Văn Nhã Đại khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Dư Việt Hàn, “Anh Hàn, nhưng mà…”
“Hôm nay chỉ thảo luận một vài phương án hoạt động, cũng không đề cập đến nội dung cần giữ bí mật trong thỏa thuận, nghe một chút cũng không sao, tiếp tục.” Đôi mắt đen của Dư Việt Hàn hơi nhíu lại, giọng nói có chút không kiên nhẫn, ý muốn bảo cô ta tiếp tục.
Nghe vậy, Văn Nhã Đại không cam lòng nắm tay thành nắm đấm.
Cô ta muốn mượn cơ hội này khiến Niên Tiểu Mộ mất mặt một chút, không ngờ lại không thành công. Nhưng nghĩ đến việc Dư Việt Hàn nói vì không đề cập tới nội dung cần giữ bí mật mới cho Niên Tiểu Mộ nghe, cuối cùng lòng cô ta cũng dễ chịu một chút.
Phương án PR cao thâm như vậy, cho dù thật sự cho Niên Tiểu Mộ nghe, chỉ sợ cô cũng không hiểu.
Văn Nhã Đại chớp chớp mắt, mỉm cười, tiếp tục báo cáo công việc.
Niên Tiểu Mộ vừa chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời anh nói, bước chân dừng một chút, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt đen thâm thúy của anh.
Khuôn mặt lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc.
Anh chỉ nhìn cô một cái, lại dời mắt đi, chú tâm vào công việc.
Dáng vẻ kia giống như nội dung bọn họ thảo luận thật sự không quan trọng. Niên Tiểu Mộ lại ngồi xuống.
Nếu anh nói có thể nghe, vậy cô cũng không làm ra vẻ nữa, cất quyển sách hộ lý đi, nghiêm túc nghe Văn Nhã Đại báo cáo. Nghe một lúc thì cô cũng hiểu được vì sao Dư Việt Hàn lại đánh giá cao Văn Nhã Đại như vậy.
Văn Nhã Đại thật sự rất chuyên nghiệp, từ thiết kế phương án, đến các khâu thực hiện… Việc to việc nhỏ, cô ta đều lo lắng tới. Thậm chí đối với những khâu trọng yếu, cô ta đã chuẩn bị rất nhiều phương án ứng phó nếu có tình huống đột ngột phát sinh. Nghe cô ta báo cáo, quả thực sẽ khiến người hợp tác với tập đoàn Dư Thị có lòng tin hơn.
Cấp dưới đắc lực như vậy, đổi lại là cô, cô cũng sẽ trọng dụng.
“Có vẻ như cô Niên rất có hứng thú với ngành PR, không biết đối với phương án tôi đưa ra, cô có ý nghĩ gì không?” Văn Nhã Đại khép tài liệu lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, không chút để ý hỏi.
Giọng điệu của cô ta rất ôn hòa, giống như nói chuyện phiếm, cũng không làm người ta cảm thấy đột ngột.
Nghe vậy, ngay cả Dư Hàn Việt cũng hơi nhướng mày, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, dường như cũng rất chờ mong cô có thể nói ra lời kinh người nào đó không.
Niên Tiểu Mộ đang thất thần, đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, cô hơn ngẩn ra.
Sau đó, lắc đầu. “Tôi chỉ tò mò nên mới nghe một chút.”
Nghe thấy lời cô nói, Văn Nhã Đại nhếch môi cười. Cô ta biết ngay mà, sao một hộ lý lại nghe hiểu được phương án hoạt động liên quan tới quan hệ công chúng chứ. Mặc dù khinh thường cô nhưng Văn Nhã Đại không để lộ điều đó ra ngoài, ngược lại khách sáo nói, “Tôi nghe nói trước đó cô đi thăm quan rất nhiều phòng ban, nếu cảm thấy hứng thú, cô có muốn đến xem phòng PR của chúng tôi không?”
Vừa rồi cô ta vội vã muốn ra oai phủ đầu với Niên Tiểu Mộ vì vậy hơi mất phong độ một chút. Nếu Niên Tiểu Mộ cảm thấy hứng thú với phòng PR, cô ta liền biết thời biết thế đưa cô đi xem, thuận tiện cũng có thể dịu đi một chút xấu hổ vừa rồi.
Văn Nhã Đại nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt dịu xuống của Dư Việt Hàn, càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.
“…” Niên Tiểu Mộ nói ngay mà nhìn về phía Dư Việt Hàn.
Thấy anh không phản đối, mới nhìn sang Văn Nhã Đại.
“Cảm ơn giám đốc Văn, hy vọng sẽ không quấy rầy đến công việc của phòng các cô.”
“Chỉ là đi xem thôi, không sao đâu.” Văn Nhã Đại đứng lên khỏi chỗ ngồi, cử chỉ tao nhã, chào Dư Việt Hàn, thấy anh không có dặn dò gì nữa mới xoay người đi ra ngoài.