Lâm Vân Chi bước chân mềm nhẹ như không, một chút ít đều không ảnh hưởng đến Vương Tử Hiền vẫn còn say ngủ, đi đến thậm chí còn có lòng chỉnh lại chăn bông giúp nàng. Khi đó trời đã gần rạng sáng.
Hôm nay là ngày đại lễ tân tổng thống nhận chức, nàng cần phải có mặt ở đấy, cuối buổi diễn thuyết sẽ có đoạn luận thưởng cho công thần. Nàng với lần lật đổ đế chế này có công lao nhất định, cho nên tân tổng thống hôm nay sẽ ở buổi lễ tự mình trao tặng huân chương cho bọn họ.
Lâm Vân Chi đầu tiên là về tới nhà, đem quân phục đã bẩn giao cho người hầu giặt giũ, tiếp theo đến phủ tổng thống, cùng các vị nhân chức quan trọng thương lượng công việc hôm nay.
Hạ Lôi hôm nay cũng sẽ trở về, một ngày đại lễ quan trọng như vậy, hắn là tuyệt đối sẽ không vắng mặt, còn mặt khác hắn ở trong lòng tổng thống cũng là đại công thần "Công không thể không có".
Vương Tử Hiền một giấc ngủ dậy trời đã sáng, bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc, từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào,ánh nắng ban mai soi rọi trên mặt đất, một mảnh ý thơ.
Nàng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rũ mi vừa hay trông thấy trên người được đắp một tấm chăn, còn tản ra hơi ấm, đừng nói này thảm không phải quá dày, nhưng lại cực kỳ ấm áp. Nàng không khỏi cảm thấy tâm tình không quá tệ, hơi hơi cong khóe môi.
Nàng lười biếng duỗi eo một cái, từ trên giường bước xuống, đem tấm chăn gấp gọn, đặt ở một bên, chờ lần sau Lâm Vân Chi tới sẽ trả lại.
Lúc sau, đã nhìn đến trên giường có một cái đồng hồ quả quýt, nhất định là tối hôm qua trong lúc ngủ trở mình nên nó đã từ trong túi rớt ra. Nàng ánh mắt tối sầm xuống, với tay cầm lấy đồng hồ quả quýt, bỏ vào trong túi, cũng là để vào lúc gặp được còn đem trả cho người ta.
Ôm tấm chăn bước ra, phòng khám bệnh lúc này còn chưa có ai, xem ra lúc Lâm Vân Chi đi rất sớm.
Vương Tử Hiền đem chăn để ở một bên, đi ra ngoài đơn giản rửa mặt một chút, liền mang theo dụng cụ đi kiểm tra.
Điều đầu tiên đương nhiên là phụ thân, hiện tại phụ thân đã tỉnh, chỉ là gương mặt còn tiều tụy, không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác ông lại già đi nhiều rồi.
Vương Tử Hiền đẩy cửa đi vào, "Cha, cha tỉnh rồi hả, cảm giác có đỡ hơn nhiều không?"
Nàng đi qua kéo góc chăn cho Vương Chấn Hải, quan sát đến sắc mặt của ông.
"Ừm." Vương Chấn Hải trở nên trầm tĩnh hơn bình thường, phảng phất như bậc hiền giả đang tu hành.
"Cha hẳn là đói bụng rồi, để con gọi người đưa điểm tâm lại đây nha." Vương Tử Hiền ngồi ở bên cạnh giường bệnh, đau lòng nhìn Vương Chấn Hải sắc mặt tiều tụy.
Vương Chấn Hải không nói gì, cho là cam chịu. Ông càng không nói lời nào, Vương Tử Hiền càng cảm thấy không yên tâm.
"Cha, đang không thoải mái sao? Nếu là không thoải mái, cha nhất định phải trước tiên nói cho con biết." Vương Tử Hiền lo lắng sốt ruột nói.
Vương Chấn Hải thật sâu thở dài một hơi, ai nha một tiếng, nói: "Cha không có việc gì, giải phẫu không phải đã làm rồi hay sao, không chết được! Con không cần phải xem ta như phế nhân, cha con còn khỏe mạnh lắm."
"Cha!" Vương Tử Hiền không vui khi nghe những lời như vậy, níu lấy cánh tay Vương Chấn Hải, "Cha như thế nào lại có thể nói như vậy, con không có xem cha như phế nhân, chỉ là cha hiện tại đang bệnh, phải chăm sóc kĩ, con hy vọng có thể nhìn thấy cha như trước đây!"
