuyên chú của nàng.
Đặc biệt là đôi mắt to ngập nước mắt khi nàng nhìn mình, đã từng làm Nghê Uyển Sính cho rằng sẽ là cả đời.
Ngu Sanh bỗng nhiên cảm giác trên lưng có chút lạnh, quay đầu lại thấy được gương mặt tinh xảo của Nghê Uyển Sính.
“Làm sao vậy?” Nàng lại dùng đôi mắt to tản ra mị lực đáng yêu mê người.
“Vì sao lại đổi ngành?”
Đúng vậy, việc lập kế hoạch marketing sáng tạo hoàn toàn không liên quan đến chuyên ngành của Ngu Sanh. Nàng đã nói qua trước đây rằng nàng có thể sẽ trở thành một phóng viên ảnh hoặc một người cầm bút.
Tóm lại, ở trong kế hoạch cuộc đời nàng không có kế hoạch marketing sáng tạo mấy chữ này.
Ngu Sanh không nghĩ tới Nghê Uyển Sính sẽ đột nhiên hỏi cái này, ngây cả người sau đó nói: “Có lẽ là cơ duyên xảo hợp đi!”
“Cậu thích công việc này sao?”
“Ít nhất trước mắt tôi làm cũng không tệ lắm.” Ngu Sanh không có chính diện trả lời vấn đề này, khi nói chuyện thần sắc còn có chút kiêu ngạo, “Danh tiếng trong ngành cũng không kém.”
Nghê Uyển Sính không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm nàng một hồi.
“Ngu Sanh ---” Nghê Uyển Sính tới gần gọi tên nàng, đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại tới nay Nghê Uyển Sính kêu tên nàng, thần sắc thực ôn nhu, “‘ Dư sinh vi nhĩ*’ có phải cậu hay không?”
Ngu Sanh trầm mặc không có trả lời nàng.
Nghê Uyển Sính cười một chút, “‘ Ngu Sanh vì Nghê** ’, là tôi quá ngốc.”
* Hai cụm từ này đồng âm đều là 'yu sheng wei ni'
Ngu Sanh cũng cười, không phải Nghê Uyển ngốc, chỉ là khi đó Nghê Uyển Sính quá mức đơn thuần.
Nàng ước chừng chưa từng nghĩ tới, sau khi chia tay Ngu Sanh sẽ dùng ‘ Dư sinh vi nhĩ ’ cái tên này hóa thân trở thành một người bạn trên mạng của nàng.
Nghê Uyển Sính không thích nói chuyện trên mạng cũng không thích lên mạng, sau khi chia tay có chút suy sút, cho nên cũng không phản ứng nàng.
Thẳng đến một lần Ngu Sanh cố ý hỏi: “Cậu cũng là nhà thiết kế trang phục sao?”
Nàng mới trả lời Ngu Sanh một câu.
Sau đó hai người liền cố ý vô tình mà trò chuyện nhiều lên, ngẫu nhiên sẽ tâm sự sinh hoạt, nói nhiều nhất vẫn là về công việc.
《 làm thế nào để trở thành nhà thiết kế trang phục 》 quyển sách này chính là Ngu Sanh đề cử cho Nghê Uyển Sính, bởi vì lúc ấy Nghê Uyển Sính nói một câu là bản thân tương lai cũng muốn làm nhà thiết kế độc lập, Ngu Sanh liền nói nhà thiết kế độc lập không chỉ là biết thiết kế trang phục còn yêu cầu tổng hợp thực lực, tỷ như phải hiểu được marketing, tài vụ cùng với sáng tạo nhãn hiệu.
Ngu Sanh đề cử cho Nghê Uyển Sính rất nhiều quyển sách, nào là《 thời thượng thị trường marketing 》, 《 trang phục thiết kế sắc thái phối hợp sổ tay 》 bao gồm cả《 như thế nào trở thành trang phục thiết kế sư 》, bởi vì lúc ấy Nghê Uyển Sính phải làm vài cái công việc bán thời gian, vì để không lãng phí thời gian của Nghê Uyển Sính, Ngu Sanh trên cơ bản đều sẽ nghiêm túc đọc qua những quyển muốn đề cử cho Nghê Uyển Sính, xác thật là hay, nàng mới có thể đề cử Nghê Uyển Sính đọc. Tiên Hiệp Hay
Cho nên mới có bình luận của Ngu Sanh trong sách: Quả nhiên là sách cho cho tay mơ, thông tục dễ hiểu, thú vị.
Nghê Uyển Sính lúc ấy nhìn thấy câu bình luận này liền cười.
Các nàng không ngờ rằng đó là vì cuốn sách này gần như thay đổi vận mệnh của Nghê Uyển Sính. Nàng không chỉ muốn trở thành một nhà thiết kế độc lập mà còn đưa nó vào thực tế. Sau đó, Nghê Uyển Sính thực sự thành lập thương hiệu quần áo của riêng mình, và thậm chí còn có đối tác, về sau thương hiệu quần áo của nàng đã được các thương hiệu quốc tế mua lại với giá rất cao.
Vận mệnh có đôi khi chính là kỳ diệu như vậy, cách thiên sơn vạn thủy, nàng dùng một cái tên khác, một loại thân phận khác, ở bên Nghê Uyển Sính vượt qua một đoạn năm tháng gian nan nhất trong cuộc đời, sau đó chứng kiến Nghê Uyển Sính thành công.
Ngu Sanh cũng không biết Nghê Uyển Sính là như thế nào biến thành nhị đại của ngành quảng cáo, nhưng nàng biết mộng tưởng của Nghê Uyển Sính đã được thực hiện, hơn nữa quá trình thực hiện mộng tưởng nàng cũng tham dự, mặc dù là dùng phương thức mà Nghê Uyển Sính không biết.
“Vậy sau đó vì sao cậu lại muốn biến mất?” Nghê Uyển Sính chung quy vẫn là hỏi ra vấn đề này.
Ngu Sanh cười khổ.
Nên tới rốt cuộc cũng sẽ tới.
Nàng nên nói như thế nào đây? Nói nàng sở dĩ đột nhiên biến mất, là bởi vì biết Nghê Uyển Sính đã thành công, kiếm được tiền, thực hiện được mộng tưởng, cũng quên mất Ngu Sanh, còn có bạn gái mới, cho nên Ngu Sanh có thể công thành lui thân?