Quãng Đời Còn Lại Vì Người

Chương 13: Xem mắt



Buổi sáng Ngu Sanh bị một giấc mộng làm bừng tỉnh.

Mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt cực lớn, nàng ‘ ngao ngao ’ kêu hai tiếng, “Lão Ngu, ba muốn hù chết con à!”

“Con vừa rồi nói mớ.” Ngu ba một chút đều không có dọa đến con gái, một bên quấy tôm trong chén một bên nói.

“Nào có, con sao có thể nói mớ?” Ngu Sanh bỗng nhiên ngồi dậy, chột dạ mà bước nhanh đi rửa mặt.

Sau khi ăn cơm sáng, Ngu mẹ liền lôi kéo Ngu Sanh thử quần áo mặc đi xem mắt, từ váy đến quần thay đổi N kiện Ngu mẹ đều không hài lòng, cuối cùng chỉ một câu: “Con gái à, con có một gương mặt xinh đẹp chỉ tiếc ăn mặc quá quê mùa, một chút cũng không thời thượng.” Còn lấy Nghê Uyển Sính ra so sánh: “Con xem tiểu Nghê kia, không chỉ có người lớn lên đẹp, quần áo ăn mặc cũng có khí chất, con có thể học tập người ta hay không?”

Ngu Sanh nghĩ thầm: Lão mẹ, con chính là vì xem mắt mới cố ý trang điểm như vậy có được không?

Vì bảo đảm Ngu Sanh xem mắt thuận thuận lợi lợi, Ngu mẹ lại lôi kéo Ngu Sanh cùng Ngu ba đi trung tâm thương mại mua sắm, chuẩn bị giúp Ngu Sanh đặt mua một ít quần áo. Ngu Sanh bất đắc dĩ chỉ phải cùng lão ba lấy tinh thần không biết sợ đi mua sắm.

Tới nơi Ngu mẹ lôi kéo hai người thẳng đến cửa hàng nhãn hiệu thời trang nữ chọn cho Ngu Sanh vài món quần áo trên poster làm Ngu Sanh đi thử một lần, không nghĩ tới thử quần áo giữa chừng, Ngu Sanh nghe được một cái giọng nói quen thuộc, nghĩ thầm sẽ không như vậy trùng hợp đi? Ra ngoài mua quần áo cũng có thể gặp phải?

Quả nhiên, khi Ngu Sanh thử quần áo ra tới thấy ba mẹ cùng Nghê Uyển Sính ngồi trên sô pha.

“A Sanh, mau tới, mau tới, để mẹ nhìn xem,” Ngu mẹ vẫy tay: “Thật không sai,” xoay mặt lại cùng Nghê Uyển Sính nói: “Thế nào? Tiểu Nghê, có phải A Sanh của chúng ta mặc vào quần áo này rất thích hợp?”

“Đúng vậy, bá mẫu, quần áo này quả thực là may theo số đo của A Sanh, người khác mặc không ra loại ý nhị này.” Nghê Uyển Sính vuốt mông ngựa.

Khi nào lại khách khí như vậy? Ngu Sanh nghe xong trợn trắng mắt.

“Sao cậu lại ở đây?” Thừa dịp đi quầy thu ngân trả tiền, Ngu Sanh hỏi Nghê Uyển Sính.

“Tôi cũng tới đi dạo phố,” Nghê Uyển Sính nhìn nàng một cái, “Cậu muốn đi xem mắt?”

“Là do người nào đó ban tặng!” Ngu Sanh trừng nàng.

“Bá mẫu còn mời tôi đi giúp cậu trấn cửa ải, cậu nói tôi có đi hay là không đây?” Nghê Uyển Sính nhướng mày.

Nghê Uyển Sính thực kiên nhẫn mà bồi Ngu mẹ đi dạo phố mua sắm, còn cùng nhau ăn cơm trưa, còn hướng Ngu mẹ đề nghị không bằng cho Ngu Sanh đi làm tạo hình, cứ như vậy tới thời gian xem mắt.

Quán cà phê, Ngu Sanh đang cùng một nam nhân trẻ tuổi diện mạo sạch sẽ, khí chất văn nhã nói cười.

