Sáng thứ 2, Lâm Niệm Sơ vừa đi tới cổng bệnh viện thì thấy một người phụ nữ đi từ bãi đỗ xe tới, cô ấy rất xinh đẹp lại rất có khí chất. Cô cảm thấy rất quen nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu, cô nghĩ chắc cũng là một bệnh nhân thông thường.
Chỉ là lúc đi vào trong sảnh chính bệnh viện, cô thấy y tá các khoa lần lượt chào hỏi cô ấy, “Chào buổi sáng trưởng khoa Tôn.”
Lâm Niệm Sơ vẫn chưa phản ứng kịp thì có mấy y tá tới chào hỏi mình, “Bác sĩ Lâm chị về rồi à?”
Lúc này Lâm Niệm Sơ mới thoát khỏi mối suy nghĩ, “Ừ, cuối tuần trước tôi vừa về tới. Thấy mấy cô gọi người phụ nữ vừa rồi là trưởng khoa, từ khi nào bệnh viện mình lại có thêm một trưởng khoa vậy?”
“Chị ấy là trưởng khoa Ngoại Tôn Phụng, sau khi chị đi thì chị ấy mới tới bệnh viện, còn là chuyên gia viện trưởng Lăng đích thân tới Mỹ mời về.”
Một y tá khá liên tục huých tay vào cô y tá đang nói, ra hiệu cô đừng nói bừa nữa.
Tất cả mọi thứ đã bị Lâm Niệm Sơ thấy rõ khi đứng ở trước cửa phòng khám, “Thì ra là như vậy, mọi người đi làm việc đi, tôi đi lên đây.”
Lâm Niệm Sơ đứng ngoài cửa thang máy đợi, đột nhiên nhớ ra lúc trong thang máy gặp Lăng Viễn và cô ấy ở cùng nhau, lại nhớ lại biểu cảm bé y tá vừa nhắc tới Tôn Phụng, trực giác nói với cô, hơn một tháng nay, bệnh viện đã phát sinh những việc mà cô không hề hay biết.
Đi tới khoa Nhi, Lâm Niệm Sơ thay áo blouse, cố ý hỏi đồng nghiệp cùng khoa, “Trong thời gian chị đi, bệnh viện có việc trọng đại gì không?”
“Đương nhiên có rồi, trưởng khoa Trương khoa Ngoại từ chức, thì có trưởng khoa Tôn tới, còn có quan hệ với viện trưởng Lăng…”
Đồng nghiệp của Lâm Niệm Sơ chỉ nói tới đây.
Lâm Niệm Sơ tự nhiên không ngừng lại, cô hỏi rõ ràng đến cuối, “Họ có quan hệ gì, em nói hết đi.”
“Cả bệnh viện đều đang truyền tai nhau viện trưởng Lăng và trưởng khoa Tống đang yêu nhau.”
“Cái gì? Yêu nhau? Chị và Lăng Viễn còn chưa li hôn, họ yêu nhau thế nào?”
“Hả! Hai người vẫn chưa li hôn, chẳng phải đã li thân một năm rồi sao, hai người vẫn chưa làm thủ tục à?”
Lâm Niệm Sơ trợn tròn mắt, “Không ngờ Lăng Viễn lại bắt cá hai tay.”
Lâm Niệm Sơ bực tức đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng, cũng không gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào làm Lăng Viễn đang thay đồ giật mình, “Sao em vào không gõ cửa?”
“Anh sợ gì, em cũng không phải chưa nhìn thấy.”
Lăng Viễn mặc áo blouse rồi đi qua, “Em có mang theo giấy đăng ký kết hôn, CMND và hộ khẩu không? Sáng nay anh phải họp, họp xong anh xin nghỉ 2 tiếng chúng ta tới cục dân chính.”
“Anh và trưởng khoa Ngoại mới đến là thế nào?”
“Thế nào là thế nào, anh không hiểu ý của em.” Lăng Viễn đóng laptop trên bàn lại.
“Cả bệnh viện đang đồn hai người đang yêu nhau, Lăng Viễn, anh đừng quên, chúng ta vẫn chưa làm thủ tục li hôn.”
“Nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta sớm đã là hữu danh vô thực, chúng ta cũng đã li thân một năm, có khác biệt gì với li hôn không, chỉ là thiếu bước công nhận của cục dân chính thôi.”
“Nhưng thiếu bước đó hôn nhân của chúng ta vẫn được pháp luật công nhận, chưa hết hiệu lực.”
“Chẳng phải hôm nay chúng ta sẽ đi làm thủ tục sao? Bây giờ còn tranh luận về vấn đề này còn có ý nghĩa gì nữa?” Lăng Viễn cầm laptop lên hỏi ngược lại Lâm Niệm Sơ.
Đôi bàn tay Lâm Niệm Sơ bỏ vào túi áo blouse, “Xin lỗi, hôm nay em không muốn đi.” Nói rồi, Lâm Niệm Sơ quay người rời khỏi phòng làm việc của Lăng Viễn.