Vương Chấn Hải nhìn Vương Tử Hiền trong chốc lát, bình ổn tâm tình, dường như thỏa hiệp nói: "Được rồi, con đừng nói nữa, ta đều đã biết."
Vương Tử Hiền vẫn lo lắng như cũ, nhìn trạng thái Vương Chấn Hải lúc này khi thì yên lặng khi thì nói những điều khiến cho mình lo lắng, nàng trong lòng phảng phất treo lên thứ gì đó.
Bất quá, nàng còn có công việc cần làm, còn chưa có kiểm tra các phòng khác, nàng không thể ở chỗ này lưu lại quá lâu, liền đối với Vương Chấn Hải nói: "Cha, ta còn có công việc, con phải đi trước, con sẽ nhờ đồng nghiệp mang điểm tâm lại đây cho cha, chờ một lát nha. Mặt khác cha hãy nghỉ ngơi thật tốt, có vấn đề gì nhất định phải kịp thời gọi ngay."
Vương Chấn Hải ngoan ngoãn gật gật đầu, Vương Tử Hiền lúc này mới hơi chút yên tâm rời đi.
Thời điểm đi đến trước cửa, chỉ nghe phía sau Vương Chấn Hải đột nhiên phát ra thanh âm trầm trọng: "Đến thư phòng của cha phía bên trái trong ngăn kéo thứ hai là Hoành Nhi lưu lại di sản, chìa khóa ở giá sách kẹp trong đại từ điển, con lấy ra một phần cho thằng đó trả nợ đi."
Việc này có cảm giác như cha đang phân phó hậu sự vậy, cái thái độ kia tiêu cực như vậy, làm cho người nghe không đành lòng.
Vương Tử Hiền nhất thời nghẹn lời, quay đầu bình tĩnh nhìn phụ thân uể oải rũ đầu, trong lòng đã đau lại không cam lòng. Đây là phụ thân, bất luận nói như thế nào, đều mãi là người cha yêu thương con cái. Nếu tính anh hai làm chuyện mất dạy kia, mà cha cuối cùng vẫn như cũ là bao dung.
Nàng không khỏi run rẩy hạ lông mi, nghe lời gật gật đầu, dựa theo lời cha nói mà đi làm "Con biết rồi, cha."
Sau đó cúi đầu đi chân bước ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang tâm tình của nàng vẫn phức tạp như thế, nàng càng thêm chán ghét anh hai, bởi vì hắn mặc kệ như thế nào đều phản bội cha! Nhưng dù sao cuối cùng vẫn là ruột thịt, nàng lại có thể làm sao bây giờ, chuyện có thể làm đơn giản vẫn là phải nên làm thôi!
Trên đường gặp một hộ sĩ, Vương Tử Hiền nhờ cô ấy mua điểm tâm cho Vương Chấn Hải, tiểu hộ sĩ cũng rất tốt bụng, nhiệt tâm đáp ứng rồi nhanh chóng đi.
Vương Tử Hiền lần lượt kiểm tra từng phòng, cẩn thận hỏi tình huống của bệnh nhân, cũng kỹ càng tỉ mỉ ghi chú lại, phòng bệnh thứ ba cũng đã đến phòng của Trương Vân.
Trương Vân đang làm bộ mặc quần áo, nhưng là từ biểu tình nhìn qua thống khổ lắm, rốt cuộc vết thương mới vừa xử lý, mới vừa nhặt lại được cái mạng, như thế nào thì cũng vẫn là hành động không tiện.
Vương Tử Hiền tiến lên ngăn hắn lại: "Anh đừng cử động nhiều, sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương, tốt nhất là nên nghỉ ngơi!"
Trương Vân buông lơi động tác, một tay khác chỉ chỉ ống tay áo thả xuống, còn chưa có mặc xong, hắn buồn bực chính mình nói: "Tôi thật là vô dụng! Ngay cả quần áo cũng mặc không xong!"
"Không cần nói như vậy đâu." Vương Tử Hiền đỡ bờ vai của hắn, để hắn chậm rãi dựa vào trên gối đầu, "Có thương tích trong người, dù cho có là ai cũng không thể hành động tự nhiên như bình thường. Anh hiện tại còn đang trong giai đoạn quan sát vết thương, cần nhất phải là chú ý nghỉ ngơi, không được cử động nhiều."