Ngu ba Ngu mẹ cùng Nghê Uyển Sính ngồi cách hai người không xa quan sát đến nhất cử nhất động của các nàng.

“Lão nhân, ông xem, A Sanh còn cười, xem ra đối với người nam nhân này còn tính vừa lòng.” Ngu mẹ ở bên cạnh giải thích.

“Ừ, tôi thấy được, nam nhân này không chỉ có lớn lên soái, lại còn du học trở về, nghe nói trong nhà mở văn phòng luật,” Ngu ba cũng phụ họa.

Nghe hai vợ chồng già nói chuyện, khăn giấy trong tay Nghê Uyển Sính đã bị vò vặn vẹo.

Chỉ chốc lát, nam nhân trẻ tuổi đứng lên cùng Ngu Sanh bắt tay hẹn gặp lại.

Lại sau một lát, cửa quán cà phê truyền đến âm thanh xe thể thao, không tới vài phút một nữ nhân trang điểm thời thượng, khí chất bất phàm bước vào quán cà phê.

Nữ nhân này buộc tóc dài lên nửa đầu, toàn thân tây trang màu lam nhạt, bên trong  phối hợp áo cổ chữ V, trên cổ đeo mặt dây chuyền nho nhỏ, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Ngu Sanh thực thích, nhìn qua giá trị xa xỉ.

Nữ nhân khí chất giỏi giang lại không thiếu ôn nhu,  cũng rất lễ phép, giọng nói êm tai, nếu không phải có Nghê Uyển Sính, nói không chừng Ngu Sanh thật sẽ vì nàng thần hồn điên đảo.

“Cô nương này được đấy, lớn lên xinh đẹp có khí chất, còn có lễ phép.” Ngu mẹ quả thực miệng biến thành hình chữ O, không nghĩ tới hai cái đối tượng xem mặt đều không tệ lắm.

“Nghe nói, trong nhà là mở bệnh viện, cũng du học về.” Ngu ba nói, “Ai cũng du học về, sợ là người ta chướng mắt con gái chúng ta.”

Trái tim Nghê Uyển Sính cũng khẩn trương theo.

Nữ nhân này nàng biết.

Bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện nào đó, tên là Dư Vị, y thuật tốt, người lớn lên đẹp, Nghê Uyển Sính bởi vì mẹ nằm viện nên tiếp xúc qua vài lần, không nghĩ tới cũng là đồng loại.

“Đã sớm nghe nói qua Ngu tiểu thư, vẫn luôn muốn làm quen với Ngu tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta thật đúng là có duyên.” Dư Vị lễ phép mà mỉm cười.

“Bác sĩ Dư biết tôi?” Ngu Sanh buồn bực.

“Bệnh viện XX khai trương hoạt động marketing vốn dĩ muốn cùng Ngu tiểu thư hợp tác, sau đó nghe nói Ngu tiểu thư không nhận chúng ta loại hình khách hàng này liền từ bỏ.”

Ồ, thì ra là tới hưng sư vấn tội.

Ngu Sanh nhớ tới khoảng thời gian trước có quen biết một người bạn nói có một bệnh viện chỉnh dung phải làm marketing, báo giá xa xỉ, hỏi nàng có cảm thấy hứng thú hay không. Ngu Sanh vừa nghe thấy bệnh viện chỉnh dung nháy mắt liền không có hứng thú, tìm cớ chối từ.

Ngu Sanh đã từng ăn qua mệt với bệnh viện chỉnh dung nơi này, vốn dĩ bệnh viện chỉnh dung y chất chính là so le không đồng đều, hơn nữa ông chủ tố chất thấp hèn, thích sao chép phương án, chính là lấy phương án marketing của Ngu Sanh mà không trả phí bị Ngu Sanh kéo vào sổ đen.

“Xin lỗi ha, tôi là ‘ một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng ’, ha ha ha,” Ngu Sanh mở miệng.

“Chuyện đó tôi có nghe nói, ông chủ bệnh viện kia vốn dĩ không phải cái gì tử tế, hôm nào tôi giúp cô thu thập hắn.” Dư Vị này ngữ khí cùng khí chất của nàng cũng không phải là thực tương xứng, có chút từng trải.