Lăng Viễn nhìn theo bóng lưng cô, vất mạnh laptop để lại trên bàn, “Bị thần kinh à?”
Trong viện Y thuộc đại học Y, Vệ Cương đi ra từ phòng làm việc, trưởng khoa Trương mới tới nhận chức sau khi từ chức ở bệnh viện số Một nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, “Lăng Viễn đuổi tôi rời khỏi bệnh viện số Một là để chỗ cho tình nhân của cậu ta. Còn về Tôn Phụng ấy à, đừng nhìn bên ngoài lịch sự là thế, thực ra cũng chỉ là tiểu tam, Lăng Viễn và Lâm Niệm Sơ khoa Nhi vẫn chưa li hôn, đã cùng với Tôn Phụng không rõ quan hệ….”
Trưởng khoa Trương đang thao thao bất tuyệt nhìn ra ngoài thì thấy Vệ Cương liền cong mông chạy qua, “Viện trưởng Vệ có việc gì không?”
“Đến phòng làm việc của tôi đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Lăng Viễn họp xong ra ngoài, gọi mấy cuộc cho Lâm Niệm Sơ nhưng đầu bên kia đều không nghe máy, “Điên thật rồi.” Lăng Viễn vừa nói, vừa đi tới thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Lăng Viễn đi thẳng tới phòng làm việc của Lâm Niệm Sơ, các bác sĩ còn lại trong phòng đều nhìn sang Lăng Viễn, anh đành gọi Lâm Niệm Sơ, “Bác sĩ Lâm, cô ra ngoài một lát.”
Ngoài hành lang, Lăng Viễn chất vấn Lâm Niệm Sơ, “Sao em không nghe điện thoại?”
Lâm Niệm Sơ tỏ vẻ như không hề biết gì, lấy điện thoại ra xem, “Sáng nay đi kiểm tra phòng bệnh em để chế độ im lặng nên không để ý.”
“Bây giờ chúng ta đi làm thủ tục, còn 2 tiếng nữa cục dân chính mới tan làm.” Lăng Viễn kéo tay Lâm Niệm Sơ đi.
Lâm Niệm Sơ liền kéo tay, buông cánh tay Lăng Viễn ra, “Anh nói li hôn thì em phải li hôn à?”
“Lúc đó là em đề nghị li hôn, là em muốn li hôn, bây giờ em lại giở chứng gì vậy?”
“Đấy là một năm trước, bây giờ em không muốn li hôn, em thấy cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn có thể níu kéo.”
Lăng Viễn cảm thấy đau đầu, anh đưa tay đỡ lấy trán, “Anh thấy em điên thật rồi.”
Lúc này, cửa thang máy đối diện mở ra, Tôn Phụng và một bác sĩ chính bên khoa Nhi đi xuống hội chẩn một bệnh nhân, vừa đúng lúc nhìn thấy Lăng Viễn và Lâm Niệm Sơ đang đứng ngoài hành lang.
Cô đang định nói với Lăng Viễn, nhưng thấy Lăng Viễn nhìn mình với ánh mắt né tránh, khác với trước đây. Nên cô đã mím chặt đôi môi đang định mở ra, chỉ nhìn Lăng Viễn rồi tiếp tục cùng với bác sĩ khoa Nhi đi vào phòng bệnh.
Lâm Niệm Sơ nhìn thấy Tôn Phụng, đang muốn đuổi theo nói chuyện với cô, nhưng bị Lăng Viễn kéo lại, “Cô muốn làm gì?”
“Em phải nói cho cô ta biết, đừng cả ngày nhớ nhung chồng người khác.”
“Ở đây là bệnh viện, đừng tỏ ra như một người đàn bà chanh chua.” Lăng Viễn nói rồi quay người đi, đi một đoạn anh quay lại dặn dò Lâm Niệm Sơ, “Đừng đi tìm Tôn Phụng, việc này không liên quan tới cô ấy.”
“Mới có mấy ngày mà đã bảo vệ cho cô ta như vậy rồi.”
Lăng Viễn hừm một tiếng, “Trước đây tôi cũng bảo vệ cô như vậy, là do cô không trân trọng.”
Thấy Lăng Viễn đi vào thang máy, Lâm Niệm Sơ cắn chặt môi đến tím bầm.
Từ khoa Nhi quay về, Tôn Phụng đang chuẩn bị nhắn tin hỏi Lăng Viễn chuyện vừa rồi ở ngoài hành lang là thế nào thì cô có điện thoại tới, Tôn Phụng thuận tay ấn nghe, “Alo…”
Vệ Cương ở đầu dây bên kia nhíu mày chặt, khi anh biết Lăng Viễn chưa li hôn vẫn luôn rất do dự không biết có nên nói cho Tôn Phụng hay không, cuối cùng anh vẫn quyết định gọi cuộc điện thoại này, “Tôn Phụng, anh có một việc rất quan trọng muốn nói với em, sau khi tan làm chúng ta gặp nhau được không?”
“Chỉ có hai chúng ta à?”
“Ừ, việc này rất quan trọng, em nhất định phải tới.”
Tôn Phụng nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng đồng ý.