"Không được!" Trương Vân mặt lộ vẻ khó xử, từ góc bàn đem lại đây một cái tệp, đối với Vương Tử Hiền nói, "Tệp văn kiện này rất quan trọng, phải giao cho cấp trên, thiếu gia buổi sáng đi quá gấp, quên mang đi rồi! Tôi phải đưa cho ngài!"
Nói rồi, Trương Vân muốn đứng dậy, nhưng cơn đau khiến hắn điếng người lại phải ngồi trở về.
"Đều đã dặn anh phải tự chú ý đến mình đi mà không nghe!" Vương Tử Hiền đỡ lấy Trương Vân, oán trách nói.
Trương Vân tức khắc liền nóng nảy, bắt lấy cánh tay Vương Tử Hiền, năn nỉ nói: "Vương tiểu thư, tôi biết cô cùng thiếu gia nhà tôi là bằng hữu, tệp văn kiện này thật sự thực rất quan trọng, không có nó, thiếu gia có khả năng phải bị tân tổng thống quở trách, tôi hiện giờ đi đứng không tiện, cô có thể nào thay tôi được không?"
Trương Vân trên mặt toàn là vẻ nôn nóng cùng bất an, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, chỉ chờ mỗi cái gật đầu của Vương Tử Hiền.
Vương Tử Hiền cũng thực khó xử, vô lực nói: "Nhưng hiện tại tôi vẫn còn đang làm việc." Dù cho nàng vạn phần muốn giúp đỡ, nhưng công việc hiện giờ khiến cho nàng không thể phân thân ra được.
Trương Vân buồn bã, suy sụp một chút, bất quá sau đó hắn đầu óc linh động, nghĩ ra một biện pháp, nói: "Về phần công việc thì không sao đâu, cấp trên của cô ấy mà như thế nào cũng phải kính Lâm đốc thúc ba phần, lại nói như thế nào thì đây cũng là chuyện quan trọng của chính phủ, cô hãy nói với hắn một lần đi, tin tưởng là không thành vấn đề, xong việc tôi nhất định vô cùng cảm kích!"
Vương Tử Hiền do dự, không thể không nói, Trương Vân nói chính là có đạo lý. Chính là nàng mới nhận chức không có bao lâu liền phải xin nghỉ, sợ là viện trưởng sẽ có ý kiến. Bất quá, lại nghe Trương Vân nói sự việc cấp bách như vậy, nàng lại muốn giúp một phen, vì thế liền lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.
Trương Vân thấy Vương Tử Hiền đã nghe mình rồi, liền rèn sắt khi còn nóng tiếp tục tăng lớn lực thỉnh cầu, gắng đạt tới nàng có thể đáp ứng mình. "Vương tiểu thư, thiếu gia nhà tôi ngày thường chính là không ít lần nhắc tới cô, nghĩ đến cô cùng thiếu gia quan hệ không cạn, nếu không tôi cũng sẽ không cầu cô hỗ trợ."
"Nàng...... Ngày thường nhắc tới tôi sao?" Vương Tử Hiền nhưng thật ra bị những lời này hấp dẫn tới, nàng cùng Lâm Vân Chi tiếp xúc cũng không phải rất nhiều, sự việc về sau ngoài các tin tức ra nàng hoàn toàn không thể hiểu hết, nàng căn bản sẽ không nghĩ đến Lâm Vân Chi sẽ ở trong cuộc sống thường ngày sẽ nhắc tới mình.
"Vâng......" Trương Vân chột dạ, nếu là nói nhiều lần nhắc tới nhưng thật ra không thể nào, bất quá khi mỗi lần muốn đi đến Vương gia liền sẽ nhắc tới, thiếu gia là một người trầm mặc ít lời, người có thể được ngài ấy nhắc tới thật sự ít lại càng hiếm, Vương Tử Hiền nhưng thật ra cũng khá ít khi được nhắc đến, "Tự nhiên là vậy rồi!"
Vương Tử Hiền không nói chuyện nữa, mà lâm vào suy nghĩ.
"Cho nên, cầu tiểu thư có thể đáp ứng mong cầu của Trương Vân, nếu không, Trương Vân chỉ có thể tự bước đi trước!" Trương Vân lời lẽ chính đáng nói.
Thật sự là Trương Vân khá am hiểu việc lấy tình đả lý, Vương Tử Hiền trước sau là khó có thể vứt ra mặt mũi để mà cự tuyệt. Nghĩ đến Lâm Vân Chi cũng là người có tình nghĩa, chỉ có thể dùng mặt mũi của mình một phen, coi như là trả ân tình hôm qua người ta đắp chăn cho mình.