“Thế nào, Ngu tiểu thư, suy xét một chút cùng tôi nói chuyện yêu đương?” Dư Vị nở nụ cười, nàng cười có thể nói như tắm mình trong gió xuân, tuy không có mị hoặc chúng sinh như Nghê Uyển Sính, lại cho người ta một loại cảm giác thực thoải mái.

“Thực xin lỗi, bác sĩ Dư, tôi đã có người yêu thích, nếu cô không ngại, có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè.” Ngu Sanh thực thành thật.

“Ồ? Như vậy à, không sao cả, có điều, tôi cảm thấy cô cùng người cô thích hẳn là còn không có xác định quan hệ đi?” Dư Vị nhướng mày nói.

“Làm sao cô biết?” Ngu Sanh buột miệng thốt ra.

“Rất đơn giản, nếu cô có người yêu cũng sẽ không đến mức phải đi xem mắt?”

Đúng vậy, Ngu Sanh cảm thấy chính mình đang cùng Nghê Uyển Sính dây dưa không rõ, đem chỉ số thông minh hạ thấp, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?

“Xem ra tôi nói không sai, trước khi cô cùng người cô thích còn chưa xác định quan hệ, tôi có quyền theo đuổi cô, có phải hay không?” Dư Vị lớn hơn Ngu Sanh vài tuổi, tiến lui có độ.

Hai người lại hàn huyên vài câu, hẹn nhau có cơ hội lại cùng ăn cơm, sau khi nói linh tinh vài lời khách sáo cũng liền phất tay cáo biệt.

Trên đường trở về, ba mẹ liền nhịn không được hỏi Ngu Sanh có coi trọng người nào hay không?

“Lão ba lão mẹ, chỉ mới gặp một lần mà thôi, thích hợp hay không phải ở chung nhiều một chút?” Ngu Sanh bất đắc dĩ nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, yêu cầu thêm thời gian ở chung ha.” Ngu mẹ có chút không tin lời Ngu Sanh nói nhưng cũng không có biện pháp.

Anh chàng luật sư tên là Trương Diệu Dương, đã có bạn gái, chỉ là người trong nhà cảm thấy bạn gái hiện tại của hắn tác phong có hơi thoáng và không ổn định cho nên mới buộc hắn tới xem mắt, Ngu Sanh cũng thuận thế nói chính mình cũng có người yêu thích, cũng coi như là bất đắc dĩ, cho nên hai người có một loại cảm giác ‘ cùng là người lưu lạc thiên nhai ’, lúc này mới thả nhẹ nhàng giống bạn bè nói chuyện phiếm nói giỡn.

“Con gái mình không quá thích hợp.” Trở lại chung cư, Ngu ba kéo Ngu mẹ thần bí hề hề mà nói.

“Như thế nào?” Ngu mẹ không rõ ý tứ của Ngu ba.

“Quả Quả nhà mình chỉ sợ là sớm có người yêu thích rồi, tối hôm qua nàng còn nằm mơ nói mớ!”

“Nói mớ chính là có người yêu thích?” Ngu mẹ chụp Ngu ba một cái tát.

“Ai nha, bà không hiểu.” Ngu ba thở dài một hơi.

“Tôi không hiểu ông nói tôi không phải sẽ hiểu sao?”

Ngu ba lại không nói, hắn chỉ là có một loại cảm giác mà thôi, loại cảm giác này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Hơn nữa Ngu ba vận mệnh chú định cảm giác con gái mình cùng Nghê Uyển Sính kia giống như có một mối quan hệ phức tạp dây dưa không dứt.

Thứ hai, bởi vì có Ngu ba ở, bữa sáng của gia đình Ngu Sanh phong phú giống như bữa sáng nhà hào môn vương thất.

“Ai ô ô, quả nhiên cháo bát bảo vẫn là lão ba làm ngon nhất, lão Ngu, moah moah!” Ngu sanh không tiếc khích lệ trù nghệ của Ngu ba.

“Có muốn mỗi ngày đều ăn bữa sáng ngon không!” Ngu ba dụ dỗ Ngu Sanh.

“Lão Ngu à, con hiện tại ở chung cư cách công ty cũng chỉ có vài bước, nếu ở bên kia lái xe phải nửa giờ, hơn nữa kẹt xe trời mưa, thời gian đều chậm trễ ở trên đường, không được, không được, không cần dụ dỗ con về nhà đâu.”

