“Cho dù không phải cố ý, nhưng cô ta làm hỏng máy tính cũng nên xin lỗi một câu chứ…”
“Tinh Tinh xui xẻo quá, tốt bụng giải thích thay người ta, người ta đến cả một câu cảm ơn cũng không có…”
“Bản báo cáo này, chính là mọi người chúng ta vất vả lắm mới làm ra, người của bên Thịnh Đạt sắp tới rồi, lát nữa phải làm sao bây giờ?”
“…”
Xung quanh đều là tiếng bàn tán xôn xao.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, đáy mắt Tạ Tinh Tinh xẹt qua một tia sáng!
Cô ta muốn chính là như vậy.
Niên Tiểu Mộ mới đến tập đoàn hai ngày, làm cho thư ký và người ở phòng kế hoạch gặp họa, hiện tại lại biến thành phòng PR…
Mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Cô ta không nói Niên Tiểu Mộ cố ý, nhưng có lẽ trong lòng mỗi người đều đã nghi ngờ Niên Tiểu Mộ.
Cho dù cuối cùng chứng minh Niên Tiểu Mộ thật sự không cố ý, nhưng bản báo cáo triển khai bị hủy trong tay cô là sự thật.
Và rồi, trong ánh mắt của mọi người, nếu cô không phải người phụ nữ mưu kế đa đoan thì cũng là sao chổi. Dù anh Hàn không đuổi cô đi thì cũng chắc chắn xa lánh cô, không cho cô đến công ty nữa. Đến lúc đó, xem Niên Tiểu Mộ lấy cái gì để đắc ý?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tạ Tinh Tinh gợi lên nụ cười nham hiểm. So với Tạ Tinh Tinh luôn ôm máy tính giả đáng thương thì Niên Tiểu Mộ, người bị coi là đầu sỏ gây nên tội trong mắt mọi người lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Thậm chí từ đầu tới cuối cô vẫn chưa mở miệng nói thay mình một câu.
Cô đứng trước chỗ ngồi của Tạ Tinh Tinh, mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dư Việt Hàn nhìn theo ánh mắt của cô, phát hiện trên bàn để mấy phần tài liệu, nhìn tiêu đề, hẳn là phương án triển khai do các tổ tập hợp lại.
Báo cáo Tạ Tinh Tinh làm, chắc cũng căn cứ vào mấy tài liệu này mà viết ra.
Cô không giải thích cho mình mà xem mấy cái này làm gì?
Ánh mắt Văn Nhã Đại lóe lên, đi đến bên cạnh Dư Việt Hàn, “Anh Hàn, xem tình huống hiện tại, có lẽ đành phải xin lỗi bên khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt trước, xin lùi lại một ngày…”
“Có thể cho tôi mượn một cái máy tính không?” Niên Tiểu Mộ bỗng dưng mở miệng.
Xoay người, nhìn về phía Dư Việt Hàn.
Đôi mắt linh động, lóe ra tia sáng không ai hiểu được.
Cô bình tĩnh nhìn anh, trong mắt còn lộ ra sự nghiêm túc.
“Niên Tiểu Mộ, cô muốn làm cái gì?” Văn Nhã Đại ngẩn ra, trong lòng hiện lên dự cảm xấu.
Nhưng lại ngẫm lại, cảm thấy không có khả năng.
Niên Tiểu Mộ chỉ là một hộ lý, ngay cả nội dung hạng mục cũng không hiểu, làm sao có thể tạm thời làm ra một bản báo cáo triển khai được chứ.
Văn Nhã Đại ổn định cảm xúc, không thèm nghe lời Niên Tiểu Mộ, lần nữa nhìn về phía Dư Việt Hàn, “Tôi và tổng giám đốc Trần có quan hệ không tồi, ông ấy rất tin tưởng vào năng lực của tôi, tôi đi xin lỗi với ông ấy, chắc ông ấy sẽ thông cảm.”
Niên Tiểu Mộ ảnh hưởng tới công việc của phòng PR, cuối cùng lại là cô ta hỗ trợ giải quyết. Cứ như vậy, càng có thể chứng tỏ, Niên Tiểu Mộ không bằng cô ta dù chỉ là đầu ngón tay.
Văn Nhã Đại tự tin đứng trước mặt Dư Việt Hàn, chờ anh mở miệng.
“Cho cô ấy một cái máy tính.” Dư Việt Hàn sâu kín mở miệng, ánh mắt cũng không nhìn cô ta, mà là nhìn về phía Niên Tiểu Mộ.
Dứt lời, xung quanh đều là ánh mắt kinh ngạc.
Đặc biệt là Văn Nhã Đại.
Cho dù cô ta là người có tính cách trầm ổn đi nữa, nhưng lúc này cũng có chút không nhịn được.
“Anh Hàn…”
“Xin lỗi là cách khi không còn biện pháp nào, nếu người của khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt còn chưa tới, vậy còn có thể có thời gian sửa chữa.” Dư Việt Hàn nói xong, ra hiệu cho người mang máy tính đến cho Niên Tiểu Mộ.
Cô cũng không nói cô muốn làm gì, nhưng không hiểu sao, anh đọc hiểu được ánh mắt cô.
“Anh muốn nói, dựa vào Niên Tiểu Mộ?” Văn Nhã Đại hiểu được ý anh, khiếp sợ há hốc miệng.