"Thế Lâm Vân Chi hiện tại đang ở nơi nào?" Nàng hỏi.
Thời điểm giữa trưa, trước cửa thành đã tấp nập biển người, có bá tánh bình phàm, cũng có không ít báo xã phóng viên, bao gồm Kim Nhược Huy cũng ở phía dưới cửa thành chờ, trên cổ có treo camera đời mới, bị đám người xô tới xô lui.
Đám quần chúng không có cách nào tiếp cận cửa thành, bởi vì có người của Sở Cảnh Sát đem bọn họ gắt gao ngăn ở 50 mét bên ngoài, bọn họ chỉ có thể xem từ xa.
Trên cửa thành hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, toàn bộ quan chức lớn chính phủ, tổng thống, phó tổng thống, tổng lý, còn có duy nhất đại biểu chủ nghĩa đế quốc, vuốt chòm râu xồm rất có hứng thú nhìn bá tánh phía dưới thành.
Lâm Vân Chi một thân quân trang phẳng phiu đứng ở một bên, bên cạnh là Hạ Lôi vẻ mặt thần khí, hắn nâng cằm, giống như cái mâm muốn đựng cả bầu trời.
"Mấy ngày không thấy, không biết Lâm đốc thúc sống tốt không?" Hạ Lôi tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Vân Chi, hắn không phải có lòng tốt mà thăm hỏi, chẳng qua là biết được Lâm Vân Chi làm nhiệm vụ thất bại thì nói móc cùng cười nhạo.
"Đương nhiên tốt, không cần Hạ thị trưởng quan tâm." Lâm Vân Chi nghiêng nghiêng liếc liếc mắt Hạ Lôi một cái, cực kỳ khinh thường, "Nhưng thật ra Hạ thị trưởng, khi chấp hành nhiệm vụ phải cẩn thận, cũng không nên ra trạng huống gì như ta được."
"Ha ha." Hạ Lôi phảng phất thực sảng khoái, cười không chút nào thu liễm, "Kia sẽ không, kia sẽ không, mặc kệ nói như thế nào, ta tuổi tác trong nghề đều hơn Lâm đốc thúc, như thế nào thì cũng đều có kinh nghiệm hơn, loại chuyện này ta sớm đã đề phòng cẩn thận!"
"Ồ ——" Lâm Vân Chi nhàn nhạt cong cong khóe miệng, liếc Hạ Lôi, "Chỉ mong đều được theo như lời Hạ thị trưởng."
Hạ Lôi đắc ý cười, nhìn bộ dáng Lâm Vân Chi cười không nổi hắn trong lòng chính là thống khoái, một ả đàn bà mà thôi, vọng tưởng dẫm lên hắn diễu võ dương oai, mơ tưởng!
Hắn giơ lên trong tay túi văn kiện, nói: "Ta coi Lâm đốc thúc hai tay trống trơn như vậy, thế nào, ngay cả báo cáo cũng chưa viết? Vẫn tiêu sái như thế sao?"
Lâm Vân Chi trái tim run rẩy, nhìn chằm chằm Hạ Lôi giơ túi văn kiện trong tay, mà trong lòng thầm nghĩ không ổn, thế nhưng mình lại đem tệp báo cáo để ở bệnh viện! Mắt thấy buổi diễn thuyết nhậm chức sắp phải bắt đầu, nàng càng thêm không thể phân thân, không khỏi trong lòng đã sụp đổ.
Lúc này vừa lúc Đoạn Kỳ Thụy đi tới, nhìn nàng cùng Hạ Lôi liếc mắt một cái, nói: "Buổi lễ sắp bắt đầu, xong việc sẽ có khen ngợi đại hội, các ngươi vạn lần không thể thiếu xót, mặt khác, nhiệm vụ báo cáo có mang theo không? Sau khi chấm dứt cần giao đến cho tổng thống xem qua."
"Đã mang theo, tổng lý, ta tự nhiên là mang theo!" Hạ Lôi tích cực nói tiếp, cố ý đem ánh mắt hướng tới Lâm Vân Chi.
Không chờ Đoạn Kỳ Thụy hỏi chuyện, Lâm Vân Chi liền giành trước một bước công đạo: "Thực xin lỗi, tổng lý, ta đến quá mức vội vàng, đem túi văn kiện để ở trong xe, có thể cho ta chút thời gian, ngay lập tức đi lấy!"