“Tiểu không lương tâm, đừng ăn bữa sáng ta làm nữa.” Ngu ba làm bộ muốn đoạt lấy bánh bao trong tay Ngu Sanh.

Ngu Sanh chạy nhanh bảo vệ thức ăn, hai cha con cãi nhau ầm ĩ, thời gian cơm sáng liền như vậy trôi qua.

Cơm sáng xong xuôi ba mẹ về nhà, Ngu Sanh đi làm.

Ngu Sanh kêu Ngu ba đem xe lái trở về, nàng hiện tại đi làm rất gần, coi như chạy bộ buổi sáng rèn luyện.

Nàng đem một phần ăn sáng Ngu ba làm đưa cho trợ lý tiểu Lâm: “Đây, bổn cung thưởng cho nhà ngươi.”

“Tạ nương nương ban thưởng, nương nương thiên tuế.” Trợ lý tiểu lâm phối hợp mà phụng hiến kỹ thuật diễn, hắn còn được một tấc lại muốn tiến một thước mà cầm theo thức ăn vào văn phòng Ngu Sanh.

“Đúng rồi, chị Sanh, em nghe Tư Nhiên nói đêm đó đưa chúng ta trở về chính là Hãn Minh Nghê tổng,” tiểu Lâm đảo mắt, “Chị Sanh cùng Nghê tổng rất quen thuộc sao?”

“Đồ ăn cũng không lấp kín được miệng của cậu!” Ngu Sanh cầm tạp chí trong tay chụp lên bả vai tiểu Lâm.

“Tuân lệnh.” Tiểu Lâm ngoan ngoãn câm miệng, ăn đồ ăn.

“Chị Sanh, em cảm thấy Nghê tổng rất thích chị, hai người cũng thực xứng đôi.” Ăn xong, tiểu Lâm trước khi ra khỏi văn phòng đột nhiên nói với Ngu Sanh, nói xong còn bay nhanh đóng cửa đi ra ngoài.

“Cút ---” Ngu Sanh ném tạp chí bay ra ngoài, nhưng khóe miệng lại giơ lên.

Chỉ là, Nghê Uyển Sính quả nhiên là không thích mình? Xem mắt cũng thấy rồi còn thờ ơ như vậy?

Lại là một ngày bận rộn, Ngu Sanh hoàn toàn đắm chìm trong phướng án kế hoạch marketing cả năm cho khách hàng, bởi vì là một cái trung tâm thương mại hoàn toàn mới, cho nên nàng tìm đọc tư liệu số lượng lớn, không chỉ có dùng tới truyền thống ‘ hải lục không ’ còn bỏ thêm rất nhiều có ý tưởng cho phương thức dẫn lưu truyền thông mới.

Nặng nề mà hô một hơi, Ngu Sanh xoa xoa cổ, bởi vì thời gian dài ngồi ở trước máy tính, tinh thần đã có chút tan rã, sau khi kiểm tra một lần rồi lưu lại phương án, nàng đứng lên vươn vai thở hổn hển một hơi.

Lấy ra di động, nàng lật xem tin nhắn  WeChat chưa đọc, kiểm tra cuộc gọi nhỡ, lúc làm việc không muốn bị người đánh gãy ý nghĩ, cho nên Ngu Sanh tắt âm điện thoại.

Không xem không biết, vừa thấy dọa nhảy dựng, di động tin nhắn, Weibo nhắc nhở, WeChat còn có cuộc gọi nhỡ, nhất nhất xem qua, thuận tay hồi phục,  làm xong, nàng lại kiểm tra rồi một lần.

Không có.

Không có điện thoại của Nghê Uyển Sính.

Nàng cùng Nghê Uyển Sính hiện tại còn không kết bạn WeChat.

Nghê Uyển Sính cầm đi quyển sách về thiết kế kia, nàng cho rằng Nghê Uyển Sính sẽ tỏ vẻ, kết quả, một chút phản ứng cũng không có.

Đã tới thời điểm tan tầm, vẫn như cũ không có thu được điện thoại cùng tin nhắn của Nghê Uyển Sính.

Ai, nàng than nhẹ một tiếng chuẩn bị tan tầm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv