Sau khi tan làm, Tôn Phụng lái xe về nhà, không biết thế nào lại lái xe tới khu nhà Lăng Viễn, miệng thì nói những lời căm hận không gặp lại, nhưng trên động tác vẫn đang lo lắng cho Lăng Viễn.
Xe dừng ở phía dưới khoảng 10 phút, nhưng Tôn Phụng không xuống xe, cũng không định đi lên, cô cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Lúc cô đang chuẩn bị nổ máy thì một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi cửa tòa nhà, người này không phải ai khác chính là Lâm Niệm Sơ.
“Tôn Phụng à, mày đúng là đồ ngốc…” Tôn Phụng lẩm bẩm trong xe, lái xe đi qua người Lâm Niệm Sơ.
Từ cục dân chính đi ra, hai người đi đến bãi đỗ xe, Lăng Viễn kéo cửa xe chuẩn bị vào thì Lâm Niệm Sơ gọi anh lại.
“Lăng Viễn, anh có thể giúp em lần cuối được không?”
“Em nói đi, chỉ cần anh làm được thì anh sẽ làm…”
“Em muốn chuyển đến phân viện, chẳng phải bên phân viện vẫn đang thiếu một trưởng khoa Nhi sao?”
“Việc này…Nếu là mấy ngày trước thì anh sẽ đồng ý ngay, dựa vào kinh nghiệm và thành tích hiện tại của em thừa sức sang bên đó làm trưởng khoa Nhi. Nhưng em cũng biết, bây giờ anh đã không còn quyền lực ấy nữa.”
“Ý của em là nếu như việc này qua đi, anh trở lại làm việc…”
“Cũng không biết có ngày như thế hay không nữa, đợi đến ngày đó anh nhất định sẽ sắp xếp cho em. Anh về trước đây, tạm biệt.” Lăng Viễn nói rồi ngồi lên ghế lái xe.
Ngay chiều hôm đó người của Bộ Y Tế cũng tìm đến Lâm Niệm Sơ để tìm hiểu sự việc, đây là việc hoàn toàn nằm trong dự tính của Lâm Niệm Sơ. Lăng Viễn đã bị đình chức vì quan hệ nam nữ bất chính, vậy thì cô là vợ hiện tại của Lăng Viễn, lời nói của cô sẽ ảnh hưởng nhất định tới kết quả điều tra.
“Mấy ngày trước chúng tôi nhận được thư nặc danh báo viện trưởng Lăng Viễn trong thời gian tại chức đã có quan hệ nam nữ bất chính với đồng nghiệp nữ trong bệnh viện, xin hỏi cô có biết việc này không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, tôi và Lăng Viễn đã li hôn, đây là việc riêng của anh ấy, hiện giờ là vợ trước của anh ấy nên tôi cũng không hỏi nhiều.”
“Đã li hôn? Cô nói hai người đã li hôn, vậy thì hiện tại viện trưởng Lăng đang độc thân sao?”
“Chắc là như vậy, việc này các anh có thể đi điều tra tình trạng hôn nhân của anh ấy thì sẽ rõ cả thôi.” Lâm Niệm Sơ cười nói.
“Người ta độc thân thì yêu đương cũng là bình thường, tại sao lại bị người khác rắp tâm nói lằng nhằng quan hệ nam nữ, điều này thật sự quá đáng.”
Hai người của Bộ Y Tế nhìn nhau, vẫn chưa hiểu rõ tình hình thế nào, “Thật xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ Lâm, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra theo quy định, cảm ơn cô đã cung cấp đầu mối.”
Khoảng 5 giờ chiều cùng ngày, Lăng Viễn nhận được cuộc điện thoại của lãnh đạo bộ Y Tế, thông báo cuộc điều tra anh đã kết thúc, nội dung của thư nặc danh là không có thật, ngày mai anh có thể quay trở lại làm việc tại bệnh viện. Đình chức cũng đột ngột, quay lại làm việc cũng đột ngột như thế, Lăng Viễn nhất thời vẫn chưa kịp suy nghĩ, ngày mai anh phải quay lại bệnh viện làm việc.
Lăng Viễn đặt điện thoại xuống, nhìn tờ giấy chứng nhận li hôn màu đỏ đậm đặt trên bàn trà, hít thở sâu một hơi, dường như mọi mối nguy đều được giải quyết toàn bộ trong chớp mắt, nhưng anh biết, bây giờ vẫn phải đối diện với một việc khó khăn nhất đợi mình giải quyết, đấy chính là theo đuổi Tôn Phụng lại từ đầu.
Ngày hôm sau, Lăng Viễn quay trở lại bệnh viện, các đồng nghiệp đi qua chào hỏi anh.
Đột nhiên đằng sau có một luồng gió lướt nhẹ tới, Lý Duệ không biết từ đâu xông ra, “Chúc mừng viện trưởng Lăng đã quay lại…”
“Cậu đi qua đây mà không hình không tiếng, tôi không có ở đây mấy ngày bệnh viện có việc gì không?”
“Bệnh viện không có việc gì, chỉ là khoa Ngoại chúng tôi lại có việc lớn.”
“Việc gì vậy?” Lăng Viễn hỏi.
“Trưởng khoa Tôn chọn ba bác sĩ rất trẻ của khoa Ngoại Thần kinh – Não và khoa Ngoại tim mạch tham gia hạng mục nghiên cứu của chị ấy, mọi người có không ít ý kiến bất mãn.”
Hai người đứng trước cửa thang máy, Lăng Viễn lườm sang Lý Duệ, “Mấy cậu thì có bất mãn gì, hạng mục của người ta, người ta chọn ai thì có liên quan gì tới các cậu. Hơn nữa, người ta là trưởng khoa Ngoại, cho bác sĩ trẻ có thêm cơ hội chẳng phải là việc cô ấy nên làm sao?”
“Vậy khoa Ngoại còn có nhiều phó khoa, bác sĩ chính xuất sắc như vậy, lại chọn hai bác sĩ thực tập.”
“Tôi hoàn toàn ủng hộ cách làm của Tôn Phụng, bồi dưỡng người kế cận sau này cho bệnh viện rất quan trọng.”
Lý Duệ ghé sát Lăng Viễn, “Tôi thấy chỉ cần là việc Tôn Phụng làm, anh đều ủng hộ vô điều kiện.”
“Lần này tôi bị đình chức cậu biết nguyên nhân là gì không?” Bố của Lý Duệ là cán bộ bộ Y Tế đã về hưu, Lăng Viễn đoán Lý Duệ cũng nghe phong thanh được chút ít.
“Thư nặc danh được gửi tới từ bệnh viện thuộc đại học Y, tôi biết cũng chỉ có thế thôi.”
“Bệnh viện thuộc đại học Y? Viện trưởng là Vệ Cương, phải không?”
Lúc này, thang máy đã tới, “Đúng.” Lý Duệ nói rồi đi vào thang máy.
Lăng Viễn đi vào phòng làm việc, ngồi xuống, nhớ lại những lời vừa rồi của Lý Duệ, vậy nên người tố cáo mình không phải là Vệ Cương chứ, nghĩ tới đây, Lăng Viễn cảm thấy rất nực cười, anh ta vẫn chưa buông bỏ Tôn Phụng được sao.
Tôn Phụng kiểm tra phòng bệnh xong vừa quay về phòng làm việc uống ngụm nước thì nhận được điện thoại của thư ký viện trưởng, “Trưởng khoa Tôn, viện trưởng mời chị qua phòng làm việc một chuyến.”
“Viện trưởng? Viện trưởng nào?” Tôn Phụng vẫn chưa biết Lăng Viễn đã quay lại làm việc.
“Viện trưởng Lăng vừa kết thúc kỳ nghỉ đã quay lại làm việc.”
“Ồ. Vậy à? Ừ tý chị qua.” Nghe thấy tin tức Lăng Viễn đã quay lại làm việc, Tôn Phụng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, dù đến bây giờ cô vẫn chưa biết Lăng Viễn bị đình chức là có liên quan tới cô.
Lăng Viễn để giấy chứng nhận li hôn ở trên bàn, tìm một vị trí dễ nhìn thấy nhấ, nghĩ Tôn Phụng lát nữa qua là sẽ nhìn thấy luôn. Anh đang tìm bốn xung quanh nên đặt ở chỗ nào, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tôn Phụng đã đứng ngoài cửa, giật mình làm tờ giấy chứng nhận li hôn rơi xuống đất.
Tôn Phụng đi vào, giúp Lăng Viễn nhặt giấy chứng nhận li hôn lên, không hiếu kỳ chút nào đặt lên bàn, “Viện trưởng Lăng, anh tìm tôi.”
Lăng Viễn cho rằng Tôn Phụng sẽ hỏi mình việc li hôn, không ngờ cô hoàn toàn không xuất bài theo đường này, nhất thời không biết nói thế nào mới được.
“À…Hạng mục của em tiến triển thế nào rồi?”
“Tôi đã chọn được người trong tổ nghiên cứu, tiếp theo sẽ tiến hành theo kế hoạch.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Lăng Viễn đứng dậy, đi ra ngoài đóng cửa phòng làm việc lại.
Tôn Phụng nhìn chằm anh, không biết anh muốn làm gì.
Lăng Viễn đi lại gần Tôn Phụng, cô ý thức được lui về phía sau hai bước, “Lăng Viễn, anh muốn làm gì?”
Lăng Viễn thấy Tôn Phụng có biểu hiện rất hoảng loạn, vội vàng dừng lại, “Em đừng sợ, anh không làm gì em. Anh chỉ muốn nói với em, anh li hôn rồi.”
Tôn Phụng nhìn qua tờ chứng nhận li hôn ấy, “Không phải anh tái hợp lại với bác sĩ Lâm rồi à?”
“Tái hợp gì chứ? Anh đã nói sẽ li hôn, em còn không tin anh.”
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn nghe những lời này nữa, tôi cũng không quan tâm anh rốt cục đã li hôn hay chưa, nếu như anh không có việc khác vậy tôi đi đây.”
“Ây…Tôn Phụng…”
Tôn Phụng đi ra ngoài cửa, coi như không nghe thấy Lăng Viễn đang gọi mình, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.