Đoạn Kỳ Thụy tức khắc liền nhíu mày, vẻ mặt bất mãn, nhìn nhìn đồng hồ quả quýt, nói: "Sắp phải bắt đầu rồi, phải đi nhanh nhất có thể! Thật là thiếu chuẩn bị, trong trường hợp quan trọng như thế!"
"Vâng! Ti chức thất trách!" Lâm Vân Chi đứng thẳng thân mình, cúi đầu thừa nhận sai lầm.
"Đi nhanh về nhanh!" Đoạn Kỳ Thụy đối với Lâm Vân Chi phất tay.
Lâm Vân Chi không dám chậm trễ, được Đoạn Kỳ Thụy cho phép, liền nhanh chóng xuống cửa thành. Từ bên hông cửa lao ra, vòng qua đám người chen chúc, đi tìm xe của mình.
Ai ngờ đang lúc nàng mở cửa xe, thời điểm chuẩn bị lên xe chạy đến bệnh viện thì một chiếc xe kéo vững vàng ngừng ở cách nàng mười mét, từ trên xe bước xuống một hình bóng thập phần quen thuộc.
Vương Tử Hiền trả tiền cho xe kéo, vừa quay đầu lại liền thấy được Lâm Vân Chi nắm lấy cửa xe, đang nhìn chính mình.
Nàng không hoảng không loạn hướng Lâm Vân Chi đi tới, liền đem trong tay túi văn kiện đưa tới trước mặt Lâm Vân Chi trước mặt, "Đây là đồ cô để quên, cầm lấy!"
Vừa thấy đúng là thứ khiến mình đau đầu, Lâm Vân Chi liền kích động tiếp nhận, vội mở ra kiểm tra rồi một chút, quả nhiên hàng thật giá thật! Trong lúc nhất thời kiềm chế không được tâm tình vui sướng, liền nắm lấy tay Vương Tử Hiền nói: "Đây đúng là thứ tôi tìm, may có cô kịp thời đưa tới, trong lúc nhất thời tôi không biết phải cảm ơn như thế nào nữa!"
Vương Tử Hiền bị Lâm Vân Chi nắm tay như vậy, cái cảm giác ngượng ngùng kì quái này không biết phát sinh từ đâu, ánh mắt có chút trốn tránh, nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, coi như đáp tạ cái chăn của cô!"
Nhắc tới chiếc chăn, Lâm Vân Chi cười một cái, nếu nói như vậy, cũng xem như là hợp lý. Bất quá hiện tại không phải thời điểm tán gẫu, nàng quay đầu lại nhìn nhìn cửa thành, không thể không kết thúc đề tài cùng Vương Tử Hiền, liền buông ra tay của đối phương, nói: "Nếu là cô không vội, liền ở trên xe chờ tôi chút nha, tôi xong xuôi công việc ở đây, liền đưa cô trở về, sau đó còn đa tạ cô nữa".
"Ơ......" Vương Tử Hiền còn chưa nói xong.
"Đây là chìa khóa xe." Lâm Vân Chi liền đem chìa khóa nhét vào tay nàng.
Theo sau đó liền quay người lại liền chạy đi xa, Vương Tử Hiền liền chỉ có thể nhìn đến bóng dáng anh khí kia chạy vội vàng, thẳng đến khi người nọ biến mất. Nàng cảm thấy có chút buồn cười, vừa chỉ mới ngắn ngủn thời gian nói thiếu đầu thiếu đuôi nhưng Lâm Vân Chi lại có thể nói nhiều như vậy.
Vương Tử Hiền không có lên xe, đem chìa khóa nắm chặt ở trong tay, nàng nhìn đến phía trước trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh rất nhiều người, thật náo nhiệt, nhìn nhìn lại trên cửa thành những con người thần khí mười phần làm quan, còn rất có ý tứ.
Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt liền xuất hiện con người quen thuộc kia, nàng đã đứng trên cửa thành.
Chỉ là chính mình ở dưới thành, nhưng không hiểu được nàng nhìn không thấy được đến nàng ấy.
Không tự chủ được, nàng đến gần đám người rồi. Tự mình làm một khán giả đứng xem, chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.
Khi ngước mắt lên lần nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ là cảm thấy khoảng cách gần trăm mét, đôi mắt kia đang nhìn về hướng của